CHƯƠNG 2 - Dông bão chưa qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mấy năm nay số lần ba cô về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng dù vậy cũng không gây trở ngại gì cho cuộc sống của hai mẹ con cô. Ba tự lo thân ông ấy, cô lo cho mình và mẹ, điều đó giống như một thoả thuận ngầm giữa hai người. Nước sông không phạm nước giếng. Thế mà lần này ông lại về đòi cô đưa cho mình ba mười triệu đồng, thời hạn là một tháng phải có để ông trả nợ. Tiểu Ái chỉ có thể cho ông vài đồng đủ hai bữa cơm, số tiền kia cô thật sự không thể có. Đừng nói một tháng, dù một năm cô cũng không làm được. Hai mẹ con bắt đầu sống không yên vì sự quấy rầy của ba, cô hết lần này đến lần khác phải chuyển chỗ ở. Trốn ba như trốn kẻ thù, cô thật sự không dám nghĩ về trước kia, sợ rằng sự khác biệt quá lớn cả về con người, hoàn cảnh và tình cảm làm cho bản thân đau lòng mà ức nghẹn.

Lần này cô nghĩ ông sẽ khó mà tìm được mình, công việc mới cũng là tạp vụ nhưng dọn dẹp trong một trung tâm thương mại đắt đỏ của thành phố, thật may từ đây về chỗ cô thuê trọ chỉ cần một tuyến xe bus. Cô nghĩ ba mình sẽ không thể nào vô tình mà tới đây, một đồng ăn uống ông ấy còn khó kiếm nói gì đi mua sắm những thứ xa xỉ phầm này.Vừa làm vừa tự ôn bài, tối về cũng không quên sách vở, cuối cùng cô cũng đỗ Đại Học Huế chuyên ngành kinh tế. Ở nơi làm việc cô có biểu hiện rất tốt nên khi biết được hoàn cảnh của cô, người quản lý đã sắp xếp cho cô ca làm việc buổi chiều sau khi lên lớp.

Ở Đại học, tuy cô không tham gia nhiều hoạt động của trường của lớp nhưng tính tình dễ mến cô cũng có vài người bạn được coi là thân thiết, họ giúp đỡ cô không ít.

Cuộc sống cứ thế an bài, cô cũng đến năm cuối, sắp có thể được làm công việc mình yêu thích. Thời gian thực tập lại được làm ở chính trung tâm thương mại kia, khoác trên mình bộ đồng phục của nhân viên bán hàng cao cấp Tiểu Ái vô cùng thích thú, cô chụp vài tấm hình về khoe cho mẹ.

Để kỉ niệm cho sự kiện này, cô đặc biệt mua cho bà một chiếc bánh piza hải sản cỡ vừa. Đảm bảo mẹ cô sẽ hạnh phúc nhiều lắm, vài năm gần đây cuộc sống của hai mẹ con đã được cải thiện hơn nhưng để dẫn mẹ đi ăn nhà hàng hay mua những món đắt tiền cô vẫn là chưa thể làm được.

Tiểu Ái vừa xuống xe bus, cô vì mải đỡ chiếc bánh khỏi bị rơi mà lại vô tình va vào người khác. Người đàn ông bị cô va vào không những không giận mà còn cười lớn làm cô giật mình, nhìn lại thì ra chính là ba, người mà cô không bao giờ muốn gặp lại. Tiểu Ái không suy nghĩ nhiều, chỉ một mực chạy trốn, tất nhiên cô không chạy thẳng về nhà mà lòng vòng vào các hẻm nhỏ, vừa tối vừa khó nhớ đường. Cô được luyện làm việc tay chân nên sức khoẻ rất dẻo dai, không giống với vóc dáng nhỏ nhắn của mình chút nào. Hoàn hảo cắt đuôi được ba mình cô mới trở về nhà như thế.

Châu Minh Kiệt ông không thể chịu thua số phận, nên hết lần này đến lần khác đều hi vọng đổi đời. Nhưng ngược lại mỗi lần số phận đều dìm ông chìm sâu hơn vào vết xe đổ của chính mình.

Gần đây ông quen biết một tên có chút máu mặt trong giang hồ đất Huế. Ông khoe mình có cô con gái vừa mới lớn xinh tươi như đoá hoa hồng ngậm sương mai, hắn ta liền sáng mắt mà hứa ngược hứa xuôi. Chỉ cần ông giúp hắn gặp được cô bé, hắn sẽ cho ông nhà ở xe đi, gọi là báo đáp nhạc phụ đại nhân.

Chỗ tốt như vậy, ông lại lo không nhanh thì có người cướp mất, cho nên ngày đêm đi dò la tin tức, tìm kiếm chỗ ở của con gái mình. Lần này mà thành công đích thị ông có thể kết thúc chuỗi ngày lang thang phiêu dạt, cũng sẽ không phải luồn cúi trước bọn cầm đầu coi ông là con nợ mà sai khiến. Ông thực ra đâu nợ họ nhiều nhặn gì, mỗi lần mượn vài triệu chơi bài, được thì ông liền sòng phẳng trả đủ, thua thì làm công gán nợ, không hề quỵt một đồng. Thế mà bọn chúng vẫn khinh thường ông ra mặt, càng nghĩ, càng phải nhanh chóng mang con gái đến gặp tên Tứ Hùng đó một phen.

Gặp được con bé mà lại không kịp nói lời nào, ông thật hận mình đã không lường trước được sự tình. Vừa đi vừa đá cái thùng rác mà chửi rủa, nhưng ông vẫn có lòng tin rằng con bé đang sống ở khu vực này, kiên trì tìm kiếm trong vòng bán kính một kilomet chắc chắn thấy. Giờ này nó chính là đi làm về chứ không thể đến đây chơi.

Tiểu Ái quá bận kiếm tiền và học hành, cô dường như quên mất rằng mình đã bước qua tuổi dạy thì. Cũng không ý thức được hiện tại mình đã là một thiếu nữ xinh xắn ưa nhìn đến thế nào. Nói đúng hơn cô chưa bao giờ chăm sóc vẻ bề ngoài của mình, giống như một viên ngọc thô, vô cùng tự nhiên và thu hút.

Ngày cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp Đại học cử nhân kinh tế, Tiểu Ái chụp một bức ảnh, cô không chỉ muốn khoe với mẹ mà còn rất muốn biết người đó có chúc mừng cô không? Đã lâu lắm rồi, cô không biết anh giờ thế nào? Cũng có khi đã yên bề gia thất, sinh con trai con gái đầy đủ rồi?! Cô lại tự cười mình hoang tưởng, cô bây giờ đã không còn là thiên kim tiểu thư gì gì đó, xét về gia cảnh hay con người đều chẳng thể " đữa mốc mà chòi mâm son". Sớm nên quên đi cái hẹn ước ngây ngô đó thì đúng hơn. Mặt trời của Tiểu Ái ngày đó lại không thể chiếu sáng tới Tiểu Ái bây giờ.

Mặt trời của cô, Dương dương của cô, " anh vẫn sống tốt chứ? Có khi nào anh đi tìm em không?"

Tiểu Ái trở về nhà lại gặp ba cô cùng hai người đàn ông nữa đang đi lại trước ngõ, thật may nơi này cô đã quá quen thuộc cho nên mau chóng lẩn trốn. Tìm về nhà từ lối cửa sau, cô phải nghĩ cách đi khỏi đây càng nhanh càng tốt. Không biết ông ấy tìm cô với mục đích gì, chỉ biết đó chắc chắn không phải việc tốt. Tiểu Ái thì thầm với mẹ:

- Mẹ à, chúng ta lại đi du lịch nhé, chỗ này đã chơi chán rồi đúng không?

- Đúng, đúng a. Đi du lịch, rất thích đi du lịch, lần này chúng ta đến thành phố đi, Hồ Tây lộng gió, hương sen mát ngọn... mẹ nhớ quá rồi!

Nhìn mẹ cô vui mừng hớn hở, Tiểu Ái không khỏi đau lòng, mỗi lần muốn chuyển nơi ở cô lại nói với mẹ như thế cho nên bà đều rất hứng thú chuẩn bị đồ đạc. Lần này cô cũng chỉ định đến phía khác của thành phố này thôi, không ngờ mẹ lại nghĩ đến Hà Nội, quê hương mà bao lâu nay không dám trở về. Bất giác cô cũng nảy ra suy nghĩ " nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất", ngàn vạn lần ba cô không thể nghĩ ra. Cô ôm mẹ vào lòng mà vỗ về:

- Con xin lỗi, đã lâu như vậy rồi lại không thể đưa mẹ trở về một lần.

- Không sao, không sao, ở đó mẹ rất rành, sẽ không bị lạc, không để Tiểu Ái phải đi tìm nữa.

Vẫn là những câu chuyện trống đánh xuôi kèn thổi ngược của hai mẹ con nhưng Tiểu Ái biết trong lòng mẹ bây giờ đã dịu đi rất nhiều. Cô hi vọng mình có thể kiếm được việc làm tốt để đưa mẹ đi chữa bệnh, dù muộn nhưng không phải đã hết hi vọng.Mang theo chút tiền tiết kiệm ít ỏi, hai mẹ con quay về nơi mình đã rời đi gần mười năm trước. 


Hà Nội lại bắt đầu vào thu!

********--------********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro