Máu đỏ và thuốc sát trùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MÁU ĐỎ VÀ THUỐC SÁT TRÙNG

Máu đỏ ở trên tay kẻ giết người.

Thuốc sát trùng ở trong tay kẻ cứu người.

Thế máu đỏ và thuốc sát trùng… có thể ở bên nhau được sao?

~oOo~

Huyết Vương khoảng thời gian này tính tình đặc biệt đáng sợ. Không! Chính xác là từ khi Chúa tể Vampire được đem đặt vào quan tài vàng và nằm ngủ li bì từ lúc đó đến giờ, tính tình của Huyết Vương đã ngày một đáng sợ như vậy rồi. Không những thế, Dã Vương dường như cũng trở nên tàn độc hơn, hai vị Vương lớn nhất càng ngày càng giống ác ma, thật sự khiến Vampire trong tòa lâu đài khổ sở không để đâu cho hết. Ai có thể chấm dứt được tình trạng này? Chẳng nhẽ thật phải chờ đến ngày Chúa tể tỉnh dậy mới thoát khỏi sự phẫn nộ dai dẳng của hai Vampire này sao?!

Thực tế trả lời, cũng gần đúng như vậy. Bởi vì vài năm trước khi Chúa tể tỉnh dậy, đột nhiên lại có một biến cố lớn xảy ra. Biến cố mà mỗi khi Vampire thuộc hạ nghĩ lại, đều không ngừng căm hận cuộc đời, tại sao lại không sớm đem kẻ đó đến?! Kẻ duy nhất có thể khiến vị Huyết Vương bất trị kia rơi nước mắt…

Một con người…

.

.

.

Soạt~

Đôi mắt to sáng quắc không ngừng đảo qua đảo lại như đang tìm kiếm cái gì đó ở phía bên dưới kia. Nhìn một hồi không thấy thứ vừa lòng, kẻ đó chán nản ngồi phịch xuống, hờ hững nghịch nghịch sợi tóc lòa xòa trước trán, miệng khẽ lầm bầm.

_ Thật không thú vị, chả có con mồi nào vừa miệng cả! – Vị này chính là Huyết Vương Heechul, kẻ có tính tình kỳ dị trong tòa lâu đài Vampire, hiện giờ đang ở trên nóc một tòa nhà tìm mồi.

Định nghĩa mồi ngon của Huyết Vương? Không cần biết bẩn hay sạch, chỉ cần không bình thường là được! Tức là con mồi đó phải có cái gì đặc biệt, khác lạ hay kỳ cục… máu của những kẻ như thế luôn có mùi vị độc đáo mà không phải Vampire nào cũng biết thưởng thức, mà nói trắng ra là chỉ có một mình y mới thích nổi. Thế mà chẳng hiểu sao, dạo này kiểu con mồi đó lại hiếm đến mức đáng ghét, làm cho Heechul vô cùng bực mình, ngồi rình cả đêm mà không bắt được kẻ nào vừa mắt, y thực sự muốn điên lên rồi đây!

_ Oppa… đến đây là được rồi…  – Giọng nữ, mềm mại nhẹ nhàng, con nhà gia giáo, máu sạch, không hứng thú!

_ Umh… vậy em vào nhà đi, hôm nay thật ngại quá, làm phiền em muộn thế này mới về được… – Giọng nam, lịch sự ôn hòa, có vẻ là một thành phần tri thức, máu cũng sạch, không thích nốt!

_ Oppa nói gì vậy, chỉ có chút chuyện nhỏ vậy thôi… dù sao chúng ta cũng sắp trở thành… – Hử, đang bình thường tự dưng nói nhỏ dần làm gì? Heechul tò mò thò đầu ra nhìn, phía dưới đúng là có một đôi nam nữ đang đứng, người con gái cúi đầu tỏ vẻ e lệ.

_ Soomi… – Giọng của tên con trai kia cũng nhỏ dần, một bàn tay đưa lên vuốt tóc người con gái, đầu cúi xuống.

_ Hừm! – Heechul nhếch mép nhìn vào hai cái nhẫn tương tự nhau trên tay hai người, lập tức có thể tự điền nốt những từ còn thiếu trong câu nói ban nãy của cô gái. Ra là sắp trở thành vợ chồng sao?

Khẽ trao một nụ hôn nhẹ nhàng cho người yêu, Hankyung mỉm cười dịu dàng, vẻ hạnh phúc ấm áp không thể che giấu.

Heechul nhíu mày nhìn nụ cười đơn thuần kia, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Người đàn ông đang chìm trong hạnh phúc này, khi mà hạnh phúc không còn trọn vẹn, máu sẽ có mùi vị thế nào nhỉ?

~oOo~

Gương mặt nhìn khá bắt mắt, mang lại cho người ta cảm giác yên bình và đáng tin cậy. Cử chỉ nhã nhặn lịch sự, một người đàn ông kiểu mẫu, thành công về sự nghiệp, hạnh phúc trong hôn nhân.

Heechul càng nghĩ, khóe môi càng cong lên, hoàn hảo như vậy, nếu như bị chà đạp chắc chắn sẽ đem lại rất nhiều thú vị. Ngón tay lướt từ cổ xuống ngực, ở trên làn da trần ngả ngớn cảm nhận. Cơ thể không vạm vỡ nhưng rất rắn chắc, không thừa mỡ chỗ nào, dáng người vô cùng cân đối, cô gái kia thật may mắn khi có được người chồng sắp cưới như này.

Nhưng cũng thật xui xẻo… vì từ nay cô ta chính thức mất đi người đàn ông này…

_ Ưm…

Hankyung cựa mình một cái rồi từ từ mở mắt, cơn đau nhức từ phía sau gáy truyền đến khiến anh tạm thời vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mơ màng. Đôi mắt mang theo sự ngơ ngác nhìn xuống dưới bụng mình, nơi đang có cái gì đó ngồi đè lên.

_ Xin chào, lần đầu gặp mặt, ta là Huyết Vương Heechul, ngươi phải gọi ta là Huyết Vương, tuy nhiên trong tối nay ngươi có thể gọi là Heechul hay Chullie! – Đôi mắt quyến rũ híp vào, vừa tự giới thiệu vừa nở một nụ cười tươi tắn mê hoặc đối phương.

_ Cậu… cậu Heechul…

Hankyung khó hiểu nhìn y, định hỏi thêm một câu là “Sao cậu lại ngồi lên bụng tôi?”, thì bỗng dưng anh phát hiện ra một sự thật hết sức kinh hoàng. Quần áo cũng anh đã biến mất sạch, mà cái người tên Heechul kia cũng đang trong tình trạng thiếu vải tương tự, phần dưới hoàn toàn trần trụi, phần trên thì có cái áo mỏng trễ hơn nửa vai và có nguy cơ sẽ còn trễ xuống nữa. Hankyung vô cùng choáng váng, vội vàng nhắm tịt mắt lại, miệng cứng đơ không biết nên nói cái gì trong trường hợp này.

_ Ngươi tên là gì? – Heechul vươn tay vuốt má Hankyung một cái, thành công trong việc buộc anh giật nảy mình mở mắt nhìn y.

_ Tôi… tôi Hankyung…

Hankyung hoang mang lắp bắp, thật sự không hiểu thanh niên trước mắt là ai, đang làm cái gì với mình. Mà trong khi đang cố lục lọi trí nhớ xem mình đã từng gặp người này ở đâu chưa thì, Hankyung lại phát hiện ra một cú sốc mới, tay chân anh hiện bị trói chặt vào bốn góc giường, cơ thể trần trụi hoàn toàn banh ra giống hệt một con ếch sắp bị mổ bụng.

_ Cậu… cậu muốn gì?!!

Hankyung không dũng cảm như anh tưởng, anh cứ nghĩ bản thân theo nghề y quanh năm ngồi nhìn xác chết thì phải gan dạ lắm, thế nhưng lúc này đây thật không biết lá gan anh đã teo đi từng nào rồi. Người ở trước mặt đây khiến anh sợ hãi, hoang mang, và có chút si mê.

_ Muốn gì hả? – Đôi môi xinh đẹp lại cong lên lần nữa, đắc ý nhìn Hankyung dù rất hoảng hốt nhưng vẫn thoáng qua một chút ngơ ngẩn, Heechul từ từ cúi đầu, lè lưỡi ra liếm một đường từ ngực đến cổ anh, gương mặt lộ ra vẻ thỏa mãn – Muốn cái này nè!

_ Cậu… – Cảm giác chiếc lưỡi ẩm ướt ram ráp lướt trên cơ thể khiến Hankyung rùng mình, anh vội vàng kêu lên – Cậu Heechul, có gì chúng ta từ từ nói chuyện, tôi không nhớ là đã từng gặp cậu ở đâu, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, mà… mà phải dùng cách này để giải quyết…

Hankyung thật sự không tìm ra một việc xấu nào trong quá khứ trong sạch và vô cùng gương mẫu của mình.

_ Chúng ta chưa từng gặp nhau… – Heechul vừa nói vừa nhích người xuống dưới đến khi chạm vào thứ gì đó mới dừng lại, mỉm cười nhìn Hankyung, khẽ đong đưa người chà xát lên nó.

_ A… cậu… – Hai nắm tay của Hankyung siết chặt lại, mắt mở to không thể tin nổi nhìn vào nơi đang bị quấy rối của mình – Xin hãy tự trọng!!!

_ Hứ, đúng là công dân gương mẫu của xã hội… – Heechul bĩu môi, y đã chủ động quyến rũ mà tên này vẫn nói được mấy lời đạo đức thế. Được, vậy để xem…

Chồm người dậy bắt lấy đôi môi đang không ngừng nói cái gì mà “tự trọng” với cả “từ từ nói chuyện” kia, Heechul vô cùng thuận lợi đưa lưỡi vào trong khuấy đảo khoang miệng ấy. Cùng lúc, một bàn tay y cũng luồn xuống dưới, tấn công ngay vào phần trọng điểm của người dưới thân, nhẹ nhàng xoa bóp.

_ Ư…

Hankyung đã từng hôn, nhưng chưa từng có nụ hôn nào táo bạo như vậy, hơn nữa anh lại không phải là người chủ động. Còn có, phần bên dưới kia đang bị người ta đụng chạm, đem lại cảm giác hết sức mới mẻ. Cho dù lý trí Hankyung vốn rất mạnh, nhưng cơ thể anh lại bắt đầu có phản ứng, với nụ hôn của Heechul, cả với những kích thích từ bàn tay y nữa.

_ Cũng không tệ nhỉ?! – Dứt ra khỏi nụ hôn cuồng nhiệt đó, Heechul liếm liếm môi bật cười, vùi đầu vào cổ Hankyung hít hít.

Tuyệt, mùi máu đã bắt đầu thay đổi, trạng thái trong cơ thể tên này đang hoảng loạn vô cùng, mà dòng chảy trong huyết mạch lại đang sôi lên sùng sục. Heechul chưa từng thử cách này trước kia, y chỉ vừa nghĩ ra phương pháp hành xác mới sau khi thấy biểu hiện âu yếm dịu dàng của Hankyung với vợ chưa cưới. Anh vốn là một người rất bình thường, nếu không dùng cách này e rằng không có cách nào kích thích cho máu anh trở nên đặc biệt cả.

Ngày trước Heechul từng bắt gặp hai tên Vampire thuộc hạ đang “yêu” nhau, tất nhiên y là chủ nhân nhưng cũng không nỡ gián đoạn cuộc vui của thuộc hạ, chỉ đứng một bên lặng lẽ quan sát. Sau cùng thì có một khoảng thời gian dài Heechul luôn theo dõi hai tên ấy, cho đến khi y cảm thấy hết hứng thú với mối quan hệ cùng dấu ngược đời này rồi mới thôi. Không nghĩ đến khi gặp được Hankyung, tự dưng lại nghĩ đến chuyện đó, Heechul muốn thử…

_ Tại sao cậu lại làm thế?

Khuôn mặt Hankyung đã bắt đầu đỏ lên, hai tay dùng sức gồng mạnh từng đợt, chân cũng cật lực giãy dụa. Anh không muốn tiếp tục ở trong tình trạng này, không muốn tiếp tục để người kia chạm vào cơ thể mình, không muốn bản thân rơi vào sự say đắm như vừa rồi lần nữa. Anh đang làm cái gì thế này? Anh đang phản bộ vợ chưa cưới của mình, đụng chạm xác thịt với một người đàn ông!

_ Ngươi nên cảm thấy may mắn khi mình là người đầu tiên được ta làm thế… – Tất nhiên Heechul không biết, đây là lần đầu và cũng là lần cuối cùng y có thể dùng cách hành xác này.

Một tay bắt lấy cằm Hankyung buộc anh phải nhìn mình, một tay Heechul cho vào trong miệng tự liếm láp, cảnh tượng vô cùng kích thích. Bởi vậy đến khi nước miếng thấm ướt hai ngón tay y cũng là lúc hơi thở anh trở nên dồn dập.

Heechul rướn người hôn Hankyung một lần nữa, hai tay lại lần ra phía sau, tự mở rộng chính mình.

_ Ai da…

Cảm giác thôn thốn kỳ quái, y vừa đắm chìm trong nụ hôn vừa nhăn mặt. Huyết Vương này không sợ đau, chỉ sợ ăn phải thứ dở. Đó chính là lý do Heechul quyết định bản thân sẽ là người “bị nhận”, bởi vì lần đầu tiên thì sẽ đau, mà y chắc chắn tên Hankyung này cả phía trước lẫn phía sau đều còn nguyên, hiện giờ y muốn tên đó phải hưởng thụ, phải thưởng thức cơ thể y một cách thật thỏa mãn, chứ không phải để y thưởng thức rồi khiến tên đó vừa đau thể xác vừa tổn thương tinh thần. Nếu như Hankyung là người hưởng thụ, sự áy náy về việc phản bội của anh sẽ lớn hơn rất nhiều, mà khi ấy, máu của anh sẽ biến đối thế nào, Heechul mới nghĩ đến đã thấy thèm. Bởi vậy, chịu đau một chút mà được ăn món ngon cũng không vấn đề. Hơn nữa, Heechul cũng thấy tên Vampire “bị nhận” lúc trước cũng có lúc kêu gào sung sướng lắm đấy chứ!

_ Ư ư…

Huyết Vương chính là kiểu người liều mạng, một khi đã muốn làm cái gì sẽ làm đến cùng. Ngay lúc này đây, khi đã đưa hai ngón tay vào cơ thể, y mặc dù cảm thấy có chút không ổn, thế nhưng vẫn tự thách thức với giới hạn của bản thân, không ngừng cử động ngón tay.

_ Cậu… cậu…

Hankyung hoàn toàn bị thu hút bởi vẻ mặt của y lúc này, biểu hiện đau đớn cùng tiếng rên rỉ khe khẽ khiến anh bị kích thích, anh thật sự đang phản ứng, phản ứng rất mạnh là đằng khác.

_ A… ha, hưởng ứng thật nhiệt tình… – Heechul cười nhạo Hankyung khi nhìn thấy thứ dần cứng lên của anh – Sao rồi, còn muốn cái gì tự trọng nữa không?

_ Cậu… làm ơn tha cho tôi… – Anh dùng chút lý trí còn sót lại mà xin tha, anh không muốn dây vào mối quan hệ này, anh không muốn phản bội Soomi.

_ Tha sao? – Y liếm môi một cách tinh quái, hạ quyết tâm, nhích người hướng về phía thứ kia mà ngồi thẳng xuống – A… a… đừng hòng…

Khi phần cơ thể ấy bị nơi ẩm ướt chật hẹp kia nuốt trọn, Hankyung cảm thấy cả đầu ong ong lên, hình ảnh Soomi, vợ chưa cưới của anh lập tức nhòa đi rồi nhanh chóng biến mất, anh, đã hoàn toàn đánh mất lý trí…

.

.

.

Móng vuốt sắc nhọn rạch một đường trên khuôn ngực rắn chắc, cái lưỡi trơn trượt tham lam liếm mút từng giọt máu nhỏ ra. Mà người bị rạch dường như bị cái đau nhói trước ngực kích thích, thân dưới càng thêm điên cuồng di chuyển. Kẻ nằm trên vừa thỏa mãn hút máu vừa không ngừng rên rỉ, không rõ vì thứ máu ngon y đang thưởng thức hay, vì những chuyển động nóng bỏng ở nơi kết hợp giữa hai người…

———–TBC——————

Part 2

RẦM!

_ Chết tiệt! Lại bày ra cái trò khỉ gì thế này?? – Junsu hùng hổ đạp cửa xông vào, mày nhăn tít lại khi nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trước mặt.

Trên chiếc giường giữa phòng, chăn gối lộn xộn mỗi thứ rơi một góc, tấm đệm bên dưới thì nhăn nhúm đến ghê người, chưa kể còn điểm xuyết thêm một vài giọt máu đỏ đã khô lại. Mà chủ nhân của căn phòng này lại đang nằm úp sấp trên đó, không thèm quan tâm nơi mình đang nằm có bao nhiêu bừa bộn mà ngủ ngon lành.

_ Dậy mau!

Junsu tiến đến gần, giật phăng cái chăn đang đắp trên người Heechul, vốn còn định giơ chân đạp lên người y một cái cho tỉnh ngủ, nhưng thời điểm tấm chăn được lôi ra, mặt Junsu lập tức co rút một trận. Thứ nhất, huyng nó đang trong trạng thái trần truồng rất đáng xấu hổ, thứ hai, trên giường còn có một kẻ khác.

Là con người!

Không, chính xác hơn là một con mồi. Sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, trước ngực là những vết rạch ngổn ngang chi chít, loang lổ màu đỏ nhạt của máu khô…

_ Hừ, tội nghiệp, ai bảo rơi vào tay tên quái dị này cơ… – Junsu khẽ lầm bầm, đoạn đưa tay phát một cái thật mạnh vào mông Heechul, bắt y phải tỉnh để nó chất vấn.

_ AAAAAAA………

Từ bé đến giờ có lẽ đây là lần đầu tiên Huyết Vương không sợ trời không sợ đất vì bị đánh vào mông một cái mà phát khóc. Trong khi Junsu còn giật mình không hiểu lúc đó mình đã dùng lực mạnh thế nào mà có thể khiến Heechul kêu gào thảm thiết như vậy, Heechul đã hoàn toàn tỉnh ngủ, vừa ôm mông vừa lăn lộn trên giường.

_ Ngươi giết ta luôn đi Junsu!!!!

Huyết Vương nước mắt nước mũi giàn dụa phẫn nộ trừng mắt nhìn thằng em.

_ A… đau vậy sao? – Junsu vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kinh ngạc.

_ Hừ hừ… sao lúc làm không đau mà đến giờ lại đau muốn chết thế không biết… – Liếc mắt nhìn kẻ đang nằm gần như hấp hối bên cạnh, lập tức lửa giận sôi trào mà vung tay tát một cái. – Tên khốn, ban đầu còn kêu không được, cuối cùng lại đem mông ta đâm nát bét!!!

_ Hả?!

Tất nhiên kẻ nằm trên giường kia không hề có phản ứng, chỉ có Junsu đứng bên là giật mình thêm lần nữa. Vốn dĩ sáng sớm đã đến phòng Heechul đạp cửa là vì đêm qua có mấy Vampire đến gặp nó kêu khổ, rằng không biết Huyết Vương nghĩ ra cách mới gì để hành hạ con mồi mà từ trong phòng không ngừng phát ra âm thanh khiến người ta không thể ngủ được. Ban đầu thì con mồi kêu, sau đó là Huyết Vương kêu, cuối cùng thì cả hai cùng kêu, thậm chí về sau còn chuyển hẳn sang gào thét. Quả thật lỗ tai của những Vampire có phòng gần đó đã bị tra tấn đến muốn rụng luôn. Junsu thân là một Vương của lâu đài, ắt phải có nghĩa vụ đi dẹp loạn, nhưng vì đang ngủ dở nên phải đến sáng nay mới đến góp ý được. Mà lúc đến thì lại thấy cảnh tượng này đây, nghe được mấy từ “đâm nát bét” thế này đây!!

_ Ngươi… ngươi…ngươi và con mồi… – Không có kinh nghiệm cũng phải hiểu được đó là chuyện gì. Mặt Dã Vương oai phong lập tức đỏ bừng lên, một phần vì ngại, một phần chính là vì tức giận.

_ Thôi thôi đừng có nói thêm gì nữa, ta đang đau đầu lắm đây… – Heechul xua tay càu nhàu, đoạn vén vén cái chăn lên quấn quanh người, lê từng bước đi vào phòng tắm – Gọi người vào dọn phòng cho ta…

Công nhận là máu hút lúc đó cực ngon, cảm giác cực kỳ phấn khích, thế nhưng sau đó lại khiến cho Huyết Vương đau đến ứa nước mắt thế này thì dẹp đi!!!

_ Ngươi thật tuỳ tiện, thật không biết suy nghĩ!! Vậy mà cũng làm được! – Junsu thở phì phò tức giận, gọi người vào dọn phòng cho y, đứng quát tháo ngoài cửa phòng tắm của Heechul một hồi rồi mới rời đi.

Căn phòng được dọn sạch, con mồi Huyết Vương đã dùng qua theo thông lệ sẽ được ném ra nghĩa trang ngoài kia làm mồi cho quạ rỉa xác. Thế nhưng đấy là đối với những con mồi đã chết, còn kẻ đã ở cùng Huyết Vương cả đêm kia thế mà lại không chết, trên đường khênh đến nghĩa trang tự dưng bật dậy, vừa thều thào kêu muốn về vừa túm chặt lấy Vampire bảo mẫu gần đấy không thả. Vậy là chuyện này được chuyển đến cho Dã Vương giải quyết, Dã Vương chỉ phẩy tay bảo, thế thì cứ giữ lại, đằng nào cũng không chết, mà là đồ dở của Huyết Vương ai còn dám đụng vào nữa, biết đâu đến lúc nào đó Huyết Vương lại nổi hứng muốn ăn lần nữa.

Cứ như vậy, Hankyung sau đêm ác mộng kia không những giữ được mạng sống, mà còn rất yên bình sống cùng các Vampire bảo mẫu trong lâu đài.

Chuyện của đêm hôm đó, Huyết Vương Heechul chỉ để trong đầu đúng ba ngày, sau thì quên bẵng luôn. Mà sở dĩ y còn để ý đến chuyện kia tận ba ngày là vì bị cơn đau nhức ở nơi khó nói hành hạ. Heechul qua sự việc này mới thấm thía hết hai từ “chơi dại” mà bọn vampire thuộc hạ hay lén nói y. Đúng là không có cái dại nào như cái dại này, tự mình dâng thân lên cho con mồi ăn, được một đêm thoả mãn và đổi lại là ba ngày ôm mông chống lưng quanh quẩn trong phòng. Cho nên khi hết đau, Huyết Vương đã quyết định sẽ không bao giờ dùng cách ăn kia nữa, có lẽ y cần tìm một kiểu thưởng thức máu khác thôi, sao cho vừa đạt được hiệu quả cao mà bản thân không phải chịu thiệt gì.

Nói vậy cũng có nghĩa là, con mồi có tên Hankyung nọ đã sớm bị y quên mất, thậm chí trong ba ngày còn nhớ kia y cũng chỉ đinh ninh rằng tên đó đã chết và bị ném xác đi. Và có lẽ vị Vampire Vương kỳ quái của toà lâu đài này sẽ không bị sa vào cái lưới tình rắc rối với Hankyung, nếu như ngày đó y không vô tình gặp lại anh…

.

.

.

_ Đau… đau…

Thằng bé đang ngồi trước mặt Hankyung vừa mếu máo kêu đau vừa cố rụt tay lại. Nhìn tay của nó, hắn là đã bị trật khớp.

_ Không sao không sao, hyung chỉ làm một chút là xong ngay! – Anh nhẹ giọng dỗ dành trong khi bàn tay không ngừng xoa nắn tay thằng bé kia. Sau đó nhân lúc nó buông lỏng cảnh giác, Hankyung liền nắm lấy tay nó giật mạnh một cái.

_ Oá oá oá… – Thằng bé bị cái đau đột ngột tấn công thì giật mình khóc ré lên, ngay cả khi không còn đau nữa nó cũng không nhận ra.

_ Đừng khóc, hết đau rồi mà… – Anh mỉm cười hiền lành vỗ vai nó, còn vươn tay lau nước mắt cho nó.

_ Hức… – Thằng bé khóc nấc lên, giương đôi mắt hồng hồng nhìn anh, lại cúi đầu nhìn tay mình, tiếng nấc nhẹ dần rồi tắt hẳn.

_ Sao? Hết đau rồi đúng không? – Hankyung cười xoà xoa đầu nó.

_ Woaaa~ ngươi thật giỏi!!!

Ban nãy là vì leo lên cây nghịch nên mới bị ngã xuống trật khớp tay. Thật may là có con người này đến chữa giúp, nếu không chắc giờ này nó vẫn còn đang ngồi bệt dưới gốc cây mà khóc một cách rất mất mặt rồi. Nhóc con Vampire cảm thấy có chút xấu hổ, ngày thường nó và đám bạn rất khinh thường con người này nên luôn nghĩ cách trêu chọc, ai ngờ anh ta không những không để bụng, giờ còn cứu nó nữa. Có lẽ từ nay nên bảo bạn đối xử với anh ta tốt hơn.

_ Sao lại ngẩn ra thế nhóc?

Hankyung đỡ thằng bé Vampire đứng dậy, phủi phủi người nó cho đỡ bẩn rồi hỏi. Anh vốn rất ít khi ra khỏi khu nhà tầng dưới – cũng chính là nơi ở của Vampire bảo mẫu, chẳng qua ban nãy ra ngoài bể lấy nước thì nhìn thấy cảnh thằng bé này ngã xuống, vậy mới hớt ha hớt hả qua giúp nó. Giờ có lẽ nên quay về thôi, cho dù đã ở đây được một thời gian nhưng ngoài mấy Vampire bảo mẫu sống ở tầng dưới cùng và mấy nhóc Vampire thì anh không quen với ai hết. Chỉ sợ rằng đi lung tung rồi bị Vampire tưởng là con mồi chạy trốn mà cắn chết thì thảm lắm. Mạng sống khó khăn lắm anh mới giữ lại này là để khi nào có cơ hộ sẽ ra khỏi đây, sau đó tiếp tục cuộc sống hạnh phúc trước đây của anh…

_ Cảm ơn ngư… – Đang định mở miệng cảm ơn, đột nhiên thằng bé Vampire nhìn thấy một người ở phía xa, thế là nó kêu lên – Huyết Vương!!!

_ Hừ, các ngươi phá rồi giấc ngủ trưa của ta!

Y vừa càu nhàu vừa tiến đến gần, khuôn mặt nhăn nhúm khó chịu còn lộ rõ vẻ ngái ngủ. Vì thấy hôm nay thời tiết rất đẹp nên Heechul mới ra ngoài vườn, chọn một chỗ có bóng râm mát mẻ nằm chợp mắt một chút. Ai ngờ vừa thiu thiu đi vào giấc lại đã bị tiếng ré thảm thiết của thằng nhóc con này làm tỉnh, bảo y sao không bực mình cho được!

Tính tình vừa quái gở vừa đáng sợ của Huyết Vương, cả toà lâu đài này già trẻ trai gái ai cũng đều biết hết. Thằng bé thấy y vẻ mặt bực bội từng bước đến chỗ mình thì sợ hãi “Á!” lên một tiếng, sau đó co chân chạy mất hút.

_ Ơ…

Rốt cuộc khi Heechul đến nơi, chỉ còn mỗi Hankyung đang ngồi dưới đất ngớ người nhìn theo bóng đứa trẻ kia.

_ Chạy cũng thật nhanh!

Heechul nhếch mép cười, dường như cũng không muốn truy cứu thêm chuyện này nữa nên chỉ phẩy tay một cái rồi quay người đi. Thế nhưng y đột nhiên lại chút ý tới kẻ nãy giờ vẫn ngồi yên dưới đất, lập tức cúi người xuống nhìn.

_ Hửm?! – Cau mày híp mắt, khịt khịt mũi – Con người? Sao lại có con người ở đây?

Nhẽ ra tên này phải ở kho chứa của những con mồi mới đúng, trong toà lâu đài này, đó là nơi duy nhất con người có thể ở.

_ Tôi… tôi…

Hankyung kinh hãi lắp bắp khi y nâng cằm anh lên xem xét. Ký ức đáng sợ đêm hôm ấy như thuỷ triều mãnh liệt xô về, chính là kẻ này, kẻ có gương mặt xinh đẹp nhưng lại giống như ác quỷ bắt anh phản bội lại vợ chưa cưới của mình. Hơn thế nữa, không chỉ là thân thể phản bội, khuôn mặt y, hành động của y, tiếng rên rỉ của y… tất cả đều khiến cho trái tim anh không kìm được phải nhớ về nó. Việc trong tim không chỉ có duy nhất hình bóng của Soomi khiến Hankyung sợ hãi.

Ngày ấy sau khi tỉnh lại, còn được Vampire bảo mẫu chăm sóc vết thương, Hankyung trong khoảng thời gian đó đã nhận thức được bản thân đang rơi vào tình cảnh gì. Anh đã bị bắt đến lâu đài Vampire, bị người ta hút máu. Nhưng vì ý chí muốn sống quá mãnh liệt mà sau một đêm bị hành hạ vẫn còn sống, rồi vì lý do gì đó anh được giữ lại và không cần làm mồi cho Vampire. Những Vampire bên cạnh đối với anh khá tốt, nhưng mỗi khi anh cầu xin họ cho mình trở về thế giới loài người, họ lại không đồng ý, còn tỏ thái độ muốn anh đừng nhắc lại chuyện ấy. Anh không hiểu, đã không còn hút máu nữa, lại cũng không cho quay trở về, rốt cuộc bản thân bị giam giữ trong toà lâu đài này làm gì? Phải chăng là có lý do nào đó liên quan đến kẻ kia? Kẻ đã bắt anh đến đây và làm cái chuyện ấy ấy cùng anh??? Hankyung đã tìm hiểu và biết được, kẻ nọ là Huyết Vương Heechul, một trong ba chủ nhân của toà lâu đài này. Anh nghĩ mình nên đến tìm gặp y, và đề nghị y hoặc là giết phứt anh đi, hoặc là đưa anh trở về thế giới loài người. Tuy rằng ở đây Hankyung không bị đối xử tệ bạc, thế nhưng tất cả những kẻ tồn tại xung quanh anh đều hút máu người, họ có thể giết con người một cách không gớm tay như vậy, bảo anh sao có thể tiếp tục ở lại đây? Hơn nữa… ở trên kia, nơi đó còn có vợ chưa cưới của anh, hạnh phúc đang dang dở của anh, sự nghiệp, gia đình, bạn bè… cuộc đời của anh ở thế giới loài người thì thế nào? Hankyung muốn trở về, thật sự không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa!!

Nhưng mà, anh lại không có can đảm để tìm Huyết Vương kia nói chuyện. Bởi vì những ký ức có liên quan đến y trong đầu anh, tuy chỉ vọn vẹn có một đêm, nhưng Hankyung có làm thế nào cũng không thể ngừng bị ám ảnh được. Phải chăng thứ cảm xúc hỗn độn khi ấy, sự ăn năn hối hận vì phản bội người yêu, cảm giác vụng trộm, sự sợ hãi, sự sung sướng thoả mãn… là quá mạnh mẽ khiến anh không cách nào quên được. Nếu lại gặp y thêm lần nữa, anh phải làm sao để đối mặt với y đây? Mâu thuẫn cùng những cảm giác trong lòng phức tạp đến nỗi, đã mấy tháng rồi Hankyung vẫn không có đủ dũng khí đến gặp Heechul mà giải quyết dứt điểm mọi chuyện. Cứ dùng dằng mãi như thế cho đến hôm nay đụng mặt y, anh vẫn hoàn toàn ở trong trạng thái rối loạn cùng mê muội.

_ Á… cậu.. cậu làm gì vậy?

Heechul không chút nào để ý tới kẻ đang mải suy nghĩ mà đần mặt ra kia, không biết từ lúc nào đã đẩy ngã anh xuống đất, còn đè lên người anh nữa.

_ Thật thơm… – Y rúc đầu vào cổ anh hít hà – Máu ngươi chắc hẳn sẽ rất ngon…

_ Sao cơ?! – Hankyung giật mình sửng sốt trước câu nói của y.

Nói câu này sau khi hai người đã có những kỷ niệm khó quên vào một đêm nào đó của mấy tháng trước… không lẽ… y đã quên mất anh?!

_ Trông ngươi thật quen… – Heechul mỉm cười đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, hai cái răng nanh nhọn hoắt bắt đầu dài ra – Thế nhưng ta không nhớ là đã để con người nào sống sót sau khi gặp mình cả…

Vẫn là nụ cười quyến rũ đó, giọng nói nhẹ nhàng thoảng qua tai, mùi hương đặc trưng toát ra sự cuốn hút khó nói…

Hankyung yên lặng nhắm mắt lại, cảm thấy không hề lo sợ trước cái đau nhói bên cổ mình. Chẳng hiểu sao anh lại có ý nghĩ, được Vampire này hút máu đến chết, thực ra đấy cũng không phải một kết cục quá bi thảm. Được chết dưới răng nanh của y… của Huyết Vương… của Heechul… Heechul…

GRÀOOOOO…

Tiếng rống đinh tai nhức óc từ xa vang lên khiến Hankyung lập tức bừng tỉnh, đôi mày nhăn tít lại đau đớn khi Heechul vội vã rút răng nanh ra khỏi cổ mình. Y hiển nhiên cũng bị tiếng rống kia làm cho giật mình, quay ra nhìn, khuôn mặt nhanh chóng đanh lại. Lúc này quả thật chả còn tâm trí nào để tiếp tục thưởng thức máu người nữa rồi. Heechul nhìn cổ Hankyung, suy nghĩ một chút rồi cúi đầu xuống, lê lưỡi liếm vài phát vào hai vết răng nanh mình để lại. Khi chắc chắn rằng máu không còn từ đó rỉ ra nữa, y mới yên tâm đứng dậy, xoay người bỏ đi…

Thật không nghĩ rằng bản thân vẫn còn cơ hội sống sót thế này, Hankyung cố chịu đựng cơn choáng váng do mất máu, lồm cồm bò dậy nhìn quanh. Đến lúc lại một tiếng rống khủng khiếp nữa vang lên, anh mới hiểu được nguyên nhân mình thoát chết là gì…

Lâu đài đang bị tấn công, bởi những con quỷ khổng lồ hung dữ…

Chúa tể Vampire cùng Hunter Vương giao chiến một trận ác liệt rồi tự tiêu diệt lẫn nhau, vị Hunter Vương kia thì hồn tan xác nát, vị Chúa tể nọ thì phải chìm trong giấc ngàn thu dai dẳng. Chuyện này mọi thế lực trong bóng tối đều biết rõ, thậm chí bọn chúng còn rỉ tai nhau rằng, thân xác đang được lưu giữ trong quan tài vàng của Chúa tể Vampire chính là nguồn sức mạnh cùng bá khí vô cùng mạnh mẽ. Lâu đài giờ chỉ còn hai vị chủ nhân, tại sao không nhân cơ hội này liều một trận đến tấn công nó để cướp lấy miếng thịt có thể làm tăng sức mạnh một cách kỳ diệu kia? Và đó chính là lý do mà không lâu sau khi Chúa tể Vampire ngủ say, lâu đài đã phải chịu rất nhiều cuộc tấn công của các thế lực bên ngoài. Tất nhiên, không đời nào Vampire cùng hai vị Vương chịu để thân xác Chúa tể rơi vào tay kẻ khác, họ dốc hết sức lực bảo vệ lâu đài, khiến cho không một kẻ nào có thể bước một chân vào căn phòng chứa quan tài vàng.

Dù vậy, vẫn còn rất nhiều kẻ nuôi mộng làm bá chủ thế giới bóng tối, thèm khát sức mạnh và bá khí Chúa tể Vampire có thể đem lại mà không ngừng đến tấn công lâu đài. Bọn quỷ khổng lồ thô kệch trên, chính là một trong những kẻ như vậy.

Hankyung vừa gật gù nghe kể vừa nhanh nhẹn băng bó cho một Vampire bị thương đang nằm trên giường. Trận chiến ban nãy quả thực rất gay cấn, nó hay và đặc sắc hơn bất cứ trận chiến nào anh đã từng xem trên phim ảnh. Cái đấy có lẽ cũng đúng thôi, chứng kiến trực tiếp với xem trên TV phải khác nhau một trời một vực chứ. Quỷ khổng lồ với quỷ hút máu giao tranh, ác liệt và hoành tráng đến độ khiến người chỉ đứng một bên xem như anh vô cùng phấn khích. Hankyung mơ màng nhớ lại những đòn tấn công của Vampire ban nãy, trong lòng không ngừng trầm trồ khen ngợi.

Đặc biệt là kẻ đó, Huyết Vương đó… chiến đầu cũng rất oai phong và dũng mãnh. Giờ nghĩ lại vẫn thấy thật khó tin, cái kẻ mạnh mẽ mà kiêu ngạo chiến đấu khi ấy lại chính là kẻ đã rên rỉ mặc anh xâm chiếm cả đêm. Trong lòng lại bắt đầu có cảm giác gì đó, nhưng rất nhanh bị Hankyung dìm xuống, sau đấy anh chợt nhớ ra, không phải Huyết Vương kia cũng bị thương hay sao? Mình có nên.. đến xem vết thương cho y không nhỉ?

Coi như là một cách tiếp cận để sau này dễ xin y cho trở về trên kia đi…

—————–TBC——————–

Part 3

Không phải ở trong lâu đài không có Vampire nào có thể băng bó các vết thương, chỉ là họ không sánh được với trình độ bao năm hành nghề của anh thôi. Khi Hankyung vác đồ nghề sang phòng Huyết Vương xin được khám bệnh cho y, bên đó đang diễn ra một màn rất lộn xộn. Vị Huyết Vương kia vì bị bọn quỷ khổng lồ to xác trì độn làm bị thương nên tâm tình rất không thoải mái, đã vậy Vampire phụ trách băng bó cho y lại lỡ tay ấn hơi mạnh một chút, thế là bị y gào thét quát mắng rất dã man, lại còn nhất quyết không cho tên đó tiếp tục băng cho mình nữa.

Trong khi mọi người đang nhìn nhau không biết nên xử trí ra sao thì Hankyung đã lẳng lặng đi vào, tiến đến và nở nụ cười đúng chất “lương y” với Heechul.

_ Tên này… – Heechul nheo mắt nhìn con người trước mặt, đây không phải là kẻ lúc trước nếu không có đám quỷ khổng lồ phá quấy thì đã bị y hút máu rồi sao?

_ Huyết Vương, hãy để tôi băng bó vết thương cho ngài!

Hankyung nhẹ nhàng nói, sau đó chẳng thèm chờ xem Heechul có đồng ý hay không đã ngồi xuống bên cạnh y, hai tay nhanh thoăn thoắt tháo lớp băng cũ lộn xộn ra, băng một lớp vải mới.

Hankyung làm việc rất tập trung và có hiệu quả, vậy nên khi mà Heechul còn đang ngớ người vì có kẻ dám tự tiện chạm vào mình thì anh đã xử lí xong vết thương cho y. Hơn nữa Hankyung lại làm khéo đến nỗi Heechul chẳng phải chịu chút đau đớn nào.

_ Huyết Vương… tôi có chuyện muốn nói…

Hankyung vừa cất đồ nghề vào hộp nhỏ bên người vừa len lén liếc nhìn Heechul. Sắc mặt của y đang rất tốt, lúc này chính là thời điểm thích hợp nhất để xin y cho mình được trở về thế giới loài người.

_ Chuyện gì?! – Vampire thuộc hạ đến đem một cái gối để phía đầu giường cho Heechul tựa vào, sau đó dắt nhau lui ra khỏi phòng. Vậy là chỉ còn y và anh ở cùng nhau.

_ Àh… – Hankyung hơi run khi thấy mấy Vampire kia đều đi hết mà để anh lại một mình. Tuy rằng cũng muốn chạy theo bọn họ lắm, nhưng vì tương lai và cuộc sống sau này anh nhất định phải liều một phen. – Tôi muốn hỏi, liệu… liệu tôi có thể…

Heechul khoanh tay đăm chiêu nhìn kẻ đang ấp úng trước mặt mình, quen lắm, cái cách mím môi, cách lắp bắp, dường như y đã từng nhìn thấy gương mặt này ở đâu rồi. Không chỉ là ban nãy, trước đó… dường như cũng đã gặp mặt rồi!!!

_ Liệu tôi có thể…

Cái nhìn chằm chằm thăm dò như đang xem xét con mồi của Heechul khiến Hankyung lại càng run. Anh vốn không phải kẻ nhát gan, nhưng đứng trước kẻ đã từng suýt giết chết mình thế này, bảo anh làm sao có thể bình tĩnh được.

_ Có thể cái gì?? Không nói mau thì cút!!! – Y trừng mắt quát lên.

_ Có có, tôi nói, tôi muốn trở về, tôi muốn hỏi tôi có thể trở về thế giới loài người hay không?? Dù sao tôi ở đây cũng không có tác dụng gì, cho tôi về đi, cho tôi về… -  Tiếng quát của Heechul như chìa khoá mở van nước, vừa xuất hiện đã khiến Hankyung phun ra ào ào những lời muốn nói.

_ Ngươi… là do ai bắt đến?

Trong đầu dường như đã tự động có đáp án, thế nhưng y vẫn không nghĩ đó là sự thật. Có thể sống được sau cả một đêm bị y hành hạ? Đến trâu bị vậy còn không chịu nổi nữa là người!!! Hay vì đêm đó thực hiện phương pháp hành hạ mới nên có kết quả khác với mọi khi? Y thì bị đau còn con mồi thì không chết ngóm??!!

_ Là ngài… chính là ngài… – Hankyung có chút lúng túng khi nói về vấn đề này, nó làm anh bắt đầu suy nghĩ về những chuyện không hay đã xảy ra trong quá khứ.

_ Ta bắt ngươi về làm gì?

_ … Hút máu…

_ Hút bằng cách nào?

_ …

_ A~~~ hiểu rồi hiểu rồi…

Nhìn bộ dáng hoàn toàn không muốn nhắc đến nữa của Hankyung, Heechul lập tức hiểu ra mọi chuyện. Con người này đúng là kẻ đã từng bị y bắt về và cùng nhau làm bậy một đêm. Y không rõ vì sao tên này lại chưa chết và có thể thoải mái sống trong lâu đài thế này, nhưng giờ đó không phải vấn đề y cần quan tâm. Cái chính mà hiện tại y muốn quan tâm chính là…

Heechul liếm môi nhìn Hankyung từ trên xuống dưới một lượt, cảm giác bị đau mông ba ngày như thế nào y đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng sự khoái cảm điên cuồng mà đêm nọ tên này đem lại cho y, lại khiến y nhớ đến từng chi tiết. Nó làm cho cả người y tê dại, mỗi tế bào đều sôi sục kêu gào muốn trải qua cảm giác đó thêm nữa. Đau đớn có là cái gì, nếu chỉ vì sợ đau mà không dám để cơ thể thoải mái thì y đã không còn là y. Vậy là sự căm hận nguyền rủa cùng quyết tâm không “chơi dại” nữa đã hoàn toàn bị Heechul gạt ra khỏi đầu, hiện giờ y chỉ nghĩ đến việc giờ mình đang bị thương thế này liệu có thể cảm thụ được hết mọi khoái cảm hay không thôi.

Heechul vươn chân đạp hộp đồ nghề trong tay Hankyung xuống đất, sau đó lại dùng đôi chân thon dài mạnh mẽ của mình quặp vào cổ anh, và chỉ bằng một động tác xoay người nhanh gọn y đã vật được con mồi xuống giường. Một loạt những hành động đó khiến cho Hankyung cứng lưỡi không nói được câu nào, như một bức tượng nằm cứng đơ trên giường để mặc Heechul ngồi lên người mình sờ soạng.

Trong phút chốc, cảnh tượng vô cùng quen thuộc lại hiện ra…

Anh phía dưới, y phía trên, và không khí thì vô cùng mờ ám…

_ Tôi… muốn… về… – Dù vẫn chưa lấy lại trạng thái bình thường, Hankyung vẫn ú ớ cố rặn ra ba từ.

_ Ngoan rồi ta cho về… – Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, từ từ tiến sát vào.

.

.

.

Mối quan hệ thể xác lần nữa được lặp lại, giống như thuốc phiện đã thử qua một lần sẽ lập tức thành nghiện. Y nghiện cảm giác bị đâm sâu đến tận cùng trong cơ thể mà y chưa bao giờ có được, anh nghiện cảm giác một phần cơ thể bị nén chặt đến cùng cực. Tựa như hai con thiêu thân, biết trước kết quả sẽ chẳng tốt đẹp gì vẫn bất chấp tất cả mà cố lao đầu vào thứ ánh sáng hấp dẫn trước mắt…

_ AAA…

Vết xước chảy dài từ bả vai xuống cánh tay đã bắt đầu rỉ máu, thế nhưng nó không những không làm cho Hankyung dừng lại những chuyển động điên cuồng dưới thân, ngược lại còn khiến anh càng trở nên phấn khích. Anh chẳng thể nhớ rõ lúc bắt đầu như thế nào, chẳng thể nhớ rõ bằng cách nào hiện giờ bản thân lại đang ở trên, lại đang mạnh mẽ túm chặt hai chân kẻ đó đặt lên vai mình rồi cố sức dày vò y thế này.

_ Hư… nữa… thêm nữa… ta muốn…

Máu từ vết thương của y, máu từ vai và cánh tay anh do y gây ra, máu từ hai người tiếp hợp… Một sự kết hợp hoàn mỹ giữa mùi máu tanh nồng cùng hương vị tình ái nóng bỏng trong khắp phòng. Nó khiến hai kẻ trên giường kia điên cuồng càng thêm điên cuồng, si mê càng thêm si mê…

Móng tay ta găm chặt vào ngươi, thân thể ngươi găm chặt vào ta, tựa như một thể thống nhất có chết cũng không muốn tách rời…

_ Tên… nhắc lại… tên của ngươi là gì??… A…

_ … Hankyung…gọi ta… Hankyung…

_ Hankyung… Huyết Vương đang tìm ngươi kìa!

_ Tôi… tôi bận rồi…

_ Xin ngươi đấy, vì sự sống chết của cả bọn, mau đến trước mặt Huyết Vương ngay trước khi ngài nổi điên lên đi!!!

_ … Thôi được rồi…

Hankyung thở dài một hơi rồi lặng lẽ lê bước đến phòng Heechul. Chỉ là đi đến gặp một người thôi, nhưng trông sắc mặt anh u ám hệt như đang chuẩn bị đi vào địa ngục không bằng. Cũng không trách được, đối với anh thì việc phải đi gặp vị Huyết vương kia chính là đang bước chân vào địa ngục. Lần trước khi cả hai đang say mê quấn lấy nhau trên giường, tên Heechul đó không hiểu vì mất nhiều máu hay do không chịu nổi khoái cảm quá mãnh liệt mà ngất xỉu giữa chừng. Lúc ôm quần áo chạy về nơi ở, Hankyung đã đoán rằng chuyện này sẽ không đơn giản kết thúc như thế, y như rằng, ngay tối hôm đó Heechul đã tự mình đi khắp lâu đài tìm anh bằng được. Rồi thì y ra lệnh anh trở thành người chăm sóc cho riêng mình, đến khi nào vết thương của y khỏi hẳn… mà không, kể cả lúc y có bị thương hay không, anh cũng phải ở bên cạnh chăm sóc cho y. Nói thì nói vậy thôi, chứ bản thân Hankyung cũng như toàn bộ Vampire trong toà lâu đài này đều hiểu rõ hai từ “chăm sóc” mà Heechul vừa liếc nhìn Hankyung vừa nói có ý nghĩa gì. Tuy rằng mỗi lần quan hệ Heechul không còn rạch quá nhiều vết thương trên người anh như hai lần đầu, thế nhưng Hankyung vẫn không thể vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc trên giường này được. Dù rằng phải thú thật là anh có bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của y, có chút ít khuất phục trước những khoái cảm khi hai người thân mật, nhưng mà từng đó chưa đủ để Hankyung từ bỏ tất cả băn khoăn trong lòng.

Anh vẫn luôn nhắc đến chuyện trở về mỗi khi ở bên Heechul, nhưng dường như y rất ghét mỗi khi anh nói đến việc ấy, nếu không bảo anh im thì sẽ trực tiếp hôn anh khiến anh không thể nói thêm được nữa…

Không hẳn là con mồi, không hẳn là người chăm sóc, cũng không hẳn là món đồ chơi thân xác, Hankyung cứ như vậy tồn tại trong toà lâu đài, thân phận nào cũng đúng, mà thân phận nào cũng không phải. Lập loè rắc rối như đúng cảm xúc anh dành cho kẻ kia vậy, thay đổi từng ngày, càng lúc càng không thể hiểu rõ…

_ Muốn muốn… ta muốn…

Đôi môi đỏ mọng bĩu ra đòi hỏi, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh, cả người không ngừng giãy dụa như con mèo nhỏ đang làm nũng. Hankyung dở khóc dở cười, con người của vị Huyết Vương này cũng thật thú vị. Lúc thì quyến rũ rên rỉ khiến cho người ta không thể kiềm chế mà lao vào, lúc thì dũng mãnh oai vệ chiến đấu với kẻ thù, lúc lại như trẻ con quấn lấy anh đòi hỏi. Chỉ có điều việc y đang đòi hỏi lại không giống việc một đứa trẻ nên đòi chút nào…

_ Không được, vết thương ở nơi đó của ngài vẫn chưa khỏi…

_ Không không không… – Hai mắt nhắm tịt, y bổ nhào lên người anh, ôm mặt anh hôn lấy hôn để, mồm liên tục nói – Ta muốn làm, ngươi phải làm cùng ta, ta không sợ đau… nếu ngươi còn không đồng ý ta sẽ tìm người khác…

Bịch~

_ Không cho nói vậy!

Hankyung bất ngờ lật người lại nằm đè lên Heechul, hai bàn tay mạnh mẽ ghim chặt cổ tay y xuống giường, biểu cảm trên khuôn mặt anh khi nói mấy từ kia đáng sợ đến nỗi khiến Heechul phải mở to hai mắt. Lúc này anh dường như trở thành người khác, mạnh mẽ và tràn đầy tính chiếm hữu…

_ Được, vậy sẽ không tìm người khác… – Y chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười nói.

_ A… – Như nhận ra phản ứng quá khích của mình, Hankyung vội buông Heechul ra, lúng túng muốn giải thích – Không phải, ta…

_ Ngươi ghen… – Heechul khẽ thì thầm, vui vẻ dâng đôi môi mình lên, ý muốn nhấn chìm tên ngốc trước mặt bằng hương vị ngọt ngào của mình.

RẦM RẦM RẦM!!!

Tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài đột nhiên vang lên, khiến cho hai đôi môi đang chuẩn bị chạm vào nhau không cách nào tiến thêm được nữa. Heechul quắc mắt cau mày nhìn ra phía cửa.

_ Ra ngoài đi hyung…

Hoá ra người gõ cửa là Dã Vương Junsu.

_ Mấy cô em của chúng ta đã trở về…

———– TBC————-

Quỷ nữ là loài sinh vật bóng tối mang nửa dòng máu Vampire nửa dòng máu quỷ, trong lốt của những thiếu nữ xinh đẹp và có một đôi cánh đen lớn phía sau lưng. Loài quỷ coi quỷ nữ là niềm tự hào về sức mạnh và nhan sắc, nhưng giới Vampire lại cho rằng những con quỷ này là sự sỉ nhục không hơn không kém. Chỉ vì một phút sai lầm của Chúa tể Vampire đời trước mà dòng máu Vampire cao quý đã bị lai tạp với loài quỷ cánh đen bẩn thỉu. Bởi vậy Vampire, đặc biệt là Vampire Vương như Heechul và Junsu rất không ưa những cô em gái cùng cha khác mẹ này. Chúa tể Yunho luôn tỏ ra không quan tâm đến vấn đề ấy, cho nên Huyết Vương Heechul đã tự quyết định hết. Y nói thẳng với quỷ nữ rằng, bọn chúng có thể đến lâu đài Vampire lúc nào cũng được, nhưng không được phép ở quá lâu, mà ở lại luôn thì không bao giờ. Và đấy chính là lý do mà quỷ nữ luôn ra ngoài chơi đùa khắp nơi, chỉ đến lúc gặp phải rắc rối nào đó mới chạy về để Vampire giải quyết dùm. Lần này cũng chính là như vậy, quỷ nữ gây sự với âm binh dưới địa ngục, gây rối xong thì chạy tới lâu đài lánh nạn. Junsu phải đem Vampire thuộc hạ ra đánh một trận với đám âm binh kéo đến tận cửa lâu đài đòi người, lúc đánh xong còn phải giải quyết một rắc rối khác. Đó là trong mấy quỷ nữ, có kẻ bị thương khá nặng.

Là Hanyeon, một quỷ nữ rất thâm hiểm, Heechul không ưa ả, Junsu cũng không ưa ả, nhưng nói gì thì nói vẫn phải tìm cách chữa bệnh cho ả ta thôi.

Hiện giờ Hankyung từ một con mồi suýt chết đã được tôn lên thành bác sĩ mát tay nhất tòa lâu đài. Tất cả những ai có bệnh đều đến tay anh khám qua, cho dù nhiều lúc Huyết Vương rất không vui khi anh dành thời gian cho bệnh nhân nhiều hơn thời gian ở cạnh y, nhưng biết làm sao được, cái này gọi là bệnh nghề nghiệp mà.

_ Chữa xong nhớ đến phòng ta đấy… -  Trước khi bị Hankyung ủn ra khỏi phòng để tập trung khám bệnh, Heechul còn không quên nũng nịu nhắc nhở một câu.

Cánh cửa đóng lại, Hankyung lắc đầu cười khổ, Heechul càng ngày càng dính chặt lấy anh. Ban đầu Vampire bảo mẫu có an ủi rằng Huyết Vương chỉ vì thấy thú vị nên mới nhất thời bám lấy anh thôi, một thời gian sau sẽ chán rồi bỏ. Nhưng sao chờ mãi mà cái một thời gian ấy mãi vẫn chưa đến vậy? Hankyung cảm thấy rất sốt ruột, cơ mà thật ra, cũng có chút chút gì đó… mong cho Heechul đừng bao giờ cảm thấy chán mình…

Bởi vậy mới nói, dạo này tâm tư anh rất không bình thường. Không hiểu sao, chỉ mới qua vài tháng, tình cảm dành cho Soomi mà anh tưởng rằng phải vô cùng mãnh liệt lại dần dần nhạt đi, ngược lại tâm trí lúc nào cũng hướng về một người khác. Điều này thật không nên!

_ Vết thương có vẻ không nhẹ nhỉ? – Hankyung đến bên bệnh nhân đang nằm trên giường, mỉm cười tìm cách bắt chuyện để tâm tình cả người bệnh lẫn người chữa bệnh được thả lỏng.

_ Ngươi là đồ chơi mới của Heechul sao? – Mà cô gái kia có thái độ rất không thân thiện với anh.

_ À… – Hankyung hơi bối rối khi bị ánh mắt kiêu ngạo của Hanyeon nhìn khắp một lượt. Anh cười gượng một cái, không trả lời cô ta mà chỉ chăm chú mở hòm đồ nghề chuẩn bị băng bó.

Hankyung không biết nhiều về quỷ nữ lắm, chỉ loáng thoáng nghe nói họ với hai vị Vampire Vương trong lâu đài này tình cảm không được tốt lắm. Dường như Heechul không ưa họ, mà cô gái này cũng vậy, thái độ rất khiến cho người ta cảm thấy muốn tránh xa.

Cơ mà, chuyện này cũng chả phải việc của anh, giờ cứ lo cho vết thương trước mặt đi đã!

_ Tôi xin phép nhé…

Vì vết thương của cô ta là nhát chém từ vai bổ xuống, dù muốn hay không cũng phải để lộ vai và một chút phía dưới. Hankyung mặt không biến sắc thông báo trước một câu, sau đó tay nhanh thoăn thoắt cởi vạt áo Hanyeon ra, hết sức cẩn thận lau vết máu dính trên đấy.

Hanyeon khẽ ngước mắt nhìn người đang nhẹ nhàng lau vết thương cho mình. Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hai mắt nhìn chăm chăm vào vết thương đáng sợ kia mà không hề liếc sang ả một cái, điều này làm Hanyeon khó chịu. Quỷ nữ sinh ra là để mê hoặc đàn ông, ả đã quen với những ánh mắt khao khát thèm muốn của họ rồi, vậy mà kẻ này từ đầu đến cuối đều không hề để lộ ra bất cứ sự ham muốn nào. Cho dù hiện giờ ả có bị thương nên hơi tiều tụy chút, nhưng sự quyến rũ thu hút vẫn còn nhiều lắm mà. Đã quen làm nữ vương trước mặt đàn ông, giờ lại chỉ được coi như một bệnh nhân không hơn không kém, trong lòng Hanyeon cứ cảm thấy ngứa ngáy bứt rứt không thôi.

_ Đau sao?

Hankyung thấy bệnh nhân ngọ nguậy thì vội hỏi, khuôn mặt nâng lên vừa đúng vào tầm mắt của Hanyeon. Khoảng cách thật gần, bản năng quỷ nữ nổi lên, Hanyeon ngay lập tức chớp mắt phóng ra hàng ngàn tia yêu mị mê hoặc.

_ Đừng lo, tôi sẽ làm thật nhẹ nhàng. – Mà Hankyung cứ như thể tên ngốc, trước sự quyến rũ mãnh liệt của người ta chỉ cười hiền một cái, rồi lại cúi đầu dành hết sự chú ý cho vết thương kia.

Đây thực sụ là một đả kích quá lớn!

Đối với Chúa tể, Dã Vương hay Huyết Vương, họ không bị mê hoặc bởi sắc đẹp của quỷ nữ bởi họ quá mạnh, họ xứng đáng để người khác si mê mình chứ chả cần phải đi si mê ai cả. Cho nên, Hanyeon chấp nhận việc ba người ấy là đàn ông mà không bị mê hoặc bởi ả. Tuy nhiên, Hankyung là một con người, không có sức mạnh, nhan sắc tầm thường, lại không có cái gì đặc biệt hơn người, nhẽ ra phải sớm phủ phục dưới chân ả rồi chứ?! Đã nhìn vào mắt ả rồi, chạm vào người ả rồi, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể ả rồi, vậy mà vẫn không hề dao động. Đôi mày kia nhăn lại là vì vết thương quá sâu, dãn ra là vì vết thương đã được cầm máu, khuôn mặt căng thẳng là khi đổ thuốc sát trùng lên vết thương, kiên nhẫn là khi quấn từng vòng băng. Kể cả khi Hanyeon có cố tình để áo mình tuột xuống sâu hơn, ánh mắt đó vẫn trong trẻo như thường, cơ thể xinh đẹp của ả còn không được coi trọng bằng đám băng trắng kia.

Sự kiêu ngạo của Hanyeon bị đánh sụp hoàn toàn, cho nên, ả không còn dùng thái độ khinh thường nhìn Hankyung nữa. Ả nhìn anh bằng con mắt khác, sự tò mò, sự thích thú… đột nhiên muốn coi đây như một sự thử thách, để xem đến bao giờ thì tên này si mê ả như những tên đàn ông bình thường.

_ Xong rồi!

Hankyung thở phào một hơi khi hoàn thành nốt vòng băng cuối, bệnh nhân là nữ lúc nào cũng khiến anh căng thẳng hơn. Vì lúc chữa phải tránh nhìn linh tinh, tránh chạm linh tinh, rất là áp lực đấy.

Hankyung đứng dậy thu dọn đồ nghề vào hòm, sau đó cẩn thận đỡ Hanyeon nằm xuống, chu đáo đắp chăn cho cô ta. Đối với ánh mắt soi mói của Hanyeon, anh cũng chỉ dùng nụ cười hiền lành đậm chất “cục đất” để đáp lại.

_ Hankyung!!! – Cửa đột nhiên bật mở, hai người trong phòng giật mình quay ra nhìn, thì ra người vừa xông vào là Huyết Vương – Sao lâu thế?!

_ Tôi xong rồi đây. – Hankyung ôm hộp đồ chuẩn bị đi.

_ Mau đến phòng ta! – Heechul thấy vậy lập tức sáp lại gần anh, lôi lôi kéo kéo.

_ Rồi rồi… – Hankyung cũng không còn cách nào khác, thả lỏng cơ thể để y kéo đi, trước đấy còn quay đầu dặn dò Hanyeon – Nghỉ ngơi cho tốt nhé, mai tôi lại đến thay băng.

Lúc đi ra ngoài còn không quên đóng cửa phòng lại. Hanyeon nằm trong phòng suy nghĩ, nhớ lại ánh mắt vừa rồi Hankyung nhìn Heechul.

Đó mới là si mê, đó mới là cưng chiều…

Ả muốn, ánh mắt anh nhìn ả cũng phải như vậy…

Lúc đầu vốn chỉ coi đây như một thử thách để thỏa mãn sự kiêu ngạo của bản thân, thế nhưng sau đó vài ngày, cái suy nghĩ ấy đã từng chút từng chút bị thay đổi. Hanyeon chưa bao giờ được người nào chăm sóc và quan tâm đến vậy. Cho dù anh chỉ đang đối xử với ả như với một bệnh nhân của mình, Hanyeon vẫn không ngăn nổi trái tim có những nhịp đập sai lệch. Anh đối với ả, không chán ghét, không ghê tởm, cũng không thèm muốn. Trải qua những ngày được anh chữa bệnh, vết thương càng lành thì hình ảnh anh in trong trái tim ả càng rõ nét. Ả dù có là quỷ nữ, thì suy cho cùng vẫn thuộc phái nữ dễ mềm lòng, trước một con người như dòng nước ấm áp lúc nào cũng lặng lẽ dịu dàng với người khác, ả sao không thể bị hạ gục được?! Mỗi lần nhìn thấy Heechul quấn quýt bên anh, ả chỉ muốn được thế chỗ y ngay lập tức, dần dần, sự ham muốn đó trở nên mãnh liệt hơn, trở thành tham vọng độc chiếm trong ả.

Hanyeon muốn độc chiếm con người bình thường kia, muốn độc chiếm toàn bộ sự dịu dàng của anh. Ả không cần biết đó có phải là “yêu” hay không, cũng không cần hiểu rõ vì sao trong tim mình thứ tình cảm này lại dễ dàng xuất hiện như vậy, Hanyeon chỉ biết rằng, thứ mục tiêu lớn nhất đời ả đã xuất hiện. Dù có phải tranh giành người ấy với Huyết Vương đi chăng nữa, ả cũng sẽ không buông tay, phải có được anh, bằng mọi thủ đoạn…

_ Chủ nhân, tôi phải đi bây giờ!

Hankyung né tránh cái ôm của Heechul, thậm chí còn dùng hòm thuốc chen vào giữa để y thôi không dính vào người anh nữa. Tuy rằng không muốn gọi y là “chủ nhân” chút nào, nhưng Hankyung chưa  bao giờ đủ kiên nhẫn và cứng rắn để kháng cự lại bất cứ sự ép buộc nào của Heechul. Bởi vậy anh cũng đành nghe theo, nhắm mắt nhắm mũi mà gọi y hai tiếng “chủ nhân”.

_ Đi thay băng muộn một lúc cũng không sao! – Y vẫn bám rịt vào anh – Ngươi đừng có mà lảng tránh nữa, cả ngày hôm nay ngươi đã cố tình tránh né ta rồi, tưởng ta không biết sao?!

Huyết Vương giống như trẻ con đang giận dỗi, phụng phịu xịu mặt, bám chặt lấy cánh tay Hankyung không buông. Nếu ai đó hỏi y tại sao lại có những biểu tình đáng xấu hổ như vậy, y cũng bó tay không biết trả lời sao, chỉ là cứ đứng trước mặt con người này, mấy cái tính cách hâm hâm nó cứ thi nhau nhảy ra thôi!

_ Xin lỗi, tôi mệt! – Hankyung bất ngờ dùng sức đẩy mạnh y ra, hô lên một câu, rồi bỏ mặc y đang đứng ngẩn người phía sau mà cắm đầu chạy trối chết.

Anh, đêm qua đã mơ thấy một cơn ác mộng.

Một lễ cưới trang trọng và ấm áp diễn ra, anh trong bộ vest trắng giản dị, hạnh phúc nắm tay người yêu cùng đi vào lễ đường. Bạn bè người thân ngồi hai bên mỉm cười chúc phúc, nền nhạc rộn rã như thúc giục anh hãy mau chóng bước đến bục kia, mau chóng cùng người mình yêu thề nguyền, để từ nay về sau có thể mãi mãi gắn bó, trở thành đôi uyên ương hạnh phúc nhất trên đời. Anh dõng dạc đọc to lời thề, xúc động nắm thật chặt tay đối phương. Chiếc nhẫn bạc từ từ luồn vào ngón tay người kia, quá trình đeo có chút khó khăn trước sự run rẩy của anh, là vì anh đang hạnh phúc quá mà. Cha sứ nói anh có thể hôn cô dâu, anh nâng cằm người ấy lên, sẵn sàng trao tặng một nụ hôn ngọt ngào…

_ Hankyung~

Khuôn mặt quen thuộc hiện ra, cô dâu của anh đâu? Soomi của anh đâu? Tại sao lại là y, tại sao người đang cùng anh đứng trên lễ đường lại là Heechul??? Hankyung đột nhiên cảm thấy đất dưới chân sụp xuống, anh rơi vào một không gian tràn ngập hình ảnh Heechul. Trái tim bị đè ép đến không thở nổi, lý trí điên cuồng đấu tranh, rõ ràng đã tự nhận ra tình cảm của bản thân đang dần lạc lối, thế nhưng lại không cách nào ngăn cản. Rõ ràng đã biết… giấc mơ đó chính là những gì bản thân mong muốn, nhưng lại mặc nhiên coi nó như một cơn ác mộng.

Mong muốn được trở về của anh đang bé đi từng ngày, cứ mỗi lần ở bên Heechul, nó lại xẹp xuống một chút…

Trốn tránh không phải một biện pháp hay, cơ mà nó lại là biện pháp tốt nhất trong trường hợp này.

Hankyung thở hồng hộc xông vào phòng Hanyeon, nở một nụ cười gượng gạo đầy áy náy vì sự đường đột của mình. Lúc này Hanyeon đang ngồi trên giường, đôi cánh đen phía sau lưng sải rộng, có vẻ như ả đang vệ sinh cho đôi cánh.

_ Có chuyện gì sao? – Hanyeon vừa đưa tay khẽ vuốt ve những chiếc lông đen tuyền trên cánh mình vừa liếc mắt hỏi anh. Anh đang mất bình tĩnh, ả có thể nhận ra điều ấy.

_ Không, không sao… – Hankyung lắc đầu, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, nhìn vào đôi cánh đen của Hanyeon, đột nhiên ngẩn người.

_ Ngươi rất lạ. – Hanyeon nhích người lại gần anh, khẽ thì thầm.

_ Cái này… – Hankyung không chút ý thức về khoảng cách mờ ám giữa hai người mà Hanyeon cố tình tạo ra, chỉ ngơ ngác vươn tay, chạm vào cánh của ả – Ước gì tôi cũng có nó…

Chỉ cần có cánh là có thể thoát ra khỏi đây, trở về thế giới loài người.

_ Ha!

Hanyeon bật cười, ý muốn thoát khỏi lâu đài của Hankyung quá lộ liễu, cho nên ả chỉ cần điều tra một chút về anh là đã biết được. Hiện giờ lại thêm hành động ngớ ngẩn này nữa, có vẻ như Hankyung muốn trở về nhà đến phát điên lên rồi. Đây đúng là cơ hội tốt để tách anh và Huyết Vương ra, quỷ nữ vốn không sợ ánh sáng như Vampire, vì vậy khi Hankyung ở trên kia ả vẫn có thể dễ dàng theo anh được. Hanyeon dựa hẳn vào người Hankyung, nhân lúc anh đang bất ngờ vì hành động đấy, đôi cánh của ả đã dang rộng ra rồi vòng qua phía trước, bao lấy cả anh và ả. Cảnh tượng lúc này ắt hẳn rất đẹp, hai người tựa như đang thân mật giống một đôi tình nhân vậy.

_ Nếu ngươi muốn, thì cả đôi cánh này và ta… đều là của ngươi…

Nói vậy là đã quá rõ ràng rồi, Hankyung hiểu, cũng biết rằng bản thân không nên có chút gì dính dáng đến quỷ nữ. Thế nhưng đến cuối cùng, rốt cuộc anh vẫn chậm rãi hỏi. “Cô có thể giúp tôi thoát khỏi này không?”

_ Ư…

Một tiếng rên từ sâu trong cổ họng bật ra, hai tay bấu chặt vào cái gối bên dưới đến trắng bệch, đôi môi bị y tự cắn mạnh suýt chút nữa bật máu. Đêm nay, Hankyung thực quá mãnh liệt.

_ Heechul… Heechul…

Dù việc lặp đi lặp lại những chuyển động điên cuồng khiến anh thấm mệt, thế nhưng Hankyung không muốn dừng lại một chút nào. Đêm nay chính là đêm cuối anh ở bên y, ngày mai Hanyeon sẽ giúp anh thoát khỏi đây. Vậy nên chỉ một lần này thôi, anh cho phép bản thân mình được buông thả, không phải bận tâm đến bất kỳ chuyện gì khác, dành toàn bộ linh hồn và thể xác cùng người này hòa làm một.

Hankyung không biết rời khỏi đây có phải là một quyết định sáng suốt hay không, nhưng có lẽ mối quan hệ giữa anh và Heechul cần phải được làm rõ bằng một cú hích nào đó. Hankyung không bao giờ muốn bạc đãi bản thân mình, nếu tình cảm của anh dành cho Vampire này đã sâu đậm đến mức không thể rời xa, anh nhất định sẽ quay về bên y. Còn nếu nó vẫn chưa đến mức ấy, thì tốt nhất là anh nên trở về thế giới loài người, đỡ phải ngày đêm nghĩ linh tinh cho đau đầu ra.

_ Heechul… ngươi có yêu ta không? – Anh hôn lên môi kẻ đang chìm ngập trong khoái cảm bên dưới, buột miệng hỏi một câu mà anh chưa bao giờ dám hỏi.

_ Yêu… không, ta không yêu ngươi… – Đừng tưởng chỉ có mình anh phải chịu sự dày vò trong mối quan hệ này, y cũng có những nguyên tắc riêng của bản thân. Y chỉ có thể chấp nhận mình thích anh, chứ yêu thì… y chưa dám thừa nhận.

_ Uh, vậy là tốt rồi…

Nụ cười của anh, có chút vui mừng mà cũng có chút chua chát.

Sau đêm đó, thật không ngờ hai người lại đụng mặt nhau trong hoàn cảnh này.

Biểu tình trên mặt Heechul không rõ là phẫn nộ hay đau đớn, chỉ biết rằng nó đang méo mó đến đáng thương. Khi y biết anh chạy trốn, y cũng không nhớ là mình đã phát điên lên đến mức nào, gào thét huy động cả đám Vampire lên trên đây tìm kiếm. Đến lúc đuổi kịp, lại như mất hết lý trí mà tấn công Hanyeon, quỷ nữ giúp anh bỏ trốn. Và cuối cùng khi tâm tình đã ổn định hơn một chút, y mới có thể đứng yên mặt đối mặt với anh. Khuôn mặt anh thật bình tĩnh, thậm chí Heechul còn cảm thấy anh hẳn sẽ có chút tiếc nuối vì bị y đuổi theo lên đây.

_ Ngươi muốn thoát khỏi ta đến vậy sao?

Mở miệng ra mới biết mình đang thảm hại thế nào. Vì câu hỏi của anh lúc ấy, y đã phải đấu tranh rất dữ dội, thậm chí tìm đến Sungyoung, một quỷ nữ có khả năng đặc biệt nhờ nó tư vấn thêm. Nhưng đến khi y quyết định sẽ thành thực với lòng mình, anh lại đang làm gì chứ? Nhờ quỷ nữ giúp bỏ trốn, chưa bao giờ từ bỏ ý định muốn cắt đứt tất cả với y. Đột nhiên, y cảm thấy thật mệt mỏi.

_ Heechul, đây mới là nơi ta nên ở. – Hankyung chậm rãi nói từng từ, biểu hiện cứng rắn bình tĩnh bên ngoài chỉ là lớp vỏ bọc cho sự dậy sóng trong thâm tâm.

_ Vậy hả? – Heechul nhếch môi cười, im lặng trong chốc lát rồi tiếp tục nói – Thế thì… ngươi mau cút đi…

Hạ mình yêu một con người đã là quá sức chịu đựng của y rồi, y sẽ không để sự kiêu ngạo của mình bị phá vỡ thêm lần nào nữa đâu. Bảo y ngăn cản hay cầu xin anh đừng đi sao? Y sẽ không bao giờ làm thế.

Biểu tình của Hankyung ngày càng trở nên cứng nhắc, rồi như sợ lớp vỏ bọc bên ngoài sẽ nhanh chóng vỡ tan, anh liền dứt khoát quay đầu, chạy thật nhanh về phía trước.

_ Hankyung!!! – Heechul ở đằng sau đột nhiên gào lên – Có một điều cuối cùng ta muốn nói với ngươi, ta yêu ngươi, ta không phải là không có tình cảm với ngươi!!!

Câu nói tựa như một cơn cuồng phong dữ dội, khiến người đang chạy kia lảo đảo đứng không vững, thế nhưng cuối cùng vẫn dằn lòng, tiếp tục chạy cho đến khi khuất bóng.

Cảm giác bên má lành lạnh, Heechul ngơ ngác đưa tay lên sờ, một chút ẩm ướt, thật không ngờ, y cũng có lúc yếu đuối như thế…

Mà đám Vampire đứng im thin thít nhìn nãy giờ cũng không khỏi hóa đá. Huyết Vương của bọn chúng rơi nước mắt, chỉ vì một con người…

Màn đêm dần buông xuống, trên con đường vắng vẻ chỉ có bóng một người đàn ông, bước chân nặng nề chứa đầy tâm sự, cái bóng đổ dài trên đường lặng lẽ mà cô độc.

Hankyung vừa chầm chậm bước đi vừa nhớ về gương mặt đau khổ của Soomi, anh đã làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác. Một lần là vì sự mất tích đột ngột trong mấy tháng trời, một lần là vì câu chia tay anh không thể không nói. Kết thúc rồi, cuộc sống hạnh phúc mà anh luôn muốn trở về để tận hưởng, cuối cùng bị chính tay anh chấm dứt. Nhẽ ra anh phải sớm nhận ra điều này chứ, đã gặp người đó rồi làm sao có thể quay trở lại như trước kia được.

_ Huyết Vương!!! – Hankyung đứng ngửa đầu lên trời gào lớn, đối diện với bầu trời đen kịt không chút sợ hãi, chỉ chăm chú gào lên một đống lời sến súa – Anh sai rồi, đưa anh trở lại bên em có được không? Anh muốn nhìn thấy em!!

Một người đi đường phóng nhanh qua anh, bộ dạng hớt hả vội vàng như sợ nếu mình chậm trễ dù chỉ một giây thôi cũng sẽ bị tên điên đang đừng gào thét giữa đường này tóm lấy mất.

_ Vẫn có người ở đây sao? – Hankyung khẽ lầm bầm, vội chạy thêm một đoạn khá xa, khi đã chắc chắn không còn người nào trên đường nữa mới tiếp tục gào lên.

_ Huyết Vương, mau đến đón anh đi! – Thực ra Hankyung cũng muốn gọi thẳng tên người kia cho nó tình cảm, nhưng anh nghĩ rằng nếu gọi là “Huyết Vương” thì khả năng có Vampire chú ý đến anh rồi sà xuống bắt về lâu đài sẽ cao hơn.

_ Anh rất nhớ em, nhớ đến phát điên lên rồi!!!

_ Huyết Vương, anh sẽ ngoan ngoãn ở trong lâu đài chữa bệnh cho mọi người mà!

_ Anh tình nguyện để em hành hạ suốt đời…

_ Huyết Vương, anh yêu em!

_ Cái quái gì thế này??? – Một giọng nói từ phía sau bất ngờ vang lên làm Hankyung giật mình, rồi khi đã nhìn rõ người kia, hai mắt anh không khỏi sáng rực lên, mặc kệ kẻ đó có đang nhìn anh bằng khuôn mặt kì thị thế nào, anh chỉ biết, mình sắp được gặp lại người yêu rồi!

_ Dã Vương, xin cậu hãy đưa tôi trở về lâu đài…

_ Junsu đã đưa tôi về lâu đài, tôi gặp Heechul và tỏ tình với cậu ấy, từ đấy chúng tôi chính thức yêu nhau… – Chậm rãi đưa chén nước đến bên miệng, anh khẽ hớp một ngụm cho đỡ khô miệng rồi tiếp tục nói.

_ Khoan khoan! – Jaejoong giơ tay chặn ngang lời nói của anh – Không phải lúc trước anh có nói, anh bỏ trốn và bị Heechul bắt lại, hậu quả là ba ngày không xuống giường được còn gì.

_ Đúng, nếu không phải vì Heechul đuổi theo và nói yêu tôi trước, tôi đã không quyết định trở về sống với cậu ấy. Nói bị cậu ấy bắt lại cũng đúng, đều là vì cậu ấy tôi mới không thoát khỏi lâu đài này.

_ Vậy còn vụ ba ngày? – Jaejoong vẫn rất tò mò về vụ này.

_ Diễn ra ngay sau khi bọn tôi gặp lại, xa nhau lâu ngày cộng với việc cả hai đều công khai thừa nhận tình cảm của mình, cho nên hơi bị mãnh liệt chút… – Hankyung ngại ngùng nói – Thực ra tôi đã nói không hết, trong ba ngày đấy, không chỉ có tôi mà cả Heechul cũng không lết đi đâu nổi.

_ Gì chứ?! – Jaejoong khẽ rùng mình – Thì ra, không phải là trừng phạt sao?

_ Là trừng phạt mà… – Đôi mày Hankyung nhăn tít lại khi nhớ về những ngày khó khăn ấy – Cậu không thể tưởng tượng nổi những gì Heechul đã làm với tôi lúc đó đâu.

_ Hai người thật là… A! – Một cánh tay lặng lẽ vươn ra, nhanh chóng kéo cậu vào lồng ngực rắn chắc đang chờ sẵn ở phía sau – Yunho, anh làm gì vậy?!

_ Hình như chúng ta chưa từng như thế. – Hắn vòng tay ôm cậu, nói một câu.

_ Như thế nào? – Jaejoong có dự cảm không lành, lập tức quay đầu hỏi hắn.

_ Mãnh liệt đến ba ngày không thể xuống giường. – Ai đó không để cho đối phương kịp từ chối, vội vàng vác người ta lên vai rồi phóng về phòng.

_ A! Không… không được… em không muốn làm thế đâu Yunho!!! Hankyung cứu tôi, Johae cứu papa… aaaaa…

Trước tiếng gào thét thảm thiết của cậu, Hankyung chỉ đưa tay lên che miệng ho “khụ” một tiếng, rồi khẩn trương đi tìm Heechul, thông báo cho y một tin vui, hôm nay hai người lại được ngủ cùng Johae bé bỏng rồi.

END.

———————–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro