chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tiếng Kiều Vĩ quát, Di Chung và Kiều Phác đều giật mình, cậu vừa rồi đang choàng vai và cho miệng cạp cạp má của anh...chẳng ngờ lại bị ông nhìn thấy rồi.

" nói xem, hai đứa là đang làm gì hả? Hai đứa rốt cuộc có quan hệ gì? "

Kiều Vĩ tựa như đang gào lên mà hỏi. Di Chung cho chân tiến về trước định nói gì đó nhưng bị Kiều Phác đưa tay chắn ngang lại song cũng mở miệng.

" để anh "

Chuyện như thế này thì nên để Kiều Phác giải quyết, do đối tượng cần nói chuyện là ba của anh. Vì vậy ngoài anh ra còn ai thích hợp hơn?

Vả lại, tuổi của Kiều Phác lớn hơn Di Chung, thành ra để anh nghị luận vấn đề nghiêm trọng này là chuẩn nhất.

Kiều Phác đẩy Di Chung ra sau, đối diện với ông để trả lời câu hỏi vừa rồi.

" ba đều đã thấy không phải sao? Chính là như thế đó "

Kiều Vĩ càng tức giận trước thái độ của Kiều Phác, anh dường như không hề sợ hãi cơn thịnh nộ đang dần bộc phát nơi ông.

Vì Kiều Phác nghĩ chuyện yêu đương mỗi người đều có quyền lựa chọn, tình yêu thì cũng chẳng chừa một ai. Thành ra anh nghĩ quan hệ của cả không thể xem là xấu hổ, chẳng thể xem là sai trái. Do ông bực nên lần nữa lớn giọng nói rằng.

" con có học luật, con thừa sức biết nước chúng ta có điều cấm gì "

Kiều Phác gật gật đầu, anh biết rõ là đằng khác, tuy nhiên, luật lệ cũng chỉ là luật lệ, ban hành nhưng có cấm cản được sao? Bây giờ các trường hợp như thế này đâu ít. So với những con chữ in trên giấy kia thì sự hạnh phúc nơi anh hiển nhiên quan trọng hơn.

Từ lâu, Kiều Phác đã chẳng để ai vào trong mắt, đương nhiên là trừ Kiều Vĩ ra. Vì thế mà cái tính chẳng sợ gì hết đã thể hiện rõ vào thời khắc này.

" trái tim của con, là làm bằng tim bằng thịt nên không giống như luật cấm cứng ngắc đó được. Do đó, con hy vọng ba có thể hiểu cho con "

Di Chung cứ nhìn chằm chằm vào Kiều Phác, cậu đang không tin được anh có thể nói thẳng ra như thế với ba của mình.

Vốn điều luật là thứ Kiều Phác luôn tuân thủ, nhưng khi đã là chuyện của anh thì chẳng màng nữa rồi. Luật cấm là gì chứ? Không phải có hai mặt sao? Anh chẳng để bản thân mình phải chịu đau khổ đâu. Vì vừa qua, anh khổ sầu đủ rồi.

" sao con dám? "

Kiều Vĩ đưa tay lên định tát Kiều Phác, anh không hề thấy sợ cứ đứng yên đưa mặt cho ông, nhưng ông vẫn là không đành đánh mà hạ tay xuống.

Đứa con trai này ông đã thương yêu cưng chiều tới mức nào chứ? Với lại quan hệ cả hai hiện tại cũng chẳng tốt, nếu thật hạ cái tát này xuống thì chỉ khiến mọi chuyện thêm nghiêm trọng mà thôi.

" ba à....nếu thương con, thì xin ba, tác thành cho con "

Kiều Phác đã thương Di Chung rồi, bây giờ dù ông có phản đối cũng chẳng buông tay đâu.

Bình thường kề dao vào cổ cũng không nghe được tiếng Kiều Vĩ nói thương hay yêu cậu. Giờ cùng thế, anh sẽ cố dùng từ thay thế chứ chẳng bao giờ thẳng ý thừa nhận.

Vì nói rõ sẽ khiến Kiều Vĩ càng giận, ngoài ra là Kiều Phác vẫn muốn giữ giá.

Di Chung không lên tiếng, vì cậu chẳng muốn cầu xin Kiều Vĩ một thứ gì hết. Dù ông không cho thì cậu cũng sẽ có cách đem anh về cạnh mình mà không cần đến sự cho phép nơi ông.

" con sao vậy chứ? Sao con lại như vậy? "

Với tư cách là bậc cha mẹ, biết con mình như thế thì sao có thể vui vẻ được...cứ cho là về sau sẽ chấp nhận nhưng ban đầu vẫn là bàng hoàng, lo sợ không phải sao?

" ba à, con không muốn phải hối hận cho nên sống theo cảm xúc của bản thân, ba thương thì ba đồng ý nha ba "

Kiều Phác vì mối lương duyên này mà hạ giọng khẩn cầu. Dù ghét ông đến đâu thì ông vẫn là ba của anh, là người anh từng kính trọng, xem là tượng đài lớn.

Đời người sống chỉ một lần, vậy thì vì cái gì mà Kiều Phác phải vì miệng lưỡi người ta mà bỏ mặc hạnh phúc bản thân?

Sống ích kỷ thì đã sao? Người không vì mình thì trời tru đất diệt. Huống chi sống cho chính mình lần này thì Kiều Phác không hề làm tổn hại đến ai.

Do thế, Kiều Phác càng quyết không nhân nhượng với ông lần này. Ai biết cuộc đời này dài được bao lâu. Cho nên phải sống mỗi ngày thật tốt, đầy đủ ý nghĩa và vui tươi.

" có phải do con không quen bạn gái nên mới thế không? Chắc do hai đứa ở chung lâu quá thôi, con tách ra đi, tách ra con sẽ như trước thôi, cái gì mà nghe theo tiếng lòng chứ? Sống theo cảm xúc con mới hối tiếc đó con à "

Kiều Vĩ dụ ngọt Kiều Phác, ông ngăn cấm chuyện này chẳng qua cũng sợ mất mặt mà thôi, nói là vậy nhưng cũng không thích con mình yêu đương trái luân thường.

Ông phải nở mày nở mặt, có con trai giỏi, cưới được vợ tốt và có cháu chứ? Vả lại Di Chung cũng không môn đăng hộ đối.

" con biết sống theo cảm xúc đôi khi sẽ đau lắm, nhưng con tin Di Chung không làm con đau đâu, với lại..."

Kiều Phác rất chắc chắn khẳng định với Kiều Vĩ, nhưng ở vế sau thì lại ngập ngừng...nhưng rồi cũng hạ quyết tâm bảo rằng.

" với lại con cũng không tách khỏi em ấy được nữa rồi "

Kiều Phác da mặt luôn mỏng, hôm nay ở đây nói mấy lời như thế chắc đã cố gắng rất nhiều.

Nhưng vì trong lòng luôn thôi thúc phải giữ sợi dây tình này, nên anh bất chấp tất cả.

Sống đúng cảm xúc sẽ khiến con người ta không hối hận, nếu có đau, nhưng về sau nhìn lại lúc đó mình đã dám thử, can đản làm theo con tim mách bảo. Thì thay vì trách bản thân ngốc, anh sẽ cười, cười vì mình đã có gan để thử...

Vì điều đó mà về sau, có thế nào, Kiều Phác cũng chẳng hối tiếc. Vì anh cũng nghĩ rằng, lỡ không làm, rồi sau này ngồi ngẫm...sẽ tự hỏi, nếu lúc đó mình thử cùng đối phương đối diện tất cả, thì kết cục sẽ ra sao?

Thành ra, anh sẽ tự cho mình đáp án, tự cho mình kết quả. Căn bản sai thì có thể quay đầu và làm lại, đâu kể là tuổi tác mà phải lo, phải sợ.

Thà lỡ bước để biết khôn và tập mạnh mẽ, còn hơn hối tiếc cả đời, sống cảnh đáp án mông lung.

Di Chung chỉ hận đối tượng van nài là Kiều Vĩ, bằng không cậu sớm lên tiếng nói ra mấy câu đảm bảo, che chở chăm sóc Kiều Phác suốt đời từ lâu rồi, chứ chẳng phải như hiện tại, để cho anh một mình ứng phó còn bản thân lại không thoại như thế đâu.

" cái gì là không thể chứ? "

" Lúc con suy sụp, là em ấy ở cạnh con. Lúc con đau khổ là em ấy ôm con. Lúc con mệt mỏi là em ấy cho con tựa vào. Nói tóm lại, con không sống thiếu Di Chung được "

Kiều Phác giọng cao cao kể rõ, anh tựa hồ đang rất cảm động khi nói, vì đó giờ, người ba đang đứng trước mặt, đã trao cho anh số lượng cái ôm có thể đếm trên đầu ngón tay.

Anh còn định kể ra hết sự ân cần chăm sóc mà Di Chung dành cho mình trong quãng thời gian vừa qua, tuy là không quá dài nhưng cậu đã làm được rất nhiều chuyện. Có kể cũng chẳng thể kể hết nên anh nói gắn gọn, súc tích.

Kiều Vĩ có giận thì giận, có nổi nóng thì nóng. Anh đã nói đúng với lòng mình rồi nên chẳng thấy khó chịu gì cả.

Di Chung chỉ biết đứng yên ra đó, ngoài mặt không thể hiện rõ là đang mang biểu cảm gì, nhưng lòng lại nhói đau rất nhiều.

Khi Kiều Phác một lòng tin cậu, trọn tâm yêu cậu. Thế mà cậu đã làm những gì với anh chứ?

Không thể dùng sự hận thù trong Di Chung để biện minh cho những hành động sai trái vừa qua. Giờ đây cậu thấy thật hổ thẹn với Kiều Phác.

Mà cũng may...Di Chung đã quay đầu kịp, dùng sự yêu thương bậc nhất để bù đắp cho anh. Dù không thể nói là chuộc được lỗi...nhưng nhờ vậy mà lòng cậu thoải mái hơn, bớt nặng nề.

" con có biết, con đang nói cái gì không hả? "

Kiều Phác nhẹ gật đầu, Kiều Vĩ cũng chẳng biết phải nói gì với đứa con trai này nữa rồi.

" con sẽ không ở lại đây để làm ba phiền lòng đâu, con sẽ thu xếp đồ rồi đi ngay "

Ông cũng không có ý kiến gì về điều Kiều Phác muốn, thà ông để anh rời khỏi đây chứ không sẽ chính tay giết chết anh cho rồi. Tình yêu trái quy luật, trái lẽ thường như thế ông không bao giờ đồng ý đâu.

Kiều Phác chọn như thế, là không muốn ai phải khó xử. Nếu còn ở lại đây, hàng ngày đối mặt mà giữ chiến tranh lạnh, thì khó chịu biết bao...

Di Chung theo Kiều Phác đi lên lầu, giúp anh thu dọn đồ xong thì ra xe rời đi. Kiều Vĩ ngồi ở ghế sofa, chính mắt nhìn đứa con trai mình trông mong cùng người nó yêu rời khỏi đây.

Kiều Vĩ đâu phải dạng đụng một chút là bắt Kiều Phác chọn ông hay người anh thương. Thành ra anh thích thì cứ đi đi, ông chẳng cản trở đâu, chỉ cần ông chẳng thay đổi ý nghĩ của mình là được.

Cả hai ngồi vào xe, Kiều Phác tâm trạng rõ tệ. Di Chung thở dài rồi rướn người qua ôm lấy anh.

" anh buồn lắm đúng không? "

Kiều Phác khẽ ừm nhỏ một tiếng. Di Chung càng siết chặt anh vào lòng.

" đừng buồn, em sẽ chứng minh cho anh thấy, quyết định hôm nay của anh, sẽ không bao giờ sai lầm "

Di Chung kiên quyết khẳng định, Kiều Phác càng thấy an lòng. Hồi xưa anh không hề làm việc theo cảm tính, có lẽ vì quy tắc nghề nghiệp đã đưa anh vào thói quen như thế.

Vậy mà hôm nay lại cư xử theo cảm xúc, nghe theo lời nói của trái tim, nãy giờ Kiều Phác cũng có nghĩ...nếu đây là sai phạm thì sẽ thế nào? Anh chưa từng do dự, chần chừ đến vậy.

Tư duy, trực giác của Kiều Phác đều rất nhạy, rất tốt. Thế mà khi vào yêu rồi lại mù quáng, anh thấy tiền đồ mình mất sạch rồi. Dám cãi lời ba, còn rời khỏi nhà chỉ vì con người tên Trương Di Chung này.

Kiều Phác từ nhỏ rất thiếu thốn tình cảm, do đó mà khi Di Chung dang tay ôm lấy anh, thì anh rất vui mừng, rất hạnh phúc.

Kiều Phác nghĩ dù mạnh mẽ hay kiên cường đến đâu thì cũng phải có một chỗ dựa, đối tượng còn là người biết lo nghĩ, ấm áp như Di Chung. Nên anh mới chịu sa vào lòng cậu sau những đêm dài trăn trở suy nghĩ nát cả não.

" anh định đi đâu? "

Di Chung cứ lái xe, Kiều Phác ngồi cạnh cứ đưa đôi mắt buồn buồn nhìn ra ngoài, nghe cậu hỏi lên tiếng.

" tôi có một căn nhà đối diện quán lẩu Tạ Ký. Chúng ta đến đó đi "

" được "

Di Chung lái xe đến nơi, sau đó giúp Kiều Phác dọn dẹp căn nhà phủ ít bụi và sắp xếp đồ đạc cho anh mới quay về nhà.

Trong lúc đó, cả hai cùng nhau làm, còn cười nghịch. Nhìn vào cứ như một đôi vừa mới kết hôn vậy.

" Di Chung "

Cậu đã đưa tay chào tạm biệt rồi, định xoay đi thì đã nghe Kiều Phác kêu.

" em dọn qua đây sống chung đi nha "

Di Chung nhướng mày nhìn Kiều Phác bằng ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc.

" tôi sống một mình buồn lắm, em dọn qua đi nha "

Kiều Phác cũng khá ngại khi nói ra, ánh mắt tựa hồ lảng tránh không dám nhìn thẳng vào Di Chung.

Cậu phì cười trước sự đáng yêu này Kiều Phác, nhanh miệng đồng ý rồi chạy gấp về nhà dọn đồ qua ở chung với anh.

Di Chung thu xếp quần áo mình vào tủ nhà Kiều Phác, rồi ôm anh ngã lên giường.

" ây...em làm cái gì vậy? "

" không phải anh đã đứng lên bảo vệ tình yêu chúng ta rồi sao? Giờ còn ngại cái gì? "

Di Chung gõ gõ môi Kiều Phác hỏi, anh giờ nghĩ lại mới thấy ngại chết đi được, nhưng vẫn không có giận, mím môi quay sang hướng khác cười cười.

Di Chung xoay mặt anh ngay lại và bảo.

" xin lỗi, vì lúc đó đã không cùng anh lên tiếng "

Di Chung muốn nói lắm chứ, cơ bản cậu đâu phải dạng người rụt cổ khi gặp chuyện khó khăn. Thế mà lúc đó...nhắc lại chỉ thêm mất mặt mà thôi.

" không sao, em lúc đó, không nói gì cũng tốt "

Anh thấy nếu Di Chung lên tiếng, chắc cục diện sẽ chuyển sang nghiêm trọng hơn. Vì Kiều Vĩ sẽ tức giận.

Kiều Phác dù không thành công ở việc phân chia trên dưới, nhưng bình thường vẫn luôn muốn bảo vệ Di Chung, thuở đầu anh xem cậu như một đứa em trai, tận lực dạy dỗ, ra sức che chở.

Giờ thì không rõ ai bảo vệ ai rồi, nhưng mà Kiều Phác vẫn muốn che chắn cho cậu.

" em sẽ dùng hành động chứng minh, anh tin em không? "

" tin chứ "

Di Chung hôn nhẹ trán anh một cái. Sau đó cùng nhau đi tắm rồi đánh một giấc, hôm nay cả hai cùng nhau lau dọn, thu xếp đồ đạc quá nhiều nên đuối rồi.

Cũng đã mấy ngày trôi qua, Kiều Phác cùng Di Chung vẫn như bình thường, dường như quên mất chuyện Kiều Vĩ biết chuyện và cả hai đang sống riêng vậy.

" anh Chiến "

Di Chung ôm nguyên một chồng hồ sơ đặt xuống bàn của anh, anh ngước lên nhìn cậu một cái, mí mắt cũng hơi nhướng như muốn hỏi cậu kêu để làm gì.

" gần đây đang có cuộc bầu cử chủ tịch tỉnh, anh cho em điều tra xem có vụ hối lộ nào không nha "

Kiều Phác đương nhiên là đồng ý, chuyện này nằm trong quyền của anh. Nên anh có thể giao cho cậu mà không sợ bị nói.

Di Chung thấy vui trong lòng, vì chuyện kỳ này cậu sẽ làm cho đến cùng. Lôi luôn Kiều Vĩ ra.

Cậu là đang muốn xem cảnh Kiều Phác mang giấy xét nhà và lệnh bắt đến trước mặt Kiều Vĩ rồi còng tay ông lại.

Di Chung không muốn Kiều Phác tổn thương, nhưng chuyện xấu ba anh làm, cậu chẳng thể để bị chôn vùi và không cho anh biết.

" anh à, lỡ như điều tra ra rồi biết có cấp cao thì sao? "

" cấp cao mà phạm luật thì vẫn bắt như thường "

Kiều Phác đó giờ đâu sợ ai, đã phạm pháp thì trở thành tội phạm rồi. Mà đã là tội phạm thì đều như nhau cả thôi.

" không niệm tình thân luôn? "

Kiều Phác hơi khó hiểu nên chau mày, Di Chung hỏi vậy là có ý gì chứ. Mà thôi, anh cũng gật đầu bảo

" ừm...đã chọn ngành này thì phải công tư phân minh "

Di Chung cũng an tâm Kiều Phác chẳng làm trái luật, mà cái lo là tổn thương kỳ này không nhỏ. Sau khi nó xuất hiện thì anh sẽ thế nào đây?

Vừa biết chuyện xấu Kiều Vĩ làm, lại biết Di Chung là về đây trả thù. Nói thật lòng cậu lo lắm, sợ rằng anh nghĩ tình cảm cậu dành cho anh là giả, rồi ôm lấy vết thương lòng to bự mà cả đời không lành này thì phải làm sao?

Di Chung sợ lắm, nghĩ thôi đã đau. Mà đây chỉ là nghĩ giùm, vì cậu đâu phải anh. Chẳng thể nào thấu hết được loại sát thương kinh khủng này. Vì vậy mà càng đâm ra lo sợ...

" anh à "

Nghe Di Chung gọi, Kiều Phác lại đưa mắt nhìn.

" em yêu anh "

Cậu cười tít mắt rồi nói ra, Kiều Phác thở ra một hơi, lắc lắc đầu.

" đồ ngốc "

Di Chung chạy lại ôm chặt lấy Kiều Phác.

" Bác Bác ngốc lắm, ngốc với anh thôi "

" được rồi, cho anh làm việc với a...em thật là... "

Di Chung giữ chặt mặt Kiều Phác hôn chụt chụt, đến khi không còn một chỗ nào mới chịu buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro