CHƯƠNG 1 - Phượng Hoàng gãy cánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


***

Đôi lời của tác giả:Chào mọi người, nói một chút về tác phẩm này thì nghe tên đã thấy nó có hơi hướng ngôn tình Trung Quốc rồi, tên của các nhân vật cũng mang đậm nét Trung là bởi vì trong truyện thì nhân vật là con lai Việt -Trung. Mặc dù mình có thích tiểu thuyết, xem phim Trung Quốc. Nhưng mình cũng rất yêu đất nước của mình, cho nên mình lấy bối cảnh ở Việt Nam. Thành ra đặt vào tổng thể nó có chút cảm giác gì đó... thì cũng mong mọi người không quá bận tâm. Đọc giải trí thôi là được.Đây không phải là tác phẩm đầu tiên, nhưng mình cũng không phải tác giả chuyên nghiệp. Có sai sót mong nhận được góp ý thiện trí từ các bạn.xin cảm ơn, chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ.

********//////********


CHƯƠNG 1

Tại một ngõ hẻm ít ánh sáng:

- Đứng lại, mau đứng lại... đừng chạy nữa ... ta ... lần này không có đòi tiền của con.

Lão già ăn mặc theo style nào đó khó hình dung vừa chạy vừa gào được một lúc dường như đã thấm mệt mới thất thểu bước từng bước nặng nhọc. Cố với gọi ai đó nhưng vẫn không có kết quả nên ông ta dừng lại, một tay tỳ đầu gối một tay ôm ngực mà hít lấy hít để chút không khí như một con cá mắc cạn sắp không thể chống đỡ. Hồi sức được một chút ông ta lại tiếp tục gào lên:

- Đừng để ta tóm được con, đúng là đồ bất hiếu.

Thế nhưng đáp lại ông chỉ là một màn đêm yên ắng đến mức đâu đó nghe rõ cả tiếng rế kêu khe khẽ, tiếng chuột cắn nhau chin chít. Nhìn lại thì đây đúng là khu nhà ở dành cho người nghèo, chẳng trách đến cái đèn cao áp cũng không thể có được hẳn hoi.Ông ta chán nản ngó ngược nhìn xuôi rồi quay lưng bỏ đi.

Lúc này cô gái mới từ trong đống phế liệu gạt từng tấm bìa carton mà chui ra. Đưa mắt nhìn quanh nhận định được sự an toàn cô mới nhanh nhẹn nhằm hướng có chút ánh sáng hắt ra từ mấy ngôi nhà bé xíu phía bên kia đường mà chạy tới.

Trước khi mở cửa nhà cô vẫn không quên quay đầu nhìn lại một lượt rồi mới hít một hơi thật sâu, chỉnh lại trang phục một chút rồi mỉm cười nhìn hộp bánh trên tay, thật may nó vẫn còn nguyên. Cô bé nhẹ nhàng đi vào nhà giống như mọi ngày, giống như chuyện vừa xong không có can hệ gì tới mình vậy.

- Tiểu Ái về rồi à, hôm nay công việc thế nào, có giúp ba con ký được hợp đồng lớn nào không? Mẹ đã chuẩn bị nhiều đồ ngon cho con đây, cá tầm này, tôm hùm này, canh rong biển ... thật sự hoàn hảo a.

Bà vừa đon đả chào đón con gái về nhà vừa luôn chân luôn tay dọn bàn ăn, không ngừng hỏi han cũng không ngừng khoe những món mình đã làm. Món cá tầm đắt tiền nào đó thực ra chính là cá quả kho tộ, tôm hùm nổi tiếng cũng bé xíu được mua ngay chợ ở đầu ngõ, canh rong biển lại chỉ là chút rau cải thìa mà thôi. Tất cả những món mà bà kể ra đó đều là những món khi xưa bà thích, lúc đó thật sự ngày nào cũng có sơn hào hải vị, ăn đến quen. Nhưng rất lâu rồi Tiều Ái không có đủ tiền để mua những món đó cho mẹ, cô cũng đành chiều theo tưởng tượng của bà mà làm vui bữa cơm. Nhìn mẹ một chút, cô không thể tránh né, lại cùng diễn theo bà:

- Hôm nay rất tốt ạ, vì ký được hợp đồng lớn nên đã mua piza vị hải sản yêu thích cho mẹ đây. Tan tan ... chúc Châu Phu nhân ngon miệng!

- Wa..a.a... Tiểu Ái thật là tuyệt vời, đúng là con gái tốt mà.

Bà nhìn thấy piza thì giống như người ta nhận được chiếc nhẫn kim cương mấy carat vậy. Vội vàng xử lý triệt để đến no căng bà mới nhớ ra mà hỏi con gái mình có cần phần cho ba nó không, nhận được câu trả lời của con bà mới yên tâm giải quyết nốt phần còn lạ.

Người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi nhưng tâm hồn như một đứa trẻ lên sáu này chính là mẹ ruột của Tiểu Ái. Bà là Võ Diệu Hiền, từng là phu nhân danh giá, lời nói nặng ngàn vàng của Châu Tổng, Châu Minh Kiệt, chủ tịch tập đoàn Châu Thị. Một tập đoàn lớn chuyên cung ứng trang thiết bị vật tư y tế, suốt vài thập kỷ lũng đoạn thị trường trong nước. Hơn mười năm trước, ông kiêm thêm mảng đầu tư thuốc đặc trị ung thư, lợi nhuận kiếm được rất lớn. Ông tiếp tục hợp tác với các công ty nước ngoài và trở thành công ty độc quyền cung ứng loại thuốc này. Vốn là thuốc rất đắt tiền cho nên các công ty nội địa ồ ạt sản suất ra nhiều loại khác nhau, tuy hiệu quả chỉ đạt dưới sáu mươi phần trăm nhưng vì phù hợp túi tiền người bệnh vẫn lựa chọn thuốc nội. Thị trường trong nước dần dần cạnh tranh khốc liệt, vốn đầu tư bỏ ra quá nhiều, Châu Tổng nôn nóng lại liên kết với một công ty nước ngoài làm nhái chính sản phẩm độc quyền của mình rồi tuồn song song vào thị trường Việt Nam.

Vụ việc vỡ lở, cùng hàng ngàn đơn kiện của các bệnh nhân đã sử dụng thuốc giả khiến ông rơi vào vòng lao lý. Bằng các mối quan hệ của gia đình và cá nhân cùng một số tiền rất lớn vợ ông đã chạy án thành công cho chồng mình. Từ bị cáo trở thành nạn nhân bị công ty đối tác lừa đảo. Châu Minh Kiệt được tuyên trắng án đã gây ra phản ứng gay gắt từ dư luận, mọi sản phẩm khác mà tập đoàn cung cấp nhanh chóng bị tẩy chay. Trong vòng một năm không những không thể vực dậy được Châu Thị mà còn phải tuyên bố phá sản. Vừa chớp mắt giờ chỉ còn hai bàn tay trắng, Châu Minh Kiệt vô cùng cay cú, ông dùng hết số tiền tiết kiệm cuối cùng dự tính cho việc đi du học của con gái để đầu tư vào chứng khoán, ruốt cuộc lại mất cả chì lẫn chài. Võ Diệu Hiền không chấp nhận được cú sốc này liền trở nên loạn thần, lúc tỉnh lúc điên không phân biệt. Châu Minh Kiệt vì sỹ diện nên mang cả vợ con rời khỏi Hà Nội không để lại dấu vết. Huế là nơi ông dừng chân, hi vọng làm lại mọi thứ.

Thế nhưng khi đó vợ cần tiền chữa bệnh, con gái phải đến trường, ông làm thuê mỗi ngày lại chỉ đủ tiền ăn ba bữa cho cả gia đình. Khó khắn lắm mới thuê được một phòng trọ nhỏ, Cuộc sống quẫn bách, ông bị lôi kéo vào mấy trò đỏ đen, cờ bạc. Có khi thắng được chút tiền nhưng thường xuyên phải làm việc gán nợ.

Tiểu Ái khi đó mới mười lăm tuổi, bắt đầu vào trung học phổ thông. Vốn là một tiểu thư được yêu chiều từ nhỏ nhưng cô bé lại sớm làm quen với hoàn cảnh sống mới. Mỗi ngày thấy ba ít về nhà hơn, cô cũng ý thức được bữa cơm của hai mẹ con không thể trông chờ vào ba nữa.

Mỗi ngày mẹ cô đều có tưởng tượng, tự vẽ lên viễn cảnh của riêng mình, nếu bị chạm vào bà sẽ phát điên mà tự làm mình bị thương. Có lần suýt chút nữa đã mất mạng, Tiểu Ái từ đó không còn dám can ngăn mẹ mình nữa, ngược lại cô còn phải cố diễn cho tròn vai. Cô bé khi đó nghĩ chỉ cần mẹ có thể vui vẻ qua ngày, hai mẹ con là chỗ dựa duy nhất của nhau, động lực cho cô mạnh mẽ bước qua những ngày dông bão đó. Mẹ cô tuy có thể cùng con gái sống vui vui vẻ vẻ như một đứa trẻ như thế nhưng bệnh đã không được chữa trị ở thời điểm có thể cứu vãn, thành ra đến bây giờ đã hoàn toàn không có một chút tỉnh táo. Trừ những lúc ngẩn ngẩn ngơ ngờ thì phần lớn thời gian sẽ tự biến mình thành Châu phu nhân của lúc trước mà sống.

Tiểu Ái bắt đầu xin đi phục vụ ở quán ăn sau giờ học, đến tối còn có thể xin được hộp cơm cùng ít thức ăn có cả thịt cá về cho mẹ. Thời gian đi làm rất mệt, tối về còn chăm sóc mẹ cho nên lực học của cô chỉ gọi là ở mức trung bình, đủ để lên lớp mà thôi.

Năm cuối cấp cô bé muốn dành thời gian nhiều hơn cho việc học, giấc mơ vào đại học không biết từ bao giờ đã trở nên xa vời vợi. Thời gian làm thêm không đảm bảo cô bé bị cho thôi việc, bát cơm hàng ngày của hai mẹ con một lần nữa khó đảm bảo.

Tiểu Ái lại nhận đi giao hàng, đi làm tạp vụ, việc gì phù hơp cô bé đều làm qua. Thế rồi năm đầu tiên vẫn là trượt Đại Học, số điểm lại còn khá là khiêm tốn. Lúc đó cô đã bỏ cuộc rồi, nghĩ đi nghĩ lại, nếu có đỗ đại học cũng chưa chắc có thể đóng học phí, chi bằng đi làm kiếm tiền đều đặn hàng tháng. Tất nhiên chỉ là những việc tay chân, nhưng cô đã quen nên thấy nó cũng đâu phải vấn đề. Chỉ là hoài bão về cử nhân kinh tế gì đó vốn có lý do mà từ nhỏ cô luôn hướng tới. Bây giờ nghĩ lại có chút buồn cười, có lẽ chỉ là lời nói đùa của ai đó mà cô lại cứ cho là thật rồi miệt mài thực hiện. Người ta sau này sẽ chẳng còn nhớ ngay cả cái tên của cô chứ nói gì chờ đợi.

********------********


Một đời an nhiên (HuyềnChang)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro