Vui Vẻ Trong Chốc Lát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bộp ... bộp ..bộp ... Từ xa có tiếng giày cao gót của đại phu nhân tập đoàn khải gia. Khí chất ngạo mạn cuốn hút khiến bất cứ ai ở sảnh đường đều ngước nhìn ngưỡng mộ. Vội có 1 nhân viên đánh tiếng :

      " Hôm nay, gia tộc này tổ chức tiệc khánh thành chuỗi công ty con mới mở ở thành phố Tiên Phong. Mọi thứ không được có sai sót nào ."

Giờ tốt đã đến, tất cả những người máu mặt trong mọi lĩnh vực kinh doanh đều vỗ tay chúc mừng khi MC vừa cất tiếng mời chủ tịch tập đoàn Khải gia Khải Tuấn Minh lên phát biểu.

       " Tôi rất vui vì ước mơ mở rộng công ty thị trường của bản thân đã thành sự thật . Chỉ mình tôi không thể nào gánh vác công lao to lớn này. Tôi phải cảm ơn tất cả sự nỗ lực của toàn bộ nhân lực trong công ty và đặc biệt là em trai tôi Khải Tuấn Lục"

Mọi người cùng ngước nhìn 2 anh em và nhiệt liệt vỗ tay.  Nhưng ở bên dưới đại phu nhân đại phu nhân dường như đang rất lo lắng, bởi vì chưa  thấy đại thiếu gia Khải Tuấn Dương xuất hiện.Bà đã gọi rất nhiều lần cho quản gia nhưng không ai bắt máy. Đúng lúc ấy, tiếng điện thoại vang lên là quản gia gọi lại.  Bà  vội vàng
bắt máy nhưng đầu dây bên kia là 1 giọng nói xa lạ có phần hung hãn:

       " Con trai của bà đang ở trong tay chúng tôi"

Vừa nói xong, tên bắt cóc liền quay mặt đại thiếu gia đang bị bắt trói. Bên cạnh là ông quản gia đã bị đánh thừa sống thiếu chết.

Rồi bà vội vã đưa máy cho Khải Tuấn Minh. Ông hốt hoảng khi thấy con trai đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc:

" Các người là ai?.. dám bắt cóc người thừa kế  của Khải gia ta "

Lúc này, trùm tên bắt cóc lộ diện cho ông xem:

" Ông nhận ra tôi không?.. chủ tịch Khải "

Mọi thứ như sụp đổ khi Khải Minh Tuấn  thấy mặt tên bắt cóc, ông run rẩy nói:

" Vũ Diệp Tâm....  ta và cậu không ân không oán, cớ sao lại bắt cóc con trai ta"

Vũ Diệp Tâm gương mặt đầy thách thức  ra điều kiện:

" Ông biết rõ tôi máu lạnh thế nào rồi chứ. Nếu trong 2 ngày tới không mang đủ 300 tỷ thì chuẩn bị tinh thần nhận xác của con trai ông đi"

Nói xong, hắn ta liền tắt máy. Dường như mọi chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là 1 giấc mơ thôi. Tất cả khách  đều ra về và bàn tán rôm rả. Mọi thành viên trong gia tộc đều đang ở trong căn phòng riêng bàn bạc kế sách giải cứu người thừa kế
của tập đoàn có trị giá mấy trăm nghìn tỷ

Đại phu nhân lên tiếng:

" Chúng ta không thể nhượng bộ trước bọn chúng. Nếu làm theo yêu cầu,không ai đảm bảo lũ bắt cóc sẽ giữ lừa hứa"

Khải Minh Tuấn mặt lạnh lùng  tiếp lời:

" Quản gia, hãy mau ra ngân hàng rút tiền đi"

Đại phu nhân vẻ mặt  bất ngờ trước quyết định của chồng mình cô nói:

" Anh thông minh như vậy mà lại tin tưởng bọn bắt cóc đấy sao"

Khải Tuấn Lục chen ngang vào  nói đỡ  cho anh trai :

" Chị dâu, chị không biết tên Vũ Diệp Tâm đó là người thế nào đâu. Quyết định của anh ấy là hoàn toàn đúng đắn. .. hắn chính là tên sát thủ nổi tiếng nhất thế giới... "

Không khí bỗng trầm lặng đến sợ hãi.

" Bất cứ ai hắn đã nhắm đền đều lãnh kết cục bi thảm. Một khi hắn đã ra điều kiện, nếu không nghe theo thì..... chắc chắn chỉ có con đường chết"

Nguyệt Kiều Thanh nghe tin này chết lặng, tay chân bủn rủn như muốn lìa khỏi xác. Không thể giữ nổi bình tĩnh. Dương Mộc Linh nhẹ nhàng ôm bà và an ủi:

" Bình tĩnh đi chị, em nghe nói tên ấy là người rất giữ lời hứa. Tuấn Dương chắc chắn sẽ trở về an toàn. Việc quan trọng bây giờ là gia đình chúng ta không được  lo lắng, nếu mất kiểm soát sẽ khiến sự việc loạn lên thôi"

Sau đó, Khải Tuấn Minh  chạy lon ton  bên bác và mẹ của mình. Ánh mắt ngây ngô hỏi:

" Anh Tuấn Dương sẽ về phải không mẹ"

Dương Mộc Linh  xoa đầu cười trìu mến:

" Chắc chắn là thế rồi con"

Trong căn phòng vip lúc này tiếng khóc của Khải Tuệ Quyên vang lên báo hiệu cô bé đã đói. Mộc Linh dỗ dành con gái:

      " Ngoan nào con gái.... Mẹ yêu..mẹ yêu"

Rồi bà nháy mắt cho bảo mẫu và 3 người rời khỏi căn phòng.

Ở 1 diễn biến khác, lúc này nữ chính đã xuất hiện....

Tại 1 căn biệt thự rộng lớn bạc ngàn, tiếng nô đùa của đứa bé gái khoảng chừng 6 tuổi, mái tóc đen tựa như bầu trời đêm giữa mùa thu êm ả. Đặc biệt là  Đôi mắt long lanh hơn trăng ấy. Sự ngây thơ trong trẻo ấy là nguồn sống, linh hồn khơi gợi sức sống cho khu đất và căn biệt phủ.

"  Bạch Diệu Nhân... Ra đây cho mẹ "

Bạch phu nhân tức giạn quát lớn. Sau đó 3 cô bảo mẫu và 5 anh vệ sĩ  hộ tống vị công chúa

"Con suýt làm vỡ lọ hoa gia truyền của gia đình. Nếu còn lần sau như thế thì mẹ sẽ không cho con đi chơi nữa. nghe rõ chưa"

      " Các người phải để mắt đến tiểu thư chứ, dù nó còn bé nhưng không thể chiều hư được."

Quản gia tiếp lời trong sự hối lỗi:

     " Vâng thưa phu nhân"

Ting..... Ting.... Ting.... Đồng hồ đã điểm  4 giờ tròn. Bạch phu nhân gương mặt bỗng trầm lại, Ánh mắt ẩn chứa nhiều tâm tư.

     " Trông chừng tiểu thư cẩn thận, ta  lên phòng 1 lát..."

Và bà quay trở lại vào nhà và dần dần đi vào 1 căn phòng trên tầng 5 của căn biệt phủ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro