Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghệ Hưng là một người trẻ tuổi bình thường có một căn nhà trọ nhỏ hai phòng, không có công việc chính thức, thích làm thêm ở khắp nơi.

Điều duy nhất anh khác với mọi người chính là, ánh mắt cậu có thể nhìn thấy quỷ khí.

Quỷ khí là thứ lưu lại sau khi người ta chết đi, do ác niệm hay thù hận của con người mà thành, đồ vật khi bị quỷ khí bám vào sẽ mang tới điềm xui rủi... Người có quỷ khí, một là tâm thuật bất chính, từng gieo hận thù, hoặc là xúi quẩy không ngừng, làm việc gì cũng không thuận.

Nghệ Hưng cùng tổ tông của anh đều có thể chất đặc biệt có thể hóa giải quỷ khí, cả đời bình an, vô tai vô nan, nhưng người của gia tộc bọn họ lại không có ai sống quá ba mươi lăm tuổi. Cái này chính là vận cực tất suy, trên đời này bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó.

Nghệ Hưng không biết mẹ mình là ai, năm cha hai mươi tuổi thì có cậu, lúc anh mười hai tuổi thì cha qua đời, sau đó anh được thầy nhận nuôi, thẳng đến khi trưởng thành, thầy mới từ chức dọn ra nước ngoài, đoạn tụ với con cháu, an hưởng tuổi già. Vốn ông cũng muốn dẫn Nghệ Hưng đi cùng, bất quá anh lại không đồng ý, hứa sẽ định kỳ bay qua nước ngoài thăm ông.

Nghệ Hưng không học đại học mà lựa chọn ra đời sớm. Anh biết mình sống không lâu, vì thế mỗi ngày đều sống thực sự nghiêm túc, không ngừng nếm trải những điều mới lạ, hưởng thụ cảm giác vui sướng cùng thành tựu khi học hỏi cùng tăng trưởng các kỹ năng của bản thân.

Thành thị phồn hoa, xa hoa trụy lạc, quỷ khí cũng có đủ loại kỳ quái. Rất nhiều người quần áo sang trọng, sự nghiệp thành công nhưng lại có quỷ khí quấn thân, oán hận chất chứa. Nghệ Hưng thấy nhiều, cũng tập thành thói quen. Trên đời có mấy ai có thể sống tự do tự tại như cậu? Lại có mấy ai sống mà không hề oán hận câu nào? Có oán khí thì dần dần sẽ tích tụ thành quỷ khí, mà có sát tâm thì sẽ gặp huyết tinh. Chỉ là có vài loại quỷ khí có thể nhạt đi, nhưng có loại càng ngày lại càng tích tụ nhiều.

"Tốt lắm." Nghệ Hưng cắm thêm vài thanh chocolate lớn, cười nói: "Toàn bộ phần hôm nay đã hoàn thành."

Chị Tô tựa vào quầy, nhìn chiếc bánh ngọt xinh đẹp ngon miệng trên bàn, thở dài: "Tiểu Hưng, sao em không chịu tới tiệm làm thợ chuyên trách bánh ngọt a?"

"Như vầy không phải cũng rất tốt sao?" Đến tiệm Sương Mai làm bánh ngọt là một trong những công việc làm thêm của Nghệ Hưng. Bánh ngọt do anh làm rất được hoan nghênh, mỗi lần vừa xếp lên quầy liền bán sạch. Này cũng chính là nguyên nhân làm chị Tô đặc biệt than vãn như vậy, rõ ràng có tay nghề tốt, tiền lương được trả cũng không thấp, nhưng Nghệ Hưng lại không chịu.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông leng keng, một người đàn ông bước vào tiệm.

Nghệ Hưng đưa lưng về phía cửa, đột nhiên cảm thấy một luồng quỷ khí nồng đậm ập tới, nhịn không được quay đầu lại, đó là một người đàn ông cao lớn mặc âu phục giày da, diện mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, nhưng ánh mắt lại âm trầm, âm khí dày đặc, làm người ta sợ hãi.

Chị Tô lạnh sống lưng, cố nghiêm mặt, lễ phép hỏi: "Xin hỏi ngài cần gì?"

"Một phần tiramisu, hai phần mousse, bà Ngô đặt." Âm thanh của người này cũng lạnh lẽo hệt như vẻ ngoài.

"Hóa ra là bà Ngô." Bà Ngô có thể xem là một vị khách quen của Nghệ Hưng, mỗi tháng đều ghé vài lần. Bất quá trước kia đều do nhân viên chuyển phát tới lấy, người đàn ông này thật ra là lần đầu tiên nhìn thấy.

Nhận hóa đơn, chị Tô liền gói bánh ngọt vào hộp, đưa cho người nọ.

Nghệ Hưng ở một bên âm thầm kinh hãi, quỷ khí trên người người này dày đặc tới mức ngay cả người bình thường cũng cảm nhận được, không tới hai ba trăm năm thì căn bản không thể nào hình thành. Nhưng người đàn ông này thoạt nhìn không vượt quá ba mươi, hơn nữa còn rất chính khí, không giống loại người làm việc ác.

Phát sinh tình huống này,hoặc là làm chuyện ác quá nhiều, nhưng với độ tuổi của người này, cho dù từ khi chào đời đã bắt đầu giết hại sinh linh thì cũng không thể đạt được hiệu quả này. Hoặc là đeo phải đồ có quỷ khí trên người, này thì phải kiểm chứng lại. Còn một nguyên nhân, chính là gia tộc chất chứa quá nhiều oán hận. Nếu tổ tông của người này phạm không ít tội nghiệt, hơn nữa còn không hóa giải, suốt mấy thế hệ không ngừng tích lũy quỷ khí, kia đời sau rất có thể phải gánh báo ứng.

Nhưng càng làm Nghệ Hưng ngạc nhiên là người đàn ông bị quỷ khí quấn thân này cư nhiên lại có thể mạnh khỏe an khan sống tới giờ?

Quỷ khí không chỉ ảnh hưởng tới sức khỏe cùng trạng thái tinh thần của người sống, nó còn có thể làm số mệnh bọn họ yếu đi, đồng thời mang tới đủ loại thương vong ngoài ý muốn. Khí lực tráng kiện, tinh thần no đủ, hơn nữa thoạt nhìn cuộc sống sung túc, sự nghiệp thành công như người này, thật sự trước đó chưa từng có. Chẳng lẽ trên người người này có thứ gì đó bảo vệ, có thể chống đỡ quỷ khí xâm hại?

Nghệ Hưng nhìn thực chuyên chú, vừa vặn chạm phải ánh mắt sắc bén của đối phương. Người nọ lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, sau đó xách hộp bánh ngọt, xoay người rời khỏi Sương Mai.

"Phù, trái tim bé bỏng của tôi a!" Chị Tô khoa trương vỗ vỗ ngực: "Người kia thật sự là soái muốn chết, đáng tiếc là lạnh lùng quá, vừa nãy chị ngay cả thở cũng không dám ấy."

Soái? Trong mắt Nghệ Hưng, người đàn ông này bị quỷ khí bao phủ, toàn thân đều lộ ra khí chất kì dị, cho dù suất cỡ nào cậu cũng không khen nổi. Anh dám khẳng định, người này nếu đi chụp hình, vô luận điều kiện tốt cỡ nào, ánh sáng sáng bao nhiêu thì vẫn chụp ra hiệu ứng u ám như quỷ ám. Nghệ Hưng nghĩ rất đúng, chờ sau này cậu cùng quý ngài quỷ khí này quen thuộc thì liền phát hiện đối phương chán ghép chụp ảnh tới cỡ nào, bởi vì những bức hình chụp ra đều hệt như ảnh người chết...

"Ăn cướp, bắt ăn cướp!" Đúng lúc này, ngoài cửa truyền vào tiếng phụ nữ kêu to.

"Ăn cướp?" Chị Tô lập tức chạy ra ngoài xem náo nhiệt.

Nghệ Hưng cởi tạp dề, cũng đi theo.

Vừa nhìn qua liền thấy người đàn ông mua bánh ngọt đang đứng ở chỗ đậu ô tô, tên cướp kia từ người bên cạnh lách qua, tông thẳng tới người nọ, hộp bánh rớt xuống đất, người nọ thì lảo đảo tới trước vài bước, bước ra khỏi lối đi bộ. Mà lúc này lại đang là đèn đỏ, một chiếc xe phóng qua, mắt thấy xe tải đã lao tới trước mắt, một khi đụng trúng thì chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Ai ngờ tài xế chiếc xe tải nọ hệt như được thần tiên giúp đỡ, ngay khoảnh khắc chỉ mành treo chuông thắng xe lại ở khoảng cách chỉ cách nam nhân nửa mét

Nghệ Hưng trừng to mắt, vận khí này!

So ra thì tên cướp kia không may cho lắm, sau khi đụng ngã người đàn ông kia thì dưới chân không biết vấp phải thứ gì, ngã sấp xuống đất, túi xách trên tay cũng bay ra ngoài. Nghệ Hưng đứng cách đó không xa, liền đi qua nhặt túi xách lên, chờ người mất đồ tới nhận. Tên cướp kia quỳ rạp dưới đất, mấy lần giãy dụa cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng bị người xung quanh vây lại quyền đấm cước đá một trận, suýt chút nữa đã ngỏm luôn.

Cuối cùng tên cướp kia bị cảnh sát mang đi, người mất đồ tìm lại được đồ đánh mất, người đàn ông suýt bị xe tông kia cũng chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, không bị thương tổn thật sự.

Người nọ nhặt hộp bánh ngọt rớt dưới đất ném vào thùng rác, sau đó quay lại tiệm Sương Mai mua lại một phần. Tựa hồ cậu ta không hề để ý tới chuyện ngoài ý muốn kia, biểu tình không hề dao động.

"Ai da, tình huống như vậy mà có thể tránh thoát, nếu không phải có thứ gì đó bảo vệ thì chắc chắn mạng của người này rất cứng rắn".Nghệ Hưng thầm nghĩ.

Bất quá chuyện này đối với anh mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, quay đầu đã quên mất.

Buổi tối, Nghệ Hưng mua không ít nguyên liệu nấu ăn, tính toán khao dạ dày mình một bữa.

Nhà trọ của anh tuy diện tích không lớn nhưng bố trí rất thoải mái, trong phòng bếp có đầy đủ các trang bị nấu nướng. Mục tiêu sống của anh chính là hưởng thụ hết thảy những thứ đáng giá trên đời, mỹ thực tự nhiên không thể thiếu.

Thịt heo áp chảo, tôm chiên xù, canh sò hầm bí đao, thêm một dĩa rau xào xanh mướt, bữa tối phong phú liền hoàn thành. Bình thường Nghệ Hưng nấu đều là hai mặn một chay một canh. Mỗi món phân lượng không nhiều, cơ bản không cần lo lắng lãng phí.

Tối nay còn có sữa cùng trái cây để làm tráng miệng khuya.

Cơm nước xong, thu dọn sạch sẽ, Nghệ Hưng cầm một hộp bánh ngọt qua nhà hàng xóm.

"Chào buổi tối Xán Liệt." Nghệ Hưng đưa bánh qua.

"Hưng Hưng tới rồi à." Xán Liệt cười cười mời cậu vào nhà, oán trách nói: "Đã nói không cần cứ mang bánh ngọt qua, rất tốn kém."

"Ai bảo tôi xem trọng Mạch Nha nhà cậu Xán Liệt nha?" Nghệ Hưng vừa vào phòng đã bị một con chó thật lớn bổ gục. Anh ôm lấy cổ nó, dùng sức xoa xoa đầu: "Mạch Nha, mày vẫn thật nhiệt tình a."

"Nó ấy, mỗi đêm đều ngóng trông anh qua, nằm canh ngoài cửa không nhúc nhích, hệt như hòn vọng phu ấy." Xán Liệt nhìn chú chó nhà mình mà cười cười.

Mạch Nha kêu vài tiếng, cái đuôi quẫy quẫy thực hăng hái.

Nghệ Hưng cùng chú chó thân thiết một hồi rồi nói: "Xán Liệt, tôi mang Mạch Nha ra ngoài dạo một vòng rồi về."

"Đi đi, chú ý an toàn."

Nghệ Hưng dắt Mạch Nha, ra khỏi tiểu khu, chạy chầm chậm dọc theo bờ sông.

Mạch Nha ngẩng đầu, bốn chân đong đưa, trong mắt lộ ra vui sướng. Nghệ Hưng dẫn nó chạy một vòng, sau đó ở công viên bên cạnh nghỉ ngơi, thuận tiện cởi dây xích, để Mạch Nha tự do hoạt động.

Buổi tối có không ít người mang thú cưng tới công viên tản bộ, Mạch Nha ở đây có thể gặp rất nhiều đồng loại, nhốn nháo ầm ĩ thực vui vẻ.

Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền tới một trận tiếng chó sủa, Nghệ Hưng theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy sáu bảy con chó đang hướng về phía một người mà sủa, Mạch Nha rõ ràng cũng nằm trong số đó.

Thần thánh phương nào cư nhiên có thể làm đám chó tích cừu hận tập thể như vậy?

Nghệ Hưng đi qua, nương theo ánh đèn trong công viên, rốt cục cũng thấy rõ diện mạo người nọ, vẫn là đồ âu giày da như cũ, suất đến nhân thần phẫn nộ. Quý ngài bánh ngọt quỷ khí dày đặc, một ngày gặp hai lần, cũng coi như có duyên.

Giờ phút này quý ngài quỷ khí vẻ mặt rét lạnh, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ, nhóm chủ nhân của đám chó ở xung quanh quát lớn cỡ nào cũng không làm chúng buông tha quý ngài này.

Nghệ Hưng đi tới bên cạnh Mạch Nha, sờ sờ lông sau gáy cổ nó, trấn an nói: "Không có việc gì, không có việc gì."

Âm thanh hệt như gió mát phất quá, nhóm chó vốn táo bạo dần dần an tĩnh, sau đó nhích tới gần Nghệ Hưng, dụi dụi cọ cọ một trận, bộ dáng ngoan ngoãn vô cùng.

Mạch Nha không vui, chồm lên vịn người Nghệ Hưng, cảnh cáo sủa vài tiếng với đám chó kia: người của tao mà tụi mày cũng dám thân cận à? Mau lăn qua một bên.

Đám chó kia hừ hừ vài tiếng, không thèm chấp nhặt với nó.

"Cậu không sao chứ?" Nghệ Hưng hỏi.

Quý ngài quỷ khí gật gật đầu, lạnh nhạt nói một tiếng cám ơn.

"Cậu tới đây gặp bạn à? Có cần tôi đưa anh đi không?"

Nghệ Hưng nhìn ra đối phương muốn cự tuyệt, bất quá đám chó trong công viên làm người nọ thay đổi chủ ý: "Vậy làm phiền rồi, 1607 Phong Nguyên, cám ơn."

"Đi theo tôi." Nghệ Hưng một lần nữa đeo xích cho Mạch Nha, dẫn đối phương đi.

Mạch Nha đi ở bên phải Nghệ Hưng, cho nên quý ngài quỷ khí liền đi bên trái.

Mạch Nha thấy cái người xa lạ chán ghét này cư nhiên đi gần Nghệ Hưng như vậy, nó liền vòng qua đi chính giữa hai người, nhìn nhìn người nọ hệt như đề phòng kẻ cướp.

Nghệ Hưng liền đổi tay cầm xích, phát hiện quý ngài quỷ khí đi cách mình cả mét thì âm thầm buồn cười. Đúng là người đáng thương, bởi vì một thân quỷ khí kia mà phỏng chừng bị không ít động vật ghét bỏ.

Anh đưa người tới dưới lầu, nói một tiếng rồi dẫn Mạch Nha rời đi.

Quý ngài quỷ khí nhìn theo bóng lưng Nghệ Hưng một lúc lâu, sau đó mới xoay người bước vào hàng hiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro