CHƯƠNG 3 - Lưu Tổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Toà nhà cao ốc mười tám tầng đồ sộ toạ lạc giữa trung tâm Quận Tây Hồ, đứng từ tầng cao nhất có thể bao quát được chọn vẹn phong cảnh của Hồ Tây. Thay đổi tầm nhìn một chút, ở hướng ngược lại còn có thể thấp thoáng thấy được Lăng Bác. Đó là thủ phủ của Lưu Thị, vị chủ tịch trẻ tuổi hiện tại đang đưa tập đoàn tiến lên như diều gặp gió. Nhắc đến Lưu Thị người ta có vài phần kính nể lại có mấy phần ngưỡng mộ.

Lưu tổng vừa dùng cafe sáng vừa xem lại tài liệu về dự án quảng cáo sản phẩm mới của công ty. Anh gom lại hết những bức ảnh của vài người nổi tiếng trong showbiz đã được nhân viên lựa chọn sẵn, dự định sẽ liên hệ với họ để đàm phán hợp đồng quay quảng cáo này. Lưu tổng yêu cầu một cuộc họp khẩn cấp sau năm phút.

Phòng họp cao cấp của tập đoàn nằm ngay bên cạnh phòng của bộ phận thư ký, cùng khu vực Lưu tổng trực tiếp làm việc. Có lẽ vì ở tầng cao nhất, cho nên mỗi lần bị triệu tập đột xuất bọn họ đều cảm thấy lạnh sống lưng. Cũng có thể do điều hoà để ở nhiệt độ quá thấp chăng, thế nhưng nếu tăng nhiệt độ lên thì lát nữa bọn họ sẽ đồng loạt phát sốt vì sức nóng bức người mà vị tổng tài trẻ tuổi đẹp trai này mang lại.

Lưu tổng chính là kiểu người lúc nóng lúc lạnh một cách khó kiểm soát cũng không hề có một dấu hiệu báo trước, vì thế đừng bao giờ đắc tội với anh ấy.

- Tôi muốn nghe trình bày ý tưởng quảng cáo cho mẫu kim cương số 888.

Mọi người bắt đầu hít thở không thông, mặc dù người thuyết trình đã thuộc lòng đến từng dấu chấm dấu phẩy nhưng vẫn là có chút thiếu tự tin. Trong đầu mỗi người đều đã chuẩn bị sẵn bảy bảy bốn chín lý luận bảo vệ cho bản thảo này. Nhưng họ cũng biết chắc chắn Lưu tổng đã nhìn thấy điểm bất hợp lý nào đó thì mới có buổi họp khẩn này. Chỉ là họ không ngờ điểm chết người ấy lại không phải ở bản thảo kịch bản mà vấn đề nằm ở việc lựa chọn người mẫu quảng cáo. Nghe xong Lưu tổng cũng không hỏi thêm như mọi người nghĩ, anh trực tiếp đi vào vấn đề.

- Ý tưởng tốt. Nhưng sản phẩm lần này không cần người nổi tiếng giúp thu hút công chúng. 


Người nổi tiếng họ đã đẹp, ít nhất là fan của họ khẳng định như vậy, thì mang lên người thứ gì cũng sẽ đẹp thôi. Đây sẽ là suy nghĩ của người qua đường. Cho nên cái chúng ta cần là một gương mặt phổ thông, nhưng phải có thần thái khác biệt. Một người chưa từng xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng thì càng tốt. Thông điệp của chúng ta là gì? Chính là dù bạn là ai, chỉ cần mang lên người trang sức của chúng tôi bạn chắc chắn sẽ trở nên nổi bật và cuốn hút nhất.

Mọi người đều gật gù thán phục chỉ số EQ của Lưu tổng, đôi khi họ cảm thấy người đáng được nhận lương nhất cho những ý tưởng sáng tạo chỉ có mình anh. Thế nhưng Lưu tổng không nhận lương như họ, anh ấy nhận về lợi nhuận của cả tập đoàn, phần nào mới là lương thì nhân viên đâu ai dám biết.

Cuộc thảo luận cuối cùng đưa ra phương án sẽ phát quảng cáo casting tìm gương mặt phù hợp cho quảng cáo này. Ngoài yêu cầu về độ tuổi, giới tính, chiều cao cân nặng, trước đó chưa từng có hành động vi phạm pháp luật hay gây nhiễu loạn cộng đồng mạng bằng những phát ngôn hay hình ảnh phản cảm, thì hồ sơ cần có ảnh chụp chân dung bằng camera thường, và một ảnh toàn thân. Cuộc tuyển chọn sẽ được diễn ra sau một tuần phát đi thông báo.

Tiếu Ái đã sắp xếp ổn thoả cho mẹ rồi bản thân nhanh chóng tìm kiếm công việc cho mình. Hồ sơ cô đã gửi đi nhiều nơi nhưng phần lớn chưa có hồi âm, nếu có thì công việc lại không phù hợp, hoặc là mức lương quá bèo bọt không thể đủ cho cô tồn tại ở thành phố này chứ đừng nói đến việc hai mẹ con cùng sống được.

Một ngày ròng rã trên xe bus, cô cũng tới được vài công ty xin phỏng vấn trực tiếp, nhưng chỗ thì yêu cầu kinh nghiệm, nơi lại gợi ý cho cô làm thư ký nhỏ, chuyên đi hầu rượu đối tác. Tiểu Ái vẫn trở về tay trắng.

Vừa xuống điểm dừng cuối cùng, cô vô tình nhìn thấy thông báo tìm kiếm gương mặt quảng cáo sản phẩm của công ty Venus. Nhân viên phát tờ rơi gần đó cũng vội vàng nhét vào tay cô một tờ, Tiểu Ái đã đọc kỹ, trong đầu thoáng hiện ra một suy nghĩ. Chỉ có điều cô lại không biết đó là công ty con của Lưu Thị.

Cô nằm trên giường mãi vẫn không sao ru mình vào giấc ngủ, lại sợ mẹ cô tỉnh giấc nên rón rén ra ngoài nói chuyện với bạn mình một chút. Vấn đề này cô cần người khác cho ý kiến.

Lâm Vy cũng mới kết thúc công việc ở showroom ô tô trở về nhà, cô nàng vừa bắt máy vừa làm bữa tối lúc mười giờ đêm.

- Bạn yêu, tới đây công ty mình cũng bổ xung nhân sự, mình nộp hồ sơ cho bạn nhé.

- Có được không đó, mình sợ họ lại đòi kinh nghiệm nữa. Mấy ngày nay đã bị nghe đến ngấy rồi.

- Không sao, họ có đào tạo người mới mà. Nhưng trước mắt bạn có ổn không? Hay hai mẹ con về chỗ mình ở đi, tiết kiệm chi phí, cũng đỡ buồn nữa.

- Mình không muốn cậu bị làm phiền, phòng khi ông ấy tìm tới, cậu sống sẽ không yên. Nhưng có 

chuyện này mình muốn hỏi cậu. Về tuyển dụng của công ty Venus,..

Khả Ái gửi cho bạn mình xem tờ rơi mà cô cầm về, Lâm Vy nhìn ngắm một lúc khuôn mặt của bạn mình rồi mới lên tiếng. Cô cũng giống như Tiểu Ái, đều xác định đây không phải công việc lâu dài. Thế nhưng trong lúc chờ đợi một công việc ổn định thì cô và mẹ vẫn cần sinh hoạt, thậm trí việc đưa mẹ đi viện cũng không thể lần lữa mãi. Nếu như may mắn trúng tuyển cô cũng không mất quá nhiều thời gian, thù lao nhận được còn khá cao. Nếu như không được cũng coi như một trải nghiệm, không có gì phải đánh đổi cả.

Hai người bọn họ luôn rất hiểu nhau, Lâm Vy là một trong số rất ít người bạn mà Tiểu Ái có được, thật may cô bé lại vô cùng tốt bụng và thông minh. Lâm Vy bị mất cha mẹ từ khi cô mới học tiểu học, ông bà nội nuôi cô lớn lên, gia đình họ điều kiện cũng không tệ. Nhưng khi cô học hết trung học cơ sở, ông bà lại theo bảo lãnh của cô chú út mà đi Úc định cư, họ muốn mang cả cô bé theo nhưng Lâm Vy nhất định không đi, cô bé chọn về ở với ông bà ngoại tại Huế và rồi học lên đại học Huế, cũng là cơ duyên gặp Khả Ái ở đó. Sau khi tốt nghiệp Lâm Vy về lại Hà Nội, cô muốn phát triển sự nghiệp ở đây. Căn nhà cô đang ở cũng là nhà mà ba mẹ để lại.

Hai người vẫn đang nói chuyện vui vẻ, bất chợt cả hai cùng dừng lại, dường như đồng thời phát hiện ra vấn đề lớn:

- Ba của cậu!

- Đúng vậy, ba mình vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm.

- Như vậy nếu như cậu may mắn được chụp ảnh quảng cáo, chẳng phải ông sẽ quá dễ để tóm được cậu hay sao?

- Công ty này lớn vậy sao? Quảng cáo có sự ảnh hưởng lớn thế sao?

- Công ty tầm trung nhưng dường như có tư bản chống lưng á, trong lĩnh vực này nó đã có thương hiệu từ rất lâu.

- Vậy phải làm sao?

Lâm Vy nghiêm túc suy nghĩ rồi cũng đưa ra phương án tối ưu nhất, dù Khả Ái có ký được hợp đồng quảng cáo cũng chỉ là việc sử dụng hình ảnh của cô mà thôi, cô hoàn toàn không phải nhân viên chính thức của công ty. Cũng đâu phải ngày ngày lui tới chỗ đó, cho nên việc ba cô có biết cũng không dễ để tìm được người. Ngoài ra một số vấn đề khác, Lâm Vy cũng sẽ giúp cô một tay.

Chuyện này coi như đã được quyết định, kết quả thế nào lại còn phải xem Khả Ái có được bao nhiêu may mắn.

********--------********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro