Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay nơi Nghệ Hưng muốn tới có chút xa xôi, vì thế anh cố ý dậy sớm, cưỡi tiểu cừu của mình một đường vui vẻ hướng mục tiêu chạy tới.

Chạy được nửa đường thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc Maserari màu đen đậu ven đường, một người đàn ông đang đứng tựa vào cửa xe hút thuốc, biểu tình thoạt nhìn khá buồn bực.

Ách, lại là quý ngài quỷ khí kia. Lần này lại gặp phiền toái gì đây?

Nghệ Hưng cưỡi tiểu cừu dừng lại trước mặt đối phương, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Là anh." Quý ngài quỷ khí híp híp mắt trả lời: "Hư rồi."

"Kia... cần tôi đưa đi một đoạn không?"

Quý ngài tiên sinh nhìn bé tiểu cừu màu vàng của Nghệ Hưng, yên lặng lắng: "Không cần, di động của tôi hư rồi, có thể mượn của anh dùng một chút không?"

"Này." Nghệ Hưng đưa điện thoại tới.

Quý ngài quỷ khí vừa mới nhấn nhấn vài cái thì màn hình liền đen xì, sau đó không thể mở lên được nữa.

Quý ngài quỷ khí: "... hình như hết pin rồi."

Nghệ Hưng: "Kỳ quái, trước lúc đi tôi đã sạc đầy rồi mà."

Quý ngài quỷ khí: "..."

"Vẫn là để tôi đưa cậu đi một đoạn đi, nơi này khá hẻo lánh, sợ không đón được xe đâu."

"Không cần, anh đi đi, tôi tự nghĩ biện pháp."

Nghệ Hưng cũng không kiên trì: "Vậy được rồi, phía trước tầm ba bốn dặm có một trạm xăng, cậu có thể tới đó gọi điện nhờ. Gook luck!"

Nói xong, Nghệ Hưng liền xình xịch cưỡi tiểu cừu đi.

Hai giờ sau, Nghệ Hưng gặp lại quý ngài quỷ khí ở trạm xăng dầu kia.

"Sao thế? Vẫn chưa giải quyết được à?" Nghệ Hưng hỏi.

Quý ngài quỷ khí bình tĩnh nói: "Trạm xăng dầu này tựa hồ xảy ra sự cố, tạm thời đóng cửa."

Nghệ Hưng nhìn nhìn, phát hiện trong trạm xăng không có bóng người.

Này rốt cuộc là xúi quẩy cỡ nào a...

"Lên đi, tôi đưa cậu về nội thành." Nghệ Hưng vỗ vỗ yên sau.

Quý ngài tiên sinh vẫn không nhúc nhích.

"Cậu cũng không muốn cứ tiếp tục đứng chờ ở đây đi?"

Quý ngài quỷ khí bất đắc dĩ leo lên xe, nhắc nhở nói: "Lái xe cẩn thận một chút, tôi không hi vọng nửa đường gặp chuyện không may."

Xem ra quý ngài này cũng biết mình xui xẻo cỡ nào, Nghệ Hưng cười cười: "Yên tâm, không có việc gì, nhất định chở cậu bình an tới nơi."

Quý ngài quỷ khí im lặng không lên tiếng.

"Cậu ôm chặt a, cẩn thận đừng ngã xuống." Tiểu cừu không lớn cho lắm, hai người đàn ông ngồi lên thì khá chật chội.

Quý ngài quỷ khí nghe lời ôm lấy eo Nghệ Hưng, trong tay là một mảnh ấm áp.

Nghệ Hưng chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên thấu qua quần áo lũi thẳng lên lưng, nhịn không được rùng mình một phát. Ngược lại, quý ngài quỷ khí thì lại vô cùng thoải mái, tựa như đang ở trong băng sơn tuyết địa thì có người đưa cho anh một cái bao tay giữ ấm, thoáng chốc độ ấm đã lan tràn trong lòng bàn tay, nháy mắt xua tan đi khí lạnh thấu xương.

Ánh mắt quý ngài khẽ động, thật lâu nhìn vào tấm lưng Nghệ Hưng, không biết suy nghĩ cái gì.

Một giờ sau, hai người quả nhiên thuận lợi quay về nội thành, một đường bình an vô sự.

Nghệ Hưng chở quý ngài quỷ khí tới trước một tòa nhà, người nọ bước xuống xe, đang định cám ơn thì đã thấy Nghệ Hưng vươn tay tới trước mặt mình, cười nói: "Tiền xe là một ngàn tệ, cám ơn."

"..." Quý ngài quỷ khí yên lặng rút một xấp tiền mặt đặt vào tay Tề Dịch.

"Cám ơn tiền bo của cậu, hoan nghênh lần sau lại lên chuyến xe Lucky Star của tôi." Nghệ Hưng quơ quơ xấp tiền.

Ai mà dám ngồi lên chiếc xe lùn xũn này... quý ngài cao một mét tám mươi ba mà phải co ro ngồi ở phía sau, dọc đường đi không biết đưa tới biết bao nhiêu ánh mắt khác thường.

Nghệ Hưng khởi động tiểu cừu, đang định rời đi thì bị quý ngài quỷ khí giữ lại: "Tên của anh?"

"Nghệ Hưng."

"Tôi gọi là Thế Huân."

"Rất vui được biết cậu, Thế Huân, gặp lại sau." Nghệ Hưng khoát tay áo, cưỡi tiểu cừu đón gió mà đi.

Thế Huân nhìn bóng dáng Nghệ Hưng biến mất ở cuối đường, tiếp đó xoay người đi vào trong tòa nhà.

"Vừa rồi tôi không nhìn lầm đi?" Một nhân viên nữ đứng bên cửa sổ, kinh dị nói: "Có người cư nhiên cưỡi tiểu cừu chở boss về công ty a!"

"Tôi cảm thấy chị không nhìn nhầm." Một nhân viên khác tiếp lời: "Bởi vì tôi cũng thấy."

"Hình ảnh này quả thực không đành lòng nhìn a!"

"Tôi hoài nghi kia chính là tiểu cừu số lượng hạn chế toàn cầu, bề ngoài lùn lùn nghèo nghèo nhưng thực tế lại quý giá vô cùng."

"Rất có thể."

"Đừng nói nữa, boss lên tới rồi."

Nhóm nhân viên lập tức chạy về vị trí, chớp cũng không chớp mắt.

Thế Huân lập tức trở lại phòng làm việc của mình, chuyện đầu tiên là gọi điện cho người ta kéo xe về.

"Ngô tổng, tôi sẽ tìm tiếp cho ngài một người lái xe mới đi?" Thư kí cẩn thận đề nghị.

"Để nói sau." Lái xe trước mới đó không lâu đã xảy ra tai nạn xe cộ, hiện giờ còn đang nằm trong bệnh viện. Này đã là lái xe thứ năm mà Thế Huân đổi trong ba năm nay, bọn họ không ai có thể chịu được ba tháng, ở bên cạnh anh cứ luôn phát sinh đủ loại tai nạn, ngẫm lại cũng thấy mệt. Rất nhiều người đồn rằng trên người Thế Huân có nguyền rủa, lén lút gọi anh là 'ma vương xui xẻo'.

Thế Huân mở văn kiện, ánh mắt dừng lại trên ngón tay mình, nhớ tới cảm giác ấm áp cảm nhận được từ người Nghệ Hưng ban nãy, ẩn ẩn có chút lưu luyến.

Không biết còn cơ hội gặp lại không...

Grand Hotel Tân Phú là khách sạn năm sao nổi danh ở A thị, sắp tới sẽ tổ chức tiệc kỷ niệm một năm thành lập, Nghệ Hưng làm thợ cắm hoa tham dự công tác trang trí đại sảnh.

Lương công việc làm thêm kỳ này không thấp, tương ứng, yêu cầu thiết kế cũng rất cao. Nghệ Hưng thực chú tâm vào công việc, hưởng thụ quá trình sáng tác nghệ thuật.

Thế Huân cùng cấp dưới đi thị sát tình huống bố trí, liếc mắt liền nhìn thấy Nghệ Hưng đang nghịch hoa cắt cỏ. Khóe miệng mang theo ý cười, vẻ mặt chuyên chú, ngón tay thon dài không nhừng di chuyển trên khóm hoa, lộ ra mỹ cảm làm người ta cảnh đẹp ý vui.

Thế Huân không thể khống chế đi tới, trước lúc Nghệ Hưng phản ứng đã đứng trước mặt cậu.

Nghệ Hưng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Ngài Ngô? Thực trùng hợp, lại gặp rồi."

"Anh là thợ cắm hoa?" Thế Huân nhìn bó hoa trong tay Nghệ Hưng, tạo hình thanh lịch, trình tự rõ ràng, cảm giác ấp áp hệt như anh mang tới cho người ta.

"Đúng vậy." Nghệ Hưng cười gật đầu.

"Tôi nhớ rõ trước đó anh ở tiệm Sương Mai làm thợ làm bánh."

"Trí nhớ ngài Ngô đúng là không tệ, thôi thường xuyên làm thêm ở rất nhiều nơi."

"Mẹ tôi thực thích bánh ngọt anh làm."

"Cám ơn." Nghệ Hưng nhìn đám người bộ dáng cung kính phía sau Thế Huân, hỏi: "Ngài Ngô là người phục trách khách sạn sao?"

"Ừm." Thế Huân mời: "Buổi tối lưu lại dùng cơm đi."

Lời vừa nói ra, nhóm người phía sau Thế Huân đều lộ ra biểu tình giật mình, boss cư nhiên lại đối xử tốt với người ta như vậy? Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Nghệ Hưng đều bắt đầu bí hiểm.

"Tốt, cám ơn trước." Nghệ Hưng giơ cành hoa trong tay: "Tôi làm xong việc đã."

Thế Huân có được câu trả lời thuyết phục, liền dẫn theo người rời đi.

"Tiểu Hưng, anh cư nhiên nhận thức Ngô tổng!" Gia Nhĩ phụ trách trang trí sáp qua, kinh ngạc hỏi han.

"Ngô tổng?" Nghệ Hưng tò mò liếc nhìn một cái.

"Anh không biết?" Gia Nhĩ nhỏ giọng nói: "Người đàn ông ban nãy chính là Thế Huân, tổng giám đốc tập đoàn Thế Nghệ, năm nay hai mươi lăm, giá trị con người trên trăm triệu, là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi danh trong giới."

"Thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a." Nghệ Hưng cười khen ngợi, đối với thân phận người nọ cũng không mấy hứng thú.

"Thoạt nhìn cậu ta quả nhiên đáng sợ như lời đồn, thế mà anh cư nhiên bình tĩnh trò chuyện với cậu ta a."

"Cũng bình thường."

"Lộ ra một chút đi, hai người làm sao quen biết?" Gia Nhĩ vẻ mặt bát quái.

"À, cậu ta mua bánh ngọt ở tiệm tôi làm thêm."

"Chỉ vậy?"

"Chỉ vậy." Không thể nào nói cho người ta biết cậu ta từng bị một đám chó vây công, còn vì hư xe mà bị nhốt ngoài đường mấy tiếng đi?

"Tôi không tin, nếu chỉ đơn giản như vậy, sao cậu ta lại cố ý mời anh lại ăn cơm nha?"

"Chẳng lẽ không phải mời chúng ta sao?" Nghệ Hưng không cho là đúng: "Chúng ta vất vả giúp cậu ta trang hoàng khách sạn, lưu lại dùng cơm cũng không có gì kỳ quái a."

"Phải không?" Gia Nhĩ nửa tin nửa ngờ, thấy sắc mặt Nghệ Hưng thực thản nhiên, vì thế cũng không hỏi nhiều.

Sau khi hoàn thành công việc, Nghệ Hưng cùng những người khác bắt đầu thu dọn công cụ, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, vài người vội vàng từ hành lang chạy tới.

"Mau lên, xảy ra chuyện rồi, thang máy bị kẹt trên tầng năm, Ngô tổng bị nhốt ở bên trong!" Một người kinh hoảng hô.

"Mau gọi nhân viên sửa chữa tới đây! Sao lại xảy ra sự cố này!" Quản lý khách sạn hổn hển nói.

"Đi, chúng ta cũng đi xem thử xem." Gia Nhĩ kéo Nghệ Hưng đi lên lầu.

Nghệ Hưng bất đắc dĩ, thầm nghĩ Thế Huân đúng là xui xẻo không gì bằng. Nếu tỷ lệ gặp chuyện ngoài ý muốn của người ta là 10% thì cậu ta chắc chắn là 90%.

Lúc bọn họ lên tới tầng năm thì nhân viên sửa chữa vẫn chưa tới, ngoài thang máy đã tụ tập không ít người.

Thang máy bị kẹt hơn phân nửa, chỉ lộ ra một khe hở tầm nửa mét.

Xung quanh quỷ khí tràn ngập, Nghệ Hưng có dự cảm không may.

Vì thế anh liền nói với nhân viên khác sạn đang ngẩn người bên cạnh: "Có thang dây không? Không có thì lấy lấy cái ghê nhỏ tới, nhân viên sửa chữa không biết đến bao giờ mới tới, chúng ta kéo nhóm Ngô tổng ra trước đi."

"Được được." Nhân viên lập tức chạy đi lấy

"Trực tiếp kéo lên không phải được rồi à? Độ cao này, chỉ cần đưa tay xuống là bắt được." Gia Nhĩ nói.

"Như vậy rất nguy hiểm, nếu thang máy đột nhiên rơi xuống, người bị kéo cũng có khả năng bị cuốn xuống." Nghệ Hưng ngồi xổm xuống xem xét một chút, khe hở nửa mét phỏng chừng đủ cho một người lớn chui ra.

"Ngô tổng, cậu khỏe không?" Nghệ Hưng hướng bên dưới hỏi.

Thế Huân ngẩng đầu, biểu tình thoạt nhìn trấn định, bất quá hai người bên cạnh thì có chút kinh hoảng.

"Không có việc gì." Thế Huân nhìn thấy Nghệ Hưng, nắm tay siết chặt thoáng thả lỏng vài phần, tâm tình vốn nôn nóng cũng có chút dịu đi.

"Thang dây lấy tới rồi!" Nhân viên vội vàng chạy tới.

Nghệ Hưng đưa một đầu thang dây xuống thang máy, để Thế Huân leo lên, lúc lên tới khe hở thì những người ở bên ngoài hợp lực kéo anh ra.

Quỷ khí bồi hồi ở gần thang máy, Nghệ Hưng cảm thấy luồng quỷ khí này tựa hồ không phải hướng về phía Thế Huân mà tới.

Vài phút sau, Thế Huân thuận lợi ra khỏi thang máy, được Nghệ Hưng dìu tao nhã đứng lên, sau đó vẫn nắm chặt tay Nghệ Hưng không buông.

Tiếp theo, người thứ hai cũng được kéo ra.

Nhưng, lúc bọn họ chuẩn bị kéo người cuối cùng thì Nghệ Hưng lại đưa tay cản lại: "Chậm đã!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy thang máy đột nhiên phát sinh chấn động, sau đó ken két một tiếng, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, thang máy cấp tốc rớt xuống, phát ra một tiếng nổ lớn.

Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Nghệ Hưng cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình siết chặt, giống như đang cật lực kiềm chế gì đó.

"Không có việc gì, đây là tầng năm, người bên trong có lẽ vẫn còn sống." Này không phải Nghệ Hưng thuận miệng an ủi, vừa rồi quỷ khí không hề tiêu tan như dự liệu, nếu không phải có quỷ khí của Ân Thứ ảnh hưởng, phỏng chừng chỉ bị chút thương nhẹ. Đáng tiếc vận khí người nọ không tốt lắm, lúc bản thân bị quỷ khí quấn thân lại còn đi theo bên cạnh Thế Huân, giờ ít nhất cũng phải gãy tay gãy chân.

Thế Huân lấy lại bình tĩnh, hạ lệnh với nhân viên: "Gọi xe cứu thương, duy trì trật tự, chuyện còn lại giao cho cảnh sát cùng nhân viên y tế xử lý."

Tiếp theo cậu lại lấy ra di động, liên tục gọi vài cuộc, an bài xử lý quan hệ công chúng xong. Sắc mặt Thế Huân lạnh dọa người, tai nạn này rõ ràng là có người động tay động chân, thang máy mỗi tháng đều bảo trì định kì, không có khả năng xuất hiện trục trặc nghiêm trọng như vậy.

Xử lý xong hêt thảy, Thế Huân mới đặt ánh mắt lên người Nghệ Hưng: "Anh lại giúp tôi một lần."

Nếu không phải Nghệ Hưng đúng lúc bảo người tìm thang dây lôi cậu ra, chỉ sợ lúc này cậu đã dữ nhiều lành ít. Nhóm nhân viên cũng thực sợ hãi, nếu tổng giám đốc gặp chuyện ở khách sạn, phỏng chừng tất cả mọi người đều xui rủi.

"Không cần khách khí như vậy." Vị quý ngài quỷ khí này đúng là nhân vật thần kỳ, trong tình huống nguy cấp như vậy lại gặp được một đường sinh cơ.

"Hôm nay không có thời gian, hôm nào rãnh sẽ hảo hảo cảm tạ anh." Thế Huân đưa di động mình qua: "Số của anh."

Nghệ Hưng sảng khoái nhấn số của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro