CHƯƠNG 1: EM ĐÃ LÀM GÌ SAI (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thì ra họ không nói sai, là em tự ngu ngốc lựa chọn vẫn một lòng tin tưởng anh." Thiên Nguyệt vừa nói vừa không thể kìm nén được mà nước mắt tuông trào.
"Anh xin lỗi. Anh chợt phát hiện ra em quá tốt, quá hoàn hảo làm cho anh rất ngột ngạt khi bên em. Anh xin lỗi." Hắn- Diệp Phú vừa nói khuôn mặt vừa nhăn nhúm lại.
"Thì ra tôi lựa chọn nghe anh không công khai là để anh có ngày cắm cho tôi cái sừng to như vậy có phải hay không. Anh nói đi tôi có gì không tốt, không xứng anh mà anh làm vậy với tôi. Tại sao?" Cô vừa nói vừa không ngừng trợn tròn mắt nhìn anh, cô khó thở lắm, trái tim cô như đang bị gì đó bóp nghẹn lại, vừa đau nhói vừa khó thở. Thiệt sự rất khó chịu.
- Anh nói đi, tôi đã làm gì sai? Tôi có gì không bằng cô ta hả?
"Anh xin lỗi! Là anh không tốt, cứ nghĩ không công khai cả hai đều thoải mái nhưng cuối cùng làm em thiệt thòi, anh xin lỗi" Hắn vẫn không ngừng xin lỗi, nhưng tay hắn vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Tuyết Chi.
"Em xin lỗi chị Nguyệt Nguyệt, bọn em yêu nhau thật lòng, nhiều lần muốn nói nhưng em...em... Chị...chị...chị có trách thì trách em, xin chị đừng trách anh ấy, em xin chị." Tuyết Chi giờ đây đang giở bộ mặt nai tơ của mình ra- bộ mặt mà cô đã từng dại khờ cho rằng là bộ mặt thật của Tuyết Chi.
"Phải! Cả hai người đều có lỗi, đều đáng trách cả. Tôi sẽ không để các ngươi được hạnh phúc bên nhau đâu... Ha ha ha ha ha" Một nụ cười chanh chua và rùng rợn phát ra, Thiên Nguyệt hiền hòa, ôn nhu trước đây đã không còn nữa mà thay vào đó là một cô gái đã khóc đỏ cả mắt nhưng vẫn trợn tròn mắt nhìn hai người bọn họ. Trông như một kẻ điên cuồng.
Nói rồi cô bước lên phía trước và nhìn xuống, phía dưới là những hàng xe nối nhau qua lại tấp nập, đường phố vẫn nhộn nhịp, tiếng xe nổ, tiếng còi xe, thậm chí là những tiếng người vang vọng nhưng chẳng biết họ đang nói gì. Tất cả hòa lại tạo thành tiếng vô cùng hỗn tạp. Nhưng trên đây, ngay trước Thiên Nguyệt cô lại chỉ nghe được tiếng gió và tiếng lòng mình đang tan nát. Cô nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, cô lấy hết dũng khí và nói với hai người đang nhìn mình.
"Anh tưởng rằng thoát tôi dễ dàng sao? Anh tưởng rằng lừa gạt tình cảm của tôi là dễ sao? Để tôi nói cho anh biết kể từ bây giờ anh đừng hòng ngẩng cao đầu bước vào trường nữa. Cũng đừng hòng anh được tiếp tục làm đau khổ trái tim người nào khác. Chính tay tôi sẽ làm cho anh phải nhớ mãi sai lầm ngày hôm nay." – Phải đây mới chính là Thiên Nguyệt, một Thiên Nguyệt chưa bao giờ biết thế nào là đau đớn, cũng chưa bao giờ biết thế nào là thất tình. Thì bây giờ cô đang trải qua và cô không bao giờ tha thứ cho điều này. "Còn em, Tuyết Chi, em nghĩ chỉ tình chị em ta tan vỡ thôi sao. Không đâu, trò chơi này chưa kết thúc, chị vẫn sẽ đảo ngược tình thế. Chị nói được là làm được." Khi này đây, đã không còn là Thiên Nguyệt trước đây, Thiên Nguyệt nhu mì, dịu dàng đã biến mất mà thay vào đó chính là Thiên Nguyệt tràn đầy thù hận. "Hai người sẽ phải hối hận."Nhưng cô rất rối bời, cô hận bọn họ, nỗi đau này cô mãi không quên. Ngẩng mặt lên trời để ngăn cho hai dòng lệ ngừng rời, hít một hơi thật sâu. Vậy mà có một lực gì đó khiến cô đỡ không kịp, cô bị hụt chân bước đến bờ biên của sàn nhà. Chỉ một bước chân nữa thôi, cô sẽ rớt, rớt xuống dưới đó, rớt từ tầng năm của tòa nhà xuống đó. Người đẩy cô đến đây chính là Tuyết Chi, ả ta khi nảy tiến về phía trước, bằng tất cả sức mạnh ở tay mà đẩy Thiên Nguyệt một cái. Thêm một đợt nữa, Thiên Nguyệt trượt chân rơi xuống, nhưng may sao, tay vẫn có thể bấu víu vào bức tường, không ngừng kêu thét.
"A! Cứu mạng, cứu tôi, cứu tôi với." Thiên Nguyệt hốt hoảng kêu lên thảm thiết
"Tuyết Chi! Em làm gì vậy? Em muốn giết người sao" Diệp Phú vô cùng hốt hoảng nhìn Tuyết Chi.
Còn Tuyết Chi vẫn nắm chắt tay của Diệp Phú, khuôn mặt hiện rõ sự lạnh giá.
"Em xin lỗi, nhưng nếu chị ấy không chết, em và anh có thể bị trừng phạt bất cứ lúc nào. Em đã từng bị, rất đau, rất đau anh à."
Càng nghĩ lại, Thiên Nguyệt càng không nén được nỗi sợ hãi, ả ta không những tàn độc lại còn là kẻ nói dối không chớp mắt.
"Trước đây, có một lần em làm chị ấy đứt tay đã bị bố mẹ đánh rất đau. Sau lần ấy, em biết rằng em phải cần thận trước chị ấy rất nhiều. Nhưng anh à, chị ấy rất đáng sợ, đã nhiều lần em thấy chị ấy không vừa ý ai liền hôm sau họ có chuyện, vô cùng tàn ác. Chuyện đến nước này, chị ấy sẽ làm thiệt mất" – Tuyết Chi vẫn nắm chặt lấy tay Diệp Phú không ngừng van xin.
Ngay lúc này đây, anh thật sự rất khó xử, anh muốn cứu Thiên Nguyệt nhưng Tuyết Chi là người hiện tại anh yêu. Nếu Thiên Nguyệt té, không ai nghĩ rằng do hai người bọn anh giết. Thiên Nguyệt mất rồi, anh và Tuyết Chi cũng có thể đường đường chính chính bên cạnh Trương tổng, biết đâu được hắn sẽ có thể lấy gia tài từ Trương thị. Nghĩ đến đây, lòng tham của hắn liền trỗi dậy, chân hắn đột nhiên không di chuyển tiếp nữa.
"Đúng! Tuyết Chi nói đúng. Mình phải bên cạnh cô ta, phải kìm nén mọi cảm xúc. Lúc là bắt đầu từ tình yêu thì đã sao. Cô ta lúc nào cũng thủ một chữ trinh tiết vàng son của cô ta. Bây giờ nếu cô ta chết đi, mình bên cạnh Tuyết Chi, tài sản cũng có từ Tuyết Chi hậu thuẫn. Như vậy, mình sẽ không cần sợ sệt hay nịnh nọt bất kì ai"- Diệp Phú thầm nghĩ.
Thiên Nguyệt đã không thể trụ nổi nữa, giọt nước mắt không ngừng tuôn xuống hai hõm má trắng nõn của cô.
"Tôi đã làm gì sai? Đã làm gì sai mà phải bị như vậy. Tuyết Chi, nhà tôi chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cô, tại sao cô lại tàn nhẫn như vậy với tôi chứ hả? Tại saooo... "
Chưa kịp dứt câu, cô đã ngã xuống đất và trút hơi thở cuối cùng của mình. Thế nhưng cái chết của cô lại được che dấu rất kỹ, kỹ đến mức cả ba cô ở bên Mỹ cũng không hề hay biết. Chính vì vậy, hắn và Tuyết Chi cũng không thể phanh phui ra vì người thân hợp pháp của Thiên Nguyệt chính là Hạo Phong- người thừa kế thứ 9 của tập đoàn Hạo Thành Phát lâu đời đã chặn hết thông tin từ báo chí đến cả truyền thông của cả nước. Hai nhà chơi rất thân với nhau, thân tới mức khi cô quyết định ở lại quê hương để làm việc, anh cũng không ngừng ngại bên cạnh cô. Vừa giám sát chuỗi công ty của gia đình ở thành phố TT nói riêng và TW nói chung vừa chăm sóc cho cô. Cái chết của cô khiến anh vô cùng đau lòng, vì sợ ba cô- Trương Thiên Khải sẽ càng đau lòng hơn, nên anh đã cố gắng sắp xếp báo rằng cô đi thực tập vùng xa mạng yếu một thời gian không thể liên lạc. Còn về cái chết của cô, anh nghi ngờ không phải tai nạn mà là có người hãm hại. Chính vì vậy, đây cũng chính là thời gian để anh tìm ra hung thủ để báo thù cho Thiên Nguyệt. Nhưng giờ anh biết phải thế nào đây, mọi thứ thật sự hỗn loạn. Từ ngày cô mất, ngoài công việc ở công ty anh thật sự rất sợ phải đối mặt với căn phòng của mình, anh sẽ nhớ về cô, nhớ về Thiên Nguyệt và lỗi lầm anh bảo vệ cô không tốt với ba cô. Anh thật sự hỗn loạn, chỉ có thể điên cuồng trong công việc với hy vọng sẽ quên được cô, quên được sự áy náy trong anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro