Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa hè là mùa của sức sống, sôi động và tươi trẻ.

Ở một thị xã nhỏ nơi ngọai ô thành phố cuộc sống cứ tiếp diễn nhẹ nhàng, yên bình.

Hắn đuổi nàng chạy trên cánh đồng cỏ ven đê như một con chó đang rượt một con mèo. Nàng vừa chạy ánh mắt vừa ngoái lại phía sau, vấp té vào một hòn đá nhỏ ngã chúi rụi, hắn đứng đó cười nắc nẻ. Nàng tức chừng đôi mắt to sáng long lanh nhìn hắn.

-" Khốn, cười cái gì mà cười...cười như cờ hó."

Hắn bực vì bị chưởi là cờ hó ngay lập tức quay đi.

-" Cờ hó đấy. Sao? Tự mày trêu tao trước rồi tự mày vấp ngã, chả liên quan gì tới tao cả."

Vừa nói rứt lời hắn cất bước nàng bỗng tủi thân nằm trên bãi cỏ xanh bật khóc, tiếng khóc của nàng là loại âm thanh hắn ghét nhất trên đời, hắn không bao giờ muốn nghe nàng khóc cũng không muốn nhìn thấy nước mắt của nàng. Hắn mím môi tay nắm thành quyền bước nhanh về phía nàng, cố nén chịu đựng nhìn vào khuôn mặt tèm lem nước mắt đó quát thật lớn.

-" Mày bị điên à, con dở kia. Ai làm gì mày mà mày khóc như chó thế, nín ngay cho tao."

Nàng bị hắn quát bực bội quên cả cái chân đau.

-" A, thằng khùng. Mày mới bị điên nhá, tao đau tao khóc, tao thích khóc thì tao khóc đấy."

Nàng ngước lên định nhìn khuôn mặt giận sôi máu của hắn, thân mình lại bỗng chốc bị hắn vác trên lưng. Nàng cũng quen rồi nên cũng chỉ nói khích.

-" Đó, trung thành như thế có phải ngoan không? Cờ hó Huy, cờ hó Huy."

-" Mày im mồm hay tao ném mày xuống, con gái con lứa mồm miệng bẩn thỉu hở ra là chửi bới, trông có giống cái dạng gì không."

-" Kệ mẹ tao."

-" ờ, chả kệ mẹ mày."

-" Con chó Huy."

Nàng ngồi sau lưng hắn bĩu môi còn hắn thì khóe miệng cười như không cười rất tươi vui cõng nàng đi bộ trên con đê nhuốm ánh hoàng hôn.

Suốt cả mùa hè đó hắn ở quê chơi với nàng suốt, nhà ngoại hắn ở ngay sát vách nhà nàng năm nào hắn về chơi là y như rằng hắn bám riết nàng từ sáng tới chiều, tối cũng không tha.

Kì nghỉ hè này với nàng rất kinh khủng không phải vì hắn bám nàng như chó bám chủ mà vì năm nay là năm cuối lớp chín, nàng phải vùi đầu ôn thi vào cấp ba.

Đúng thế, cái trường mà nàng mong ước đó chính là cái trường cấp ba chính quy duy nhất của huyện, nàng phải cố, phải cố, nếu không nàng sẽ phải ở nhà bán đậu phụ cả đời.

Nói đến đậu phụ mới nhớ, hắn rất thích ăn đậu phụ, nhưng là đậu phụ của nhà nàng làm mới làm hắn ham. Nàng luôn thắc mắc, tại sao hắn ăn nhiều đậu phụ đến như thế mà lại thông minh quá thể cơ?!

Có lần mẹ nàng nói chuyện hắn học rất giỏi, IQ hắn rất cao, hắn thi học sinh giỏi cấp trường, cấp thành phố luôn là giải nhất giải nhì, lại sáng sủa đẹp trai. Nàng khâm phục hắn sát đất nhưng cũng cảm thấy hắn điên khùng nhất quả đất.

Hôm nay nàng đi học thêm ở làng bên đến tận tối mới về, hắn thiếu nàng một khắc cũng không chịu nổi, chạy sang nhà nàng ngó nghiêng, chưa thấy nàng về lại ra cổng chờ.

Ngoài cổng nhà trồng vài khóm hoa hồng nhung, buổi tối mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu. Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng tám giờ nàng đạp xe về đến cổng thấy hắn đứng đó.

-" Huy điên, đứng đấy làm gì thế? Không thấy muỗi bâu đầy mặt đấy hả?"

Mặt hắn tươi tỉnh hẳn, nhanh chóng nhảy tót lên xe, làm nàng giật mình buông tay lái suýt ngã.

-" Đồ điên, mày làm cái vẹo gì thế?"

-" Thì đi chơi!"

-" Chơi chơi cái đầu mày, tao mới về đến nhà cơm còn chưa bỏ bụng mà đi đâu??"

Hắn nhảy xuống hất nàng ra ghế sau, nhanh chân ngồi lên ghế đạp thật nhanh không cho nàng nhảy xuống. Bảo hắn dừng xe hắn không dừng, nàng hận ngồi sau được thế cấu véo lưng hắn. Hắn cũng tinh ranh nhanh tay chộp lấy tay nàng giữ chặt ở eo không buông.

-" Ặc, buông tay ra, mày nắm chặt thế tao đau."

-" Thế mày có đánh tao nữa không?!"

Phi phi, không đánh cái đầu mày, bỏ tay ra tao cấu cho chết.

-" Không dám không dám."

Hắn thấy nàng xuống nước nên mặt dày trêu nàng.

-" Ăn nói trống không thế à? Hư, không thả."

-" ặc, mi nuốt lời nhá tên khốn. Chết nà chết nà."

Nàng vừa nói vừa dùng cánh tay còn lại tha hồ dằn vặt lưng hắn, rốt cuộc hắn cũng phải dừng xe.

-" Sao thế? Sợ à?"

-" Sợ cái mông. Mày xuống xe."

Hắn là hắn ra lệnh thế thôi chứ tay hắn đã nắm lấy tay nàng dắt xuống xe rồi.

-" Đẹp không?!"

Hắn hỏi, nàng giật mình ngó ngó xung quanh.

-" woa~ đẹp thế ~"

Trước mắt nàng là cái đồng cỏ ven đê mà chiều nào hai đứa cũng dắt nhau ra chơi thả diều đó. Nàng vạn phần không bao giờ nghĩ nơi này vào ban đêm lại đẹp đến như vậy, có bao nhiêu là đom đóm bay xung quanh ấy, có mấy con bay phất phơ trên mặt dòng sông chảy siết, mặt nước trong suốt phản chiếu từng đốm sáng nhỏ, lại có mấy con bay lưng chừng ngang tầm mắt nàng. Quả thật tạo nên một bức tranh thiên nhiên hoàn mĩ nhất nàng được chiêm ngưỡng.

-" Đẹp chết đi được, này này, mày tài ghê nha, tao ở đây hơn chục năm nay cũng chưa biết chỗ này tuyệt tới vậy."

Được khen hắn mừng, một phần  vì tay nàng cứ nắm chặt tay hắn không buông.

-" Mà Huy này, mày ngu như lợn ấy..."

Nàng thở dài, hắn thấy bừng bực.

-" Mày lại lên cơn à?"

-" Lên cơn cái đầu mày. Khoe cảnh đẹp thì nói mịa từ nãy đi để tao mang ít xoài ra ăn, giờ ngắm cảnh không mà chả có đồ nhắm gì chán muốn chết."

Nàng nằm lăn trên bãi cỏ, hắn đứng dậy chạy về phía bờ đê đào đào rồi lại đào đào, ôm lại một cái túi lớn.

-" Cái gì đấy?"

Nàng hớn hở, hẳn nhoẻn miệng cười, từ từ ngồi xuống trước mặt nàng.

-" Nói cho mà biết nhá, cái này ấy, ở đây không có đâu, chỉ ở thành phố mới có thôi."

-" Ôi thế á!"

Nhắc đến đồ ăn, lại là đồ ăn ngon nàng không khỏi mắt chữ A mồm chữ O, nước miếng không kiềm được chảy ra như lũ. Nhìn dáng vẻ thèm thuồng của nàng làm hắn khoái.

-" Muốn ăn không?!"

-" Có, mày hỏi ngu thế"

-" Gọi tao là anh đi."

-" ừ."

Thấy nàng đồng ý không chần chừ tim hắn như muốn nhảy ra, hắn mở cái túi được gói bọc cẩn thận trong năm, sáu cái túi bóng, dưới ánh sáng nhập nhòe của đom đóm bánh kẹo hiện ra như một vị cứu tinh. Nàng nhìn hắn, rồi lại đống bánh kẹo mới lạ chưa thấy bao giờ, không chờ đợi mà tự nhiên như ruồi, vừa ăn vừa nhìn hắn cười.

-" Huy đẹp zai, ngon quá xá! Tôi thấy yêu ông lắm lắm luôn ý"

-" ờ, bà thì thay đổi thái độ xoèn xoẹt."

Hắn cũng hùa theo cách xưng hô của nàng, hai đứa cứ tìn tĩn tìn tĩn sơi sạch đống bánh kẹo, soài ướp trong túi. Căng da bụng trùng da mắt, sau khi hai đứa bụng đã như cái trống thì không còn thiết gì nữa, cư nhiên ngả lưng an nhàn trên đám cỏ.

Mùi gió hạ thoang thoảng mát rượi, mang theo mùi hoa cỏ thơm ngát, dễ chịu ghê ta ơi. Có cảm giác chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ say không biết trời đất gì nữa.

-" Sao sáng quá!"

Phạm Huy giơ đôi bàn tay lên bầu trời chỉ toàn một màn đêm, được chắp điểm những chấm sáng, nàng đang thiêm thiếp cũng mở mắt ra nhìn theo hướng tay hắn.

-" Tại vì không có trăng nên sao mới sáng."

Hắn phụt cười, nàng ngây ngốc. Nàng nói gì sai sao?

-" Ngọc Đăng."

-" GÌ?"

Hắn đột nhiên gọi tên làm nàng không khỏi giật mình, lần đầu tiên thấy hắn gọi tên nàng thân mật như thế, lòng có chút không quen.

-" Tao chỉ gọi tên mày thôi có cần sửng sốt thế không, con điên."

-" Thằng dở, tự nhiên mày gọi tên làm tao sửng sốt đấy. Nghe ghê chết đi được."

Đúng thế trước nay chỉ toàn gọi nhau hai tiếng mày tao quen rồi giờ đột ngột gọi tên nghe cứ thấy buồn nôn thế nào ấy. Hắn chẳng thèm để ý, cứ nhìn bầu trời đêm rộng lớn bao la như đang rất cô độc.

-" Ngọc Đăng."

Hắn lại gọi.

-" Mày bị gì thế??"

-"...."

Yên lặng hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định nuốt đi tâm tư, hắng giọng thản nhiên như bình thường.

-" Gọi tao là anh đi con kia."

-" Ơ hay, anh gì? mày lại lên cơn à?"

Hắn quay sang lườm nguýt nàng.

-" Vừa nãy con điên nào đồng ý gọi tao là anh, giờ lại định chối à?"

Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng, nàng sửng sốt... nàng...nàng lại cư nhiên gọi nó là anh?? Mơ đi, sinh trước có hai tháng mà bày đặt, còn lâu nàng mới cho lên chức nhá.

-" Sao? Ăn đồ rồi tính quỵt luôn à?"

Nàng nhìn hắn, thôi thì gọi một tiếng cho hắn vui vậy, dù sao cũng mang tiếng ăn đồ của người ta rồi có hối cũng không kịp nữa mà.

-" A...A...An..."

-" An An cái đầu mày. Anh. Mày không biết đánh vần à?"

Hắn bực, nàng cãi.

-" Tao chưa nói hết câu mày chen mồm vào làm gì thằng dở"

Hắn lại xuống nước, nàng được nước lấn lướt.

-" Thôi, mày nói lẹ đi còn về."

-" ờ về đê muộn rồi."

-" Mày không gọi à? Con kia"

-" Tao đang định gọi mà mày cứ làu bàu, tại mày tao không biết."

Nàng đứng dậy đi về phía xe đặt trên đê mặc ai đó phía sau vẫn còn bám riết.

-" Ê, gọi tao là Anh đê!!"

-" Anh cái mông...lêu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro