Phần 1: Thanh Xuân Của Tôi Trong Bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 1 Một Ngày Tồi tệ

- Vinh! Nhanh cái chân của mày lên.

- Đến rồi đây. Mày cứ giục cuống lên thế.

Tôi vừa ngáp vừa chạy qua chỗ thằng Nhất. Thằng này là chúa đi học muộn, hôm nay lại giở quẻ bày đặt đi sớm thế. À tôi xin được giới thiệu chút, Tôi là Vinh. Tôi năm nay 16 tuổi, ngoại hình nói chung là sáng lạng ( tôi cao 1m7, dự là còn lên nữa ý chứ. Mặt mũi thì cũng ổn nếu không nói là đẹp giai). Thằng đang đứng cạnh cái xe đạp ngoài cửa nhà tôi và làu bàu như một con mụ đàn bà kia là thàng Nhất. Tôi và nó thân nhau từ thủa còn chưa biết cái khố nó là cái quần què gì trên đời, vậy nên tôi quá hiểu nó. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi đi nhận lớp cấp 3. Chắc thằng này muốn đi sớm để ngắm nghía một tí. Mà thôi, cứ nghĩ đến cái cảm giác được đứng trên tầng 2, tụ tập mấy thằng , nhìn xuống sân trường soi gái, tỏ ra cái gì tao cũng biết trước rồi, tôi cũng cảm thấy sướng tê.

Hai đứa vừa đi vừa huýt sáo, tưởng tượng đủ thứ thì bỗng thằng Nhất nó phanh kít lại.

- Ế Vinh! Mày thấy cây ổi kia sai vãi không?

- Sai gì? Đúng là cây ổi mà

- Ý tao là nhiều quả ý mày. Hay tao với mày vào trộm ít đi. Đằng nào cũng vẫn sớm mà mày.

Tôi thấy thằng này rảnh dỗi vãi. Nhưng thôi kệ nó. Tôi cũng là đứa ham vui mà. Hai đứa kê gạch rồi trèo qua bờ tường vào trong vườn. Tôi giao hẹn trước với thằng Nhất:

- Mày trèo lên đi, tao đứng dưới trông.

- Trông cái shit. Nhà này làm gì éo có ai ở mà phải trông.

Nói rồi nó xếch quần, trèo tót lên cây. Tối đứng dưới nhìn ngó xung quanh chút. Ngôi nhà ba tầng nhìn khá đẹp. Chứng tỏ chủ nhà cũng có nhiều tiền lắm đây. Nhưng bỏ hoang mấy năm nay rồi. Nghe bảo là nhà của ông phiên dịch nào đó. Chắc ra nước ngoài sống. Đang nhìn linh tinh thì tôi chợt nhận thấy có sự bất thường. Một cơn đau bất đầu nhen nhóm trong bụng. Nó ban đầu âm ỉ rồi cứ thế mà dâng lên từng hồi như gõ trống vậy. Không nhịn được nữa, tôi quăng cặp xuống dưới gốc ổi, ôm bụng chạy ra góc vườn. Tính đi nặng chun chút cho bụng dễ chịu. Nhưng cứ ngồi vậy thì ngại chết, tôi liền quay mặt vô tường cho đỡ xấu hổ. Vừa tụt cái quần xuống, lộ đôi bờ mông trắng bóc của mình ra. Úi chu choa, các cụ có câu" ăn, ị kịp thời sướng hơn tiên" quả là đúng mà. Tôi cảm thấy cả người nhẹ nhõm , thoải mái hơn hẳn. Ấy thế mà chưa kịp giải quyết xong thì có tiếng con gái hét toáng lên:

- Mấy người làm gì thế kia? Á á..........

Tôi bật dậy, kéo vội quần lên thì thấy một cô nhóc đang lấy hai tay ôm mặt. Đệt. Đừng nói là đã nhìn thấy mông tôi rồi chứ. Vẫn đang bàng hoàng, não chưa kịp ổn định thì thằng Nhất đã tóm tay tôi chạy vội đi.

- Té mau đi mày. Đứng đó mà ôm quần nữa.

Hai đứa trèo vội qua tường, lên xe phóng vụt đi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy thằng Nhất tổ lái đến thế. Hai đưa bán sống bán chết mà lao đến trường. Khi cái biển tên trường hiện ra trước mắt, nó mới đạp xe chậm lại một chút.

- Thôi chết mày ơi, tao quên cặp ở dưới gốc cây ổi rồi.

Thằng Nhất dừng xe, quay lại nhìn tôi. Ánh mắt nó như kiểu éo thể chấp nhận nổi một thằng bạn vô dụng như vậy. Tôi thở dài, mặt bần thần, không biết phải làm sao. Nó an ủi:

- Thôi vào lớp đã tính sau.

10 phút sau, nó vứt cho tôi quyển vở với cái bút kêu dùng tạm. Hôm nay đến nhận lớp chắc cũng không ghi chép gì đâu. Quan trọng là cái cặp đó, tôi phải lấy về bằng được. Nó là món quà mà bác tôi gửi từ nước ngoài về nên chắc cũng đắt. Xót của, mẹ sẽ xé xác tôi mất. Tôi đưa cái bánh mì lên miệng cắn mà thấy chua xót quá.

- Ê mà Vinh này, lúc nãy mày....mày đi xong hình như chưa có rủa tay hả?

Câu hỏi của thằng Nhất làm tôi sực tỉnh. Má nó chứ. Không những chưa có rửa tay mà còn... còn....chưa có ...chùi... Ọc. Tôi quay ra nhìn thằng Nhất, hình như nó cũng nghĩ đến chuyện đó rồi, nó bỗng cười phá lên, lăn cả ra bàn. Tôi thì chỉ có thể lao nhanh vào nhà vệ sinh để giải quyết mà thôi. Thằng khốn nạn. Tôi bị như thế này không pahri là tại nó hay sao??? Thật nhục quá đi mà.

Đến khi vào lớp rồi, nó vẫn chưa chịu ngậm cái miệng lại. Cứ nhìn tôi cười hoài. Tôi cảm thấy ngày hôm nay thật quá tồi tệ mà mình thì như thằng bất lực. Còn gì đen dủi nữa không thì đến nốt đi ta đỡ một thể. Đang đắm chìm trong cảm giác tủi nhục thì thầy giáo bước vào lớp. Thầy chủ nhiệm của chúng tôi ba năm cấp 3 này thật quá trẻ đi. Thầy tên là Vũ, dáng người thư sinh. Thầy đeo kính nhìn rất tri thức và có vẻ hiền. Thầy yêu cầu từng người nên giới thiệu bản thân với cả lớp. Khi tôi đứng lên, tôi cũng chỉ giới thiệu một cách qua lao cho có. Không như thằng Nhất, làm lố quá trời

- Chào thầy và các bạn, tôi là Triệu Minh NHất. Tính tình vui vẻ, thích giúp đỡ mọi người. À tôi chưa có bạn gái. À hôm nay tôi có quà cho mọi người. Cùng ăn ổi nhé. Ổi nahf tôi trồng đấy, rất ngon.

Liệu có một thằng bạn thân nhưu vậy là phúc hay họa đây. Trong khi bạn nó thì chìm đắm trong cảm giác tồi tệ, thậm trí có khi sắp vong mạng mà nó lại hả hê như vậy. Ông trời thật không có mắt mà.

sYQ;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro