DƯỚI ÁNH TRĂNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ƯỚI ÁNH TRĂNG

 

Lúc ai đó bị tổn thương, chính là lúc tâm hồn người ấy yếu đuối nhất…

 

Nó không phải người bị tổn thương, nhưng tại sao tâm hồn lại dễ dàng bị chạm vào đến thế này…

 

 

~oOo~

_ Hộc hộc hộc…

_ …

Junsu đứng khoanh tay nhìn tên Hunter đang ngồi sụp xuống đất kia, như đã dự đoán trước gã sẽ mệt đến nỗi không đứng nổi nữa nên khuôn mặt nó vô cùng bình thản. Không biết đã là lần thứ bao nhiêu Junsu nhắc gã, chạy suốt ngày đêm không ngừng nghỉ vậy chỉ khiến cho sức lực cạn dần mà thôi. Đằng nào nó chả khẳng định nhóc Donghae kia sẽ được cứu rồi, giờ tuy nó cũng rất vội đến chỗ phù thuỷ, nhưng đâu cần phải chạy hùng hục như trâu cả ngày thế.

Soạt~

Yoochun chống tay xuống dưới đất thở dốc một lúc, sau đó lại cố gồng người đứng dậy toan chạy tiếp. Tuy nhiên chỉ vừa duỗi thẳng chân ra đã thấy toàn thân căng cứng, cuối cùng thì “phịch” một tiếng, gã hoàn toàn nằm bẹp xuống đất.

_ Đáng kiếp! – Junsu bĩu môi, vẻ mặt khinh khỉnh đến gần Yoochun – Ngươi đang muốn nuốt lời đúng không? Cố tình chết trước khi đến được chỗ phù thuỷ để không phải giúp ta tìm tên phù thuỷ kia chứ gì?! Hừ!!

_ …

Yoochun lúc này ngoài việc nằm thở hồng hộc thì không thể mở miệng ra nói một câu nào.

Junsu cũng không muốn nói thêm nữa, chỉ đến gần gã rồi ngồi xuống, sau đó thì chống cằm quan sát. Kẻ mà nó căm ghét cực kỳ hiện giờ đang yếu ớt nằm đây, có lẽ nếu Junsu muốn giết gã thì hẳn là không thể có cơ hội nào tốt hơn lúc này.

Trong khi Junsu còn đang mải mê nghĩ xem nên dùng cách gì để giết tên nham nhở đã từng mấy lần trêu ghẹo mình, nên vặn đầu hay cắt thịt cho chết dần, thì Yoochun đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt nó.

Thời khắc hai ánh mắt giao nhau, dường như có luồng điện nào đó chạy dọc khắp cơ thể khiến Junsu giật nảy mình. Mà Yoochun cũng vì phản ứng bất ngờ đó của nó mà tròn mắt, sau đó thì nhe răng cười.

_ Trúng tiếng sét ái tình với ta sao?

_ Sét… sét cái đầu ngươi…

Tâm trí hiện giờ vẫn đang bay bổng trong đôi mắt có sức hút kỳ lạ mà đến giờ nó mới nhận ra của Yoochun, thế nên phải đến lúc định thần lại Junsu mới phát hiện là nãy giờ mình đang nói lắp một cách hết sức mất mặt. Còn cái tên Yoochun kia thì đang cười nhạo mình.

_ Khốn khiếp!!!

Junsu vô cùng khó chịu khi bản thân bị rơi vào trạng thái khó xử thế này, trong một phút nóng giận đã quyết định sẽ đưa tay vặn đầu Yoochun, cho gã chết với một nụ cười méo mó luôn.

_ Junsu… – Bàn tay đưa xuống chưa kịp chạm đến cổ Yoochun đã bị gã bắt lại, Yoochun nhổm người dậy, sống chết không cho Junsu vùng tay ra, còn áp tay nó vào ngực mình – Hiện giờ tạm thời đừng cãi nhau nữa? Ta đang buồn lắm…

Nói xong đôi mắt cụp xuống, khuôn mặt cũng trầm xuống, vẻ mặt buồn buồn.

Có lẽ gã vẫn chưa vượt qua cơn sốc khi phải tận mắt chứng kiến cảnh Donghae bị giết chết, thế nên mới có thể từ một tên lúc nào cũng cợt nhả trở nên mất sức sống như vậy. Junsu nhăn mặt vùng vẫy một chút, cuối cùng đành thả lỏng tay, cứ để gã nắm lấy.

Tuy nhiên, khoảng một phút sau Yoochun lại bắt đầu nhích người đến gần nó, có vẻ như không muốn chỉ đơn thuần là nắm tay.

_ Ngươi muốn chết? – Junsu trừng mắt lườm gã, cơ mà vẫn ngồi yên để gã ôm mình vào lòng.

_ Donghae rất ngoan… – Yoochun nhắm mắt lại, vừa đưa tay vuốt tóc nó vừa khẽ nói – Rất nghe lời, ai nói cái gì cũng nghe theo, ta thực sự rất thương nhóc…

_ …

Junsu đảo mắt bất lực, cái này gọi là nhớ quá phát rồ phải không? Nó không phải thằng nhóc kia, tại sao phải để tên đó ôm ấp vuốt ve thế này chứ! Lại còn ngoan với cả không ngoan nữa, khỉ thật!!!

Được, nếu đã muốn tưởng niệm thằng nhóc kia, ta cho ngươi tưởng niệm…

Phụt~

_ A…!!! – Yoochun giật mình khi vòng tay mình đột nhiên trống rỗng, cúi đầu xuống nhìn lại chỉ thấy một đống quần áo bùng nhùng, hoàn toàn không thấy người gã vừa ôm đâu.

_ Meo~~

Cái đầu nho nhỏ ngọ nguậy một chút rồi thò ra từ đống quần áo, đôi mắt to màu vàng quen thuộc nhanh chóng giúp Yoochun nhận ra, con mèo này chính là Junsu biến thành.

_ Junsu… – Yoochun chăm chú nhìn từng cử động của mèo con, gã không hiểu tại sao tự dưng nó lại biến thành hình mèo thế này. Là vì muốn tránh cái ôm của gã sao?

Ngaooo~~

Junsu ưỡn dài người một cái cho thoải mái, sau đó quay tròn vài vòng như để tìm chỗ thích hợp rồi bình thản cuộn người nằm trong lòng Yoochun.

Ngày trước, nhóc con kia toàn vo tròn người nó lại rồi ôm trong lòng thế này.

Yoochun lặng lẽ vuốt đầu mèo con, trong miệng còn lẩm nhẩm “Susu… Susu” liên tục. Phải rồi, Donghae vốn rất thích Junsu trong lốt mèo, khi Junsu trở lại hình người và bị gã bắt đi, thằng nhóc đã tìm loạn cả lên, còn khóc rất thảm thiết…

Cứ thế, một người một mèo không còn phát ra tiếng động nào nữa, im lặng ngước mắt lên trời, mỗi người đều có một tâm tư riêng.

Ánh trăng bạc phủ khắp nơi cùng không gian tĩnh mịch đến nao lòng, còn thêm cả hơi ấm truyền từ nơi nó đang nằm lên nữa…

Junsu nghĩ, trái tim mình bắt đầu bị người ta xâm nhập, có lẽ chính là từ khoảng khắc ấy…

_ Trời đất, hyung, em muốn cắn nó!!!

Junsu vừa dập dập hai hàm răng vào nhau vừa chỉ tay vào cục cưng bụ bẫm mà hắn đang bế. Má gì mà phúng phính thấy sợ, ở giữa lại còn phớt hồng nữa chứ, cứ như hai cái bánh bao nóng hổi phơi ra đấy chờ người đến cắn ngập ấy.

_ Ngươi dám! – Hắn lập tức quắc mắt lên nhìn nó, còn giơ tay lên che má cục cưng bé bỏng như để bảo vệ nó khỏi ánh mắt thèm thuồng của người phía đối diện.

_ Rồi rồi… – Junsu phẩy tay tiếc nuối – Em biết là chỉ có vợ hyung mới được quyền cắn thôi chứ gì…

_ Ai cắn cũng bị phạt! – Hắn lạnh lùng nói một câu, mỗi lần Jaejoong làm trò đó đều bị hắn nghiêm trị hết, không ai có thể chạm vào Johae của hắn mà toàn thây trở về cả.

_ Vậy hyung tìm em có việc gì? – Junsu khoanh tay nhìn hắn – Vẫn muốn khoe bảo bối của mình cho người ta thèm sao?

Phải nói rằng hình ảnh vị Chúa tể cao ngạo tay bồng cục cưng lượn khắp lâu đài đã quá quen thuộc với tất cả mọi Vampire. Hắn dường như muốn khiến người khác ghen tị đến phát khóc với sự hạnh phúc của mình nên cả ngày cứ như oan hồn lượn đi lượn lại mấy lượt không biết chán. Hơn nữa còn đặc biệt thích đến trêu ngươi Heechul hyung, ờ, thì tại phản ứng của hyung ấy quá đặc sắc mà. Lần nào cũng gào khóc chạy theo muốn bế muốn nựng Johae, và tất nhiên đều bị hắn phớt lờ không cho. Có vẻ như trước đây Heechul bày trò khiến hắn lao đao hơi nhiều, thế nên giờ mới bị trả thù lại như thế. Cơ mà cái phương pháp trả thù này hình như hơi…

_ Ta muốn nói về Yoochun… – Hắn vừa vỗ vỗ mông bé con cho nó thôi không cựa quậy nữa, vừa nghiêm mặt nói với Junsu.

_ Ờ, chuyện gì? – Junsu xáp đến gần hắn, đưa tay chơi đùa với Johae.

_ Tên đó vừa quỳ xuống xin ta cho cưới ngươi! – Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ thích thú khi nói câu này.

_ Cái gì?! – Junsu trợn mắt hỏi lại.

_ Vừa quỳ rồi!

Chính xác là lúc đó Yoochun đã hẹn hắn ra một chỗ kín đáo, mặt nghiêm trọng nói một câu “Cho phép ta được cưới Junsu làm vợ!”, tiếp theo thì quỳ sụp xuống, rồi đúng ba giây sau lại đứng phắt lên, lấm lét nhìn xung quanh. Hắn nhìn một loạt hành động kỳ quặc của Yoochun, nhíu mày im lặng, sau đó thong thả nói “Junsu đã là vợ của ngươi rồi còn gì”. Thế là tên kia giật mình một cái, đoạn cắm đầu chạy mất hút, Yunho nghĩ có lẽ Yoochun phải mất rất nhiều nghị lực mới dám đến trước mặt hắn làm ra mấy cái hành động đó.

Quỳ xuống trước mặt người khác… nghĩ đến mấy từ đấy lại thấy lòng cồn cào. Hắn cúi đầu hôn một cái lên má Johae, hi sinh chút sĩ diện vì hai người mà mình yêu thương nhất trên đời. Đáng, rất đáng!!!

_ Ầy, không ngờ tên đó làm thật! – Junsu híp mắt xoa cằm, cười cười nói – Người ta chỉ nói đùa thôi mà…

Thì đấy, Junsu chỉ hơn hai lần vờ than thở trước mặt Yoochun, bảo là giá như có ai đó đến trước mặt hyung nó quỳ xuống xin cưới nó thì tuyệt quá. Cảm giác có người gạt bỏ hết sĩ diện vì mình mà Jaejoong có được, Junsu bảo rằng nó cũng rất muốn cảm nhận~ Những lúc như thế chỉ thấy Yoochun im lặng trầm mặc, ai ngờ tên đó lại ngấm ngầm quyết tâm vậy…

Junsu không nhịn được cười tươi roi rói, cúi đầu hôn chóc phát vào má Johae, sau đó vừa chạy vừa vẫy tay với hắn.

_ Hyung, em theo chồng đi lang bạt đây, thi thoảng sẽ mang quà về thăm cháu!!!

_ A a a… – Johae hiếu kỳ chỉ tay vào cái bóng đang dần mất hút phía xa, còn dẩu môi mở to mắt nhìn hắn, như để hỏi tại sao cái kẻ kia lại chạy nhanh đến vậy.

_ Chụt~

Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của cục cưng, đưa lên môi thơm một cái, rồi thì quay đầu bước đi.

Junsu chạy nhanh như vậy là đúng rồi, đang kích động đến thế cơ mà…

_ Ủa Donghae, em không đi cùng Junsu với Yoochun sao? – Jaejoong ngạc nhiên ngồi xổm xuống hỏi nhóc – Hai người họ đã đi được một lúc rồi mà…

Thảo nào ban nãy ra tiễn cứ thấy thiếu thiếu cái gì, hoá ra chính là thiếu nhóc con thường đứng giữa hai người đấy.

_ Dạ không, Hae ở đây với mọi người… – Donghae híp mắt cười toe với cậu.

_ Ở đây? – Jaejoong vẫn chưa hiểu lắm, tiếp tục xáp lại gần nhóc hỏi – Nhưng mà…

_ Jaejoong huyng!!! – Đột nhiên từ đằng sau vang lên một giọng nói, cậu vừa giật mình quay ra đã thấy có một thằng nhóc tiến đến phía trước mình, mặt cau có – Hyung làm gì mà xáp gần Hae quá vậy?!

_ Ơ… – Jaejoong chớp chớp mắt nhìn cảnh Eunhyuk đứng chắn giữa mình và Donghae.

_ Donghae là búp bê của em, hyung nhớ đấy!!!

Thằng nhóc khịt mũi bỏ lại một câu, sau đó hai đứa dắt tay nhau lọc cọc đi mất. Mà trước đó Donghae vẫn còn cố ngoái lại vẫy tay với cậu, vẻ mặt dường như rất vui vẻ hạnh phúc.

_ Búp bê á… – Jaejoong khẽ lầm bầm – Cái toà lâu đài này trở thành ổ yêu đương từ bao giờ thế này…

Nói xong còn rùng mình một cái, rồi lại tiếp tục công việc đang dang dở ban nãy…

_ Yunho a~~~ anh bế con đi đâu thế~~~~~~

~..:::END:::..~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro