QUAN TÀI ĐỔ LỆ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUAN TÀI ĐỔ LỆ

 

Thân thể giữ trong băng, linh hồn giữ trong ngọc

 

Muốn băng tan, hãy đốt cháy linh hồn của chính mình

 

Ngươi đã sẵn sàng chưa?

 

Sẵn sàng cùng ta làm lại từ đầu…?!

 

 

~oOo~

 

 

Một buổi sáng đẹp trời, nắng không quá gay gắt, gió nhè nhẹ, trời trong xanh, mây quang đãng. Jaejoong đứng bên cửa sổ ngẩng đầu im lặng hồi lâu, cuối cùng dứt khoát đưa ra một quyết định. Xắn tay áo lên cao, cậu hùng hổ tiến đến giường, nhảy lên đấy, ôm chầm lấy cục bông tròn vo đang vừa ngủ vừa mút tay trên giường, hôn lấy hôn để.

_ Cục cưng của papa, dậy dậy dậy!!!

Cứ mỗi từ “dậy” cậu lại nã vào mặt thằng bé tội nghiệp một nụ hôn. Johae bị đánh thức, chỉ mới kịp đưa bàn tay múp múp lên dụi mắt một cái đã thấy cả mặt ươn ướt, mà cái người độc ác phía trước vẫn không ngừng ịn môi lên mặt mình. Johae tròn mắt nhìn vài giây, sau đó thì mồm bắt đầu nhè ra…

_ Oa oa oa…

Tiếng khóc của trẻ con lúc còn ngái ngủ nghe đặc biệt dễ thương, nhưng mà cũng tội nghiệp không để đâu cho hết. Jaejoong cả lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng bế cục cưng lên nựng, dùng chất giọng ngọt lịm của mình để dỗ nó.

_ Không khóc không khóc, papa không hôn nữa, nín đi rồi papa cho Jojo ra ngoài chơi…

_ Hừ, thế nó còn không khóc được sao? – Lúc này từ phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh trầm trầm. Khỏi cần nghĩ cũng biết, chủ nhân của âm thanh đó chính là người còn lại đang nằm trên giường, Chúa tể Yunho vĩ đại – Lần sau ta cũng sẽ dùng cách đó đánh thức em dậy, xem em có khóc không!

_ Hứ… – Jaejoong bĩu môi, bế cục cưng đang dần nín khóc lại xáp gần hắn, chu môi hôn chào buổi sáng một chút rồi nói – May mà anh kịp thời thức đấy, không thì…

Hắn vươn tay nhéo má cậu một cái, sau đó ngồi dậy đỡ lấy Johae. Mà thằng bé chỉ cần được hắn bế thì dù có đang khóc to đến đâu cũng sẽ lập tức nín lại, chỉ im lặng dùng đôi mắt tròn xoe lóng lánh chăm chú dòm hắn, như kiểu ngưỡng mộ thích thú với khuôn mặt lạnh tanh mà dịu dàng của hắn lắm ấy. Nhìn bé con ngoan ngoãn ở trong lòng hắn mút tay, Jaejoong cũng chẳng muốn nghĩ nhiều về cái sự bất công cuộc đời đó nữa, cậu kéo kéo tay hắn nói.

_ Yunho ah, em thấy trời hôm nay rất thích hợp để Jojo ra ngoài tập đi đấy, mình cùng ra vườn đi!

Cho đến giờ cục cưng đã biết bò rồi, hôm nọ còn đứng được nữa. Tuy rằng chỉ đứng có vài giây, hơn nữa dáng đứng thì nghiêng ngả hơn người say, với lại mới đi được một bước đã ngã bệt mông xuống đất, thế nhưng vậy là đủ để cậu sung sướng gào rú cả ngày rồi. Vậy nên từ hôm đấy, Jaejoong rất năng cho Johae tập đi. Ba mẹ bữa trước có gửi cho cháu yêu một đôi giày nhỏ xíu rất đẹp, cái loại mà lúc bước đi cứ phát ra tiếng “chip chip chip” ấy. Tưởng tượng đến cảnh Johae vừa bước về phía mình vừa gọi “papa”, mà bên dưới lại không ngừng phát ra âm thanh “chip chip” dễ thương là Jaejoong đã thấy sướng đến rùng cả mình!!!

_ Tập đi sao? –Hắn ngó ra ngoài cửa sổ nhìn trời, không nắng lắm, vậy là hắn cũng có thể ra cùng cậu và bé con – Được!

Và đó chính là nguyên nhân mà lúc này đây, dù chỉ mới sáng sớm nhưng cả khu vườn trong lâu đài đã ồn ào náo nhiệt vô cùng. Vampire vốn không ưa ánh sáng mặt trời, vậy mà cũng không kìm được chạy ra xếp thành hai hàng đứng cổ vũ cho cục cưng của Chúa tể tập đi. Và tất nhiên người cổ vũ nhiệt tình nhất chính là ông bác Heechul, y thậm chí còn đang hận mình không có trong tay một cái cờ để cầm mà vẫy cho nó khí thế đây.

Bịch~

_ Ồ… – Tất cả mọi người cùng nín thở, đau lòng nhìn cục cưng tròn tròn bị ngã đau.

Soạt~

_ Yeeee… – Thấy Johae lồm cồm bò dậy, rất kiên cường không khóc mà tiếp tục bước đi, tiếng hân hoan cổ vũ lại càng lớn.

_ Johae cố lên ~ con là giỏi nhất mà ~ đến đây nào cục cưng ~

Jaejoong và hắn mỗi người đứng một hướng, cùng vỗ vỗ tay làm đích đến cho bé con. Cậu thì khỏi nói rồi, sốt ruột nhảy chồm chồm lên nãy giờ, nhiều lúc xót quá chỉ muốn xông vào ôm lấy cục cưng mà xoa xoa thôi. Nhưng vì viễn cảnh “chip chip” tươi đẹp nên lại phải cố kìm xuống, chỉ còn cách gào thét cổ vũ tiếp thêm sức mạnh cho Johae. Còn hắn hành động và thái độ biểu lộ tình cảm không nhiều và mãnh liệt như cậu, nhưng tất nhiên là cũng có. Hắn vốn lầm lì ít nói, lại rất khô khan như vậy, thế mà cũng không nhịn nổi phải bật ra câu “Cố lên con yêu~”, sau đó thì giang tay âu yếm chờ nhóc con đến.

Cảnh tượng có một không hai và cũng cảm động đến không ngờ. Johae có lẽ cũng hiểu được mọi người đang hết lòng cổ vũ và giành nhiều niềm tin cho mình như thế nào, vậy nên dù ngã khá nhiều, cậu nhóc vẫn kiên nhẫn đứng lên tiếp tục đi. Thậm chí khi mắt đã bắt đầu rơm rớm rồi, mồm cũng không ngăn nổi tiếng “hức hức” rồi, bé con vẫn rất anh dũng tiến lên…

Chip chip chip ~

Đôi chân bé nhỏ chầm chậm bước từng bước, hai má đỏ bừng, mắt long lanh chực rớt nước, môi mím lại quyết tâm. Cứ mỗi lần một tiếng “chip” vang lên, tất cả mọi người đều vui sướng đến thót tim.

Chip chip ~ bịch!

Lần nữa ngã úp xuống đất trong tiếng xuýt xoa của mọi người, nhưng Johae rất nhanh đã lấy lại tinh thần, chống tay bò dậy, hướng về phía appa và papa đi tiếp.

Chip chip chip ~ bịch!

Chip chip chip chip ~ bịch!

_ Cố lên nào, sắp đến rồi… – Jaejoong giơ rộng hai tay đón bé con, tiếng giày nhỏ vang lên ngày càng đều, cục cưng đã đi được rất nhiều rồi, cũng sắp đến đích nữa…

_ Johae, cố thêm chút nữa… – Hắn vỗ vỗ hai tay vào nhau, động viên nhóc con đang dậm từng bước đi lên phía trước.

_ Đến đây với appa và papa nào…

Jaejoong khẽ lẩm bẩm, mắt chăm chú theo dõi từng biểu tình trên gương mặt nhỏ nhắn của Johae, trong lòng tràn ngập sự hạnh phúc. Được ngắm nhìn bé cưng của mình đi những bước đầu tiên như thế, có ai là không hạnh phúc cho nổi!

Lại thêm mấy bước nữa, Johae chợt đứng khựng lại, quay sang trái nhìn appa, lại quay sang phải nhìn papa, nghiêm túc suy nghĩ.

_ Jojo ~~~

Lúc này chẳng còn để ý đến việc nhóc con sẽ chọn bước về phía người nào nữa, Jaejoong vội nhảy sang bên hắn, để ánh nhìn của Johae chỉ hướng về một phía thôi.

Chip chip chip chip…

Vậy mà Johae lại đột nhiên rẽ sang một hướng khác.

_ Hử?! – Hắn nhướn mày nhìn theo dáng người tròn tròn đang chầm chậm đi ngang qua mình, dường như có cái gì đó thu hút Johae hơn là appa và papa của nó.

_ Bé đang đi đâu vậy? – Hankyung nãy giờ đứng quan sát khó hiểu hỏi một câu.

_ Hướng đó… – Heechul trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó cau mày nói – Chẳng phải là hầm băng cuối vườn sao?

Hầm băng cuối vườn, nơi có một cái quan tài bự thật bự, bên trong chính là xác của Kibum và Changmin với hai bàn tay lồng vào nhau.

Mọi người sững sờ nhìn nhau, không ai bảo ai lập tức nhè nhẹ đi theo Johae. Mà vì bé con đi rất chậm, thỉnh thoảng còn xiêu vẹo ngã bên này té bên kia, thế nên những người theo sau nó lại càng phải đi chậm hơn. Trông vừa buồn cười vừa kỳ quái!

_ A a a… – Johae quay đầu lại, giơ bàn tay nhỏ xíu lên chỉa chỉa vào hầm băng, mặt vô cùng hình sự nhìn appa và papa mình.

_ Johae, đừng vào… – Jaejoong định tiến lên ngăn cản nhóc con bước vào, thế nhưng hắn đã chặn cậu lại.

_ Băng của ta tạo ra sẽ không làm hại đến nó…

Hắn biết cậu muốn ngăn cản là vì sợ cái lạnh của hầm băng sẽ làm ảnh hưởng đến nhóc con, vậy nên đã bình tĩnh giải thích ngay.

_ Có cái gì ở bên trong sao? – Heechul tiến đến gần Johae, cúi người hỏi.

_ …

Nhóc con không trả lời, chỉ giương mắt nai nhìn y, khẽ chớp chớp, rồi lại tiếp tục tiến vào.

Hầm băng lạnh lẽo, khắp nơi một màu trắng bạc khiến người ta không khỏi rùng mình. Thế nhưng Johae vẫn “chip chip” bước đều, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi cái không khí âm u rợn người nơi đây.

Đôi tay nhỏ đặt lên trên quan tài băng, lại quay ra nhìn appa và papa.

_ Á… – Jaejoong nheo mắt một chút, sau đó đột nhiên hét toáng lên – Nó… nó đã nhỏ hơn…

_ Sao cơ? – Hắn nhíu mày hỏi lại.

Mà lúc này Johae cũng giơ hai tay mình lên nhìn, có nước.

_ Quan tài nhỏ đi…

Jaejoong vội chạy đến gần, đưa tay sờ vào quan tài băng. Tuy rằng ngày nào cậu cũng vào đây kiểm tra, nhưng vì không để ý lắm nên đến giờ mới nhận ra, cái quan tài băng này đã nhỏ đi không ít so với ngày trước, khi hắn mới tạo ra.

_ Băng tan… băng tan rồi!!!

Băng do Chúa tể Vampire tạo ra chỉ có thể tan bằng một cách, đó là cơ thể người nằm trong có nhiệt độ. Và thế cũng có nghĩa là, sự sống của Kibum và Changmin ở bên trong đang dần trở lại…

_ Changmin, em có nghe thấy tiếng hyung không?

_ Kibum, ngươi đã thức dậy rồi sao?

_ Hai ngươi đã sẵn sàng tỉnh dậy rồi, phải không?

.

.

.

Vết thương trên người cả hai đã hoàn toàn biến mất, ngoài việc hai đứa lúc này gầy trơ xương ra thì tất cả đều ổn. Một tuần sau vụ Johae chạy đến hầm băng ấy, quan tài băng mới hoàn toàn tan ra và Changmin cùng Kibum mới chính thức tỉnh dậy. Lúc hai đứa dắt tay nhau ra khỏi hầm băng, gật đầu chào với những Vampire chúng nó gặp trên đường, không biết đã khiến cho bao nhiêu Vampire ngất xỉu nữa~

Jaejoong vừa nghĩ lại vừa phì cười, khi đó Min với Bum cả người ướt nước, khuôn mặt hốc hác, nửa đêm lù lù xuất hiện trước cửa phòng cậu, hù cho cậu suýt khóc thét lên. May mà có hắn với cục cưng vô cùng dũng cảm, chạy ra trấn an tinh thần cho cậu liền. Hơn nữa Changmin nhìn thấy Johae bụ bẫm xinh xắn cũng quên luôn là mình đang định hù ma hyung, mắt sáng rực ôm lấy bé con ôm hôn thắm thiết.

Cũng đúng lúc ấy Heechul và Hankyung biết chuyện hai đứa tỉnh lại, lập tức chạy đến, nghẹn ngào vỗ vai. Hankyung còn đích thân xuống bếp làm mấy món ăn béo ngậy cho hai đứa bồi bổ.

Cuối cùng thì, hậu quả duy nhất còn sót lại từ trận chiến với Hunter Vương ngày ấy, cũng được giải quyết rồi…

_ Có cái gì dính bên mép kìa… – Đang ăn, đột nhiên Kibum nhìn chằm chằm Changmin rồi nói một câu.

_ Đâu?! – Changmin theo phản xạ liền đưa tay lên sờ hai mép mình.

_ Ngốc!

Kibum bật cười khi thấy Min dù đã sờ qua chỗ đó rồi mà vẫn không gạt được hạt cơm trên mép đi. Đứng dậy cúi đầu, dùng môi chạm vào chỗ ấy, ăn hạt cơm vô duyên nọ, còn tiện thể hôn luôn người nào đó.

_ Thật biết tận dụng thời cơ… – Ai đó cũng chỉ nhún nhún vai, rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn.

Biết tận dụng như vậy là tốt, vài năm mà hai người đã để lỡ, chẳng phải cũng chỉ vì không biết tận dụng thời cơ đấy sao~~~

~.::END::.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro