Chương 5: The Game starts!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vĩnh Ân lúc này đã đứng trong quầy bán thức uống, đám fan bên dưới vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, một phút ngắn ngủi cũng không rời khỏi gương mặt anh. Vĩnh Ân dường như không hề thấy muôn vàn ánh mắt long lanh, ngưỡng mộ như lưới chằng chịt xung quanh mình, trước mắt anh chỉ có một danh sách hai mươi ly trà sữa cần giao gấp đặt dưới mặt bàn lát đá hoa cương.

' Anh Ân, danh sách đó được đặt từ ba giờ chiều nay, anh làm nhanh tay một chút' . Cô bạn nhân viên vốn bằng tuổi Ân, nhưng vẫn cố ý xưng ''anh,em'' với cậu, Ân nghe xong, không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ.

Cái gật đầu của Ân cùng phong thái bước vào quán từ đầu tới giờ của anh, thể hiện rất rõ, Ân là một người trầm lặng ít nói, không màng mọi vật, mọi chuyện bên cạnh, điều anh quan tâm nhất là công việc hiện tại.

Ân bắt tay vào làm những ly trà sữa đầu tiên...

Ở một chiếc bàn nhỏ cách chỗ làm việc của anh không xa, đã có tiếng xì xào không ngớt: ' Môi mỏng kìa, đẹp trai quá mày ạ!'. Dương ngồi gần đó, vừa nghe thấy thanh âm xuýt xoa, trầm trồ này, nó không những không đồng tình, mà còn cực kì, cực kì khó chịu, Dương căn bản chẳng phải dạng vừa, nó lên tiếng, đủ để năm cái bàn xung quanh có thể nghe thấy.

' Mắt như dị nhân, miệng rộng như khỉ đột, tai bắt chước phong cách Trư Bát Giới, tổng thể khuôn mặt chỉ khiến người khác vừa nhìn vừa nôn!'. Lúc Dương vừa nói xong, tập thể những người ngồi ở năm cái bàn xung quanh ấy, đồng loạt nhướn đôi mắt sát khí muốn giết người về phía nó.

'Con nhóc này, mặt còn hơi sữa, nó không phải là đang ám chỉ anh Ân đấy chứ?'. Toàn bộ gương mặt xung quanh đều bày ra dáng vẻ nghi ngờ, có phải hay không một đứa con nít như thế lại có thể phát ngôn một câu như vậy.

' Là...'. Dương vốn định nói, nó chính là đang ám chỉ cái tên thân người, mặt thú, Ân iếc gì đó đấy. Bin bỗng từ đâu tới chặn ngang họng :' Mọi người đừng để ý, em mình là đang nhắc lại nhân vật nó coi trong phim hoạt hình ấy mà'.

Vốn đang nghi ngờ, lại thêm giọng điệu giải thích mật ngọt cùng gương mặt soái ca ngời ngời, mọi người xung quanh tin tưởng hoàn toàn lời Bin vừa nói, ngay lập tức bỏ mối nghi hoặc trong lòng tiếp tục theo dõi thần tưởng đang chăm chỉ làm việc ở trên kia, một số khác bị gương mặt điển trai của Bin thu hút, mau chóng rời mắt khỏi Vĩnh Ân, chuyển sang anh.

'Dương, tụi mình đi xem phim đi, gần đó có rạp chiếu cũng được lắm' Bin nói, cậu biết rõ, giờ mà đi khuyên nó không gây chuyện, nhất định là phản tác dụng, chỉ khiến nó muốn gây chuyện hơn thôi, tốt nhất là lôi kéo nó ra khỏi đây, sớm chừng nào tốt chừng đó.

'Ưm... Đau bụng quá, ui..!' .Dương bỗng nhiên không ngừng kêu đau, hai tay ôm bụng thật chặt. Mai trông thấy Dương thay đổi sắc mặt nhanh như vậy không khỏi cảm thấy kì lạ, Dương cậu ấy, không phải đang diễn quá sâu đấy chứ? Dương càng lúc càng kêu ghê hơn, mặt mày nhăn nhó, Mai và Bin bỗng chốc quýnh quáng cả tay chân, Mai định thần cấp tốc, cô dìu Dương vào nhà vệ sinh trước.

Trên gương mặt Dương, lúc Mai và Bin không chú ý, một nụ cười mỉm xuất hiện.

***

Bin vừa thấy Dương la lên đau bụng, khuôn mặt biểu cảm vô cùng chân thật, anh thực sự hoàn toàn tin vào những gì Dương muốn, phi nước đại ra ngoài để mua thuốc cho nó. Sau khi dìu Dương vào nhà vệ sinh, Mai quay lại chỗ ngồi, chỉ biết nhìn chiếc bánh Tiramisu trước mặt bằng ánh mắt lo lắng.

Điều mà cả Mai và Bin đáng phải lo nghĩ, chỉ e không phải là sự phá phách xuất phát từ bụng Dương, mà là sự phá phách xuất phát từ bộ não nguy hiểm của nó.

Giống như lúc này đây, Mai vừa rời khỏi, Dương liền mau chóng bước khỏi WC nữ bằng khuôn mặt tự nhiên nhất, tự nhiên hơn là nó không trở về chỗ ngồi, mà tiến về phía quầy làm bánh các loại, nơi liền kề với quầy thức uống.

Hai quầy này đều có lớp che trước mặt tương đối cao, thế là Dương vừa bước vào, thân hình chỉ có mập không có dài của nó, ngay lập tức mất hút trong quầy làm bánh.

Một nhân viên trang trí bánh đứng trước mặt nó, đầu đinh, mắt đen sâu thu hút, từ đầu đến chân đều lộ vẻ chuyên nghiệp, vừa thấy nó anh mỉm cười, nói:

'Bé! Em cần gì có thể gọi nhân viên của quán, không cần phải vào tận đây đâu'

'Em muốn xem anh trang trí bánh thế nào'. Thôi rồi, khuôn mặt dễ thương, nhu mì của Dương lại bắt đầu phát huy công lực đáng sợ của nó, anh Minh bình thường không thích ai làm phiền mình lúc trang trí bánh, đồng nghiệp đã nói không, nay còn là khách hàng, mặc dù khách hàng là thượng đế, nhưng chỗ này là chỗ nào, là chỗ làm việc, đâu phải nơi ai muốn vào là vào.

Tư tưởng, đạo lí nghiêm túc, cứng cỏi là thế. Vậy mà khuôn mặt kia mới mỉm cười thân thiện mấy cái, môi nhỏ chúm chím năn nỉ mấy tiếng, mắt sáng lonh lanh cầu khẩn đôi ba lần, tim anh Minh đã vô thức mềm xuống, dịu dàng đồng ý cho Dương vào xem, với điều kiện nó phải giữ bí mật.

Thiết nghĩ, Dương sắt đá, lặng tiếng chẳng ai bì nổi, một khi làm ra bộ mặt ngây thơ nai tơ, xinh xắn đáng yêu người khác cũng chỉ có nước cúi rạp đầu hàng.

Vĩnh Ân phía bên kia đã đi đâu từ lúc nào, Dương có nghe loáng thoáng, chỗ anh thiếu nguyên liệu gì đó, cần đi lấy gấp. Nó chỉ mong tên đó, đi càng lâu càng tốt, về càng trễ càng tốt, vì chỉ như vậy, đến lúc hắn ta về mới có kịch hay để xem.

Minh đang làm hơn mười chiếc bánh cupcake, Dương ở đó quan sát anh làm khoảng năm phút, liền phác thảo xong kế hoạch tác chiến trong đầu, chỉ chờ thời cơ thích hợp để thực hiện.

Đầu tiên nó lén lút cầm lấy một vật dụng để trang trí bánh dấu vào góc sâu dưới gầm bàn lúc Minh không chú ý, quả nhiên đến lúc anh phát hiện ra vật dụng ấy không cánh mà bay, liền cắm cúi tìm, Dương đứng ở đó, giả vờ tìm giúp anh, nhẹ nhàng lên tiếng: ' Em qua quầy thức uống bên cạnh tìm thử nhé, biết đâu quán mình, có ai cầm rồi để quên bên đó!'. Minh chẳng hề nghi ngờ ý tứ trong lời nói của Dương, anh ừ một tiếng, để mặc nó bước sang phía bên cạnh không chút nghi ngờ.

Cáo đã vào được hang cọp, trước mắt nó là hai mươi ly trà sữa chuẩn bị đóng hộp, nhìn sơ qua cáo liền biết hai mươi ly này thiếu gì, tên Ân đó hẳn là đi lấy trân châu và thạch.

Cáo lấy ra từ trong túi áo rộng, một bịt nhỏ, trong đựng cát, vài nhành hoa và lá. Nó từ từ lướt túi cát ấy qua hai mươi ly trà sữa bên dưới, từ từ, từng chút một, để hai mươi ly đều chứa cát, tiếp đó Cáo còn tốt bụng khuyến mãi thêm bằng cách thả tự do mớ hoa lá nó đang cầm vào những ly trà sữa nhiều màu sắc.

' Cuộc chơi kết thúc'. Cáo nói

Bằng việc nó phá hủy hoàn toàn hai mươi ly trà sữa bên dưới, sẽ khiến Cọp trong phút chốc bị mất mặt, mất uy tín, mất hình tượng, mất tiền lương, mất thì giờ để ngồi nghe sếp chửi, thực không phí công nó diễn sâu từ nãi tới giờ....

' Làm người tốt nhất đừng để Dương đây cảm thấy chướng mắt'

'HHAHHHAHHH'. Có tiếng cáo già cười vang....

***

Nó mau chóng quay lại chỗ anh Minh, lúc này anh đã tìm thấy vật dụng trang trí bánh của mình. 

' Woa! Anh làm đẹp quá! À bạn em gọi rồi, không làm phiền anh nữa, bye bye' Minh nghe xong cũng chào tạm biệt Dương, chẳng thể nghĩ được rằng, chính anh vừa tiếp tay cho giặc.

'Cậu không sao chứ!' Thấy Dương đi tới, khuôn mặt hồng hào, tâm tình vui vẻ, Mai yên tâm hẳn, mấy phút trước cô còn định chạy vào hỏi han. Bin cũng về rồi :' Thuốc của em đây, mau uống đi'

'Không cần, em không sao rồi, chỉ hơi mệt trong người thôi, tụi mình về nhé'. Dương nói bằng gương mặt dịu ngọt.

'Được, anh về cùng em' . Bin cười dịu dàng, lúc nãy Dương làm anh bất an không thôi, giờ thì tốt rồi, Dương cười tươi như vậy, quán này cũng chưa xảy ra chuyện gì, nhẹ nhõm cả người.

Không phải là chưa xảy ra, đã xảy ra rồi, nhưng người trong cuộc chưa phát hiện ra thôi.

Cả ba cùng tiến về phía cửa quán, Ân đã về, lại là phong thái đẩy cửa nhẹ nhàng, gương mặt góc cạnh đầy nam tính, Dương nhìn thấy Ân, nhìn thẳng vào mắt anh không do dự, nở một nụ cười ngạo mạn.

Ân hơi sững người, mắt chăm chú nhìn vật thể lạ trước mặt đang cười gian với mình.

Trắng trẻo, mũm mĩm, mắt to tròn, cũng dễ thương nhỉ, nhưng ánh mắt cùng nụ cười kia hình như có chút gì đó không đúng.

Dương đã rời khỏi quán, Ân cũng vừa vào tới nơi làm việc của mình, anh đặt hộp thạch và trân châu xuống, mắt hướng về phía hai mươi ly trà sữa....

Vĩnh Ân chau mày, mặt nhăn nhó vô cùng khó chịu, mặc dù anh không thể hiện quá dữ dội, nhưng sát khí từ đâu vây lấy quanh người, khiến mọi người xung quanh, vừa nhìn vào đã thấy sợ hãi, người kia sao lại giống như đang bốc hỏa vậy?

Trong đầu Ân lúc này, một hình ảnh rất rõ ràng, rất sinh động đang ngự trị, hình ảnh đó như trêu đùa, như chọc vào cơn tức giận của anh ...

Hình ảnh một nhóc tì, mắt tinh ranh, mỉm cười với anh, một nụ cười gian thần, tự đắc đúng nghĩa....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro