chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái đó nói với quản lý , cho người này dẫn Kiều Phác đến nơi có thứ anh cần .

Người quản lý này dẫn anh đi vào khu vệ sinh cho nam , sau đó mở cánh cửa ở phòng số ba...

Ban đầu Kiều Phác rất khó hiểu nhưng cũng không hỏi , đến giờ thì đã hiểu ra được khi người nam trước mặt đẩy mạnh bức tường ở sau lưng bồn vệ sinh để tạo ra một lối đi

Người này dẫn Kiều Phác đi thêm một đoạn khoảng 5 mét thì bắt gặp một thang máy . Thanh niên này bảo anh cùng vào rồi nhất nút cho nó đi xuống tầng hầm trong lồng đất

Kiều Phác cuối cùng biết , vì sao dùng chó nghiệp vụ vẫn không lần ra tung tích số hàng cấm này rồi...

" là đây sao ? "

Sau khi cửa thang máy mở ra thì họ cùng đi thêm một đoạn , nhanh thôi trước mắt xuất hiện một cánh cửa

" đúng vậy "

Nam quản lý gật đầu rồi cho tay mở cửa , Kiều Phác nhìn vào khung cảnh bên trong liền nhíu mày

Nam nữ , già trẻ đều có , còn rất đông...bọn họ đều đang và đã phê thuốc cả rồi...

" à...anh quản lý à...tôi hỏi anh cái này một chút "

Kiều Phác liền kéo người này ra khỏi cửa khi thấy đối phương đang định tiến thêm vào trong để lấy thuốc cho anh

" vị thiếu gia này...anh muốn hỏi cái gì ? "

" tôi muốn hỏi... "

Kiều Phác nói còn chưa hết câu đã nhanh đánh vào ót tên quản lý . Anh kéo hắn bỏ qua một bên rồi lục chìa khóa trên người họ để khóa chặt cửa lại...kẻo một hồi có chuyện gì phát sinh để người bên trong chạy hết thì không hay cho lắm , và rồi nhanh gọi cho Trương Di Chung

" tôi tìm được chỗ giấu thuốc rồi...cậu dẫn người đi vào nhà vệ sinh nam . Phòng số 3 rồi đẩy mạnh bức....a.... "

Kiều Phác còn chưa nói dứt câu thì đã bị ai đó phía sau chém một nhát ngay bả vai...

Sau nhát chém đó là bọn chúng đồng loạt tiến lên để đánh Kiều Phác , dù vai anh bị thương nhưng không để họ có cơ hội đánh mình

Bọn họ vung dao thì anh đỡ , còn chân giở lên để đá vào hạ thân của họ...song cũng vừa đánh vừa thủ...

Kiều Phác đỡ đòn và đánh đến mệt thì Trương Di Chung cũng dẫn người xông vào

" cậu chờ tôi hạ hết bọn họ rồi hãy tới cũng không muộn đâu "

Kiều Phác có chút giận nhìn Trương Di Chung mà nói sốc một câu . Anh đang bị thương mà phải chống chọi tới năm người , thượng cẳng tay hạ cẳng chân đến mức đuối luôn thì cậu mới tới

Khi cậu dẫn cảnh sát đến nơi thì Kiều Phác giải quyết chỉ còn một tên thôi...anh tức cũng là chuyện thường...

" tôi cũng đâu muốn...anh nói có giữa chừng là ngưng , anh biết tôi phải cố hiểu lắm không hả ? "

Kiều Phác xùy một tiếng rồi quăng chìa khóa cho cảnh sát khác mở cửa , nhìn họ dẫn các người bên trong đi hết thì anh mới nối chân theo họ bước khỏi nơi này

" tôi đưa anh đến bệnh viện "

Trương Di Chung nhìn máu từ bả vai cứ chảy ra ướt đẫm lưng áo Kiều Phác , máu cũng chảy dọc theo chiều cánh tay của anh rồi xuống đến tận bàn tay...sau đó nhỏ thành từng giọt rơi xuống nền

Từ nãy đến giờ Trương Di Chung cứ chú ý lượng máu chảy ra . Cậu đang tính toán thử xem bấy nhiêu đó nếu dùng tách cafe để chứa thì có đủ với số nước mà anh đã hất vào mặt cậu hay chưa...

" mình tôi đi là được rồi...cậu theo bọn họ về sở cảnh sát đi . Vụ án này chẳng phải được giao cho cậu sao ? Cậu phải có mặt chứ "

" nhưng cũng nhờ công của anh . Nói chung là tôi đưa anh đến bệnh viện , đi thôi "

Trương Di Chung không cho Kiều Phác cơ hội lên tiếng nữa , bắt lấy cái tay còn lại của anh mà kéo đi...

Sau khi chụp hình xong thì chỉ bị thương phần mềm , vết thương không quá sâu , khâu lại vài mũi là ổn , anh định xin về nhưng Trương Di Chung lại không cho

" ở lại đây đi...để sáng mai bác sĩ đến kiểm tra lại xem sao đã "

" vết thương nhỏ thôi mà...không sao đâu "

Kiều Phác thấy không cần thiết phải ở lại . Đó giờ anh cũng bị thương không ít lần , vết chém này có là gì so với những kỳ trước...

" anh không phải là sếp của tôi cho nên tôi không tuân thủ lời của anh được "

Kiều Phác liền có chút khó chịu , anh biết cậu đang quan tâm tình trạng của anh...nhưng bản thân anh thấy đâu có vấn đề gì , nhà mới là nơi nghỉ dưỡng tốt nhất kia mà...

" dù gì cũng gần sáng rồi , đợi bác sĩ đến khám lại rồi về cũng không muộn mà "

Kiều Phác cũng do dự , Trương Di Chung thấy anh đắn đo thì lần nữa lên tiếng bảo

" tôi đã đăng ký phòng cho anh luôn rồi...anh không nằm là người ta mắng tôi đó "

Cậu đã làm đến bước này thì thôi , anh cũng nán lại đây thêm vài giờ đồng hồ nữa cho vừa lòng cậu

" không báo với Viện trưởng Kiều là anh bị thương sao ? "

Trương Di Chung vừa giúp Kiều Phác chỉnh lại gối nằm vừa hỏi

" ba tôi biết để làm gì...huống chi thương tích này không đáng để nhắc đến "

Kiều Phác không muốn nằm viện cũng do nhiều nguyên nhân tác động đến , lỡ tin này bị lọt ra ngoài thì những người có mưu đồ xấu sẽ lợi dụng...thành ra anh không muốn liên lụy đến cả ba mình

" nhưng người đó là ba của anh mà ? Bộ ông ấy không thương sao ? "

Trương Di Chung rất muốn biết được một người vì danh vọng mà sẵn sàng giết người như ông ta sẽ đối xử như thế nào với con cái..

" có thương chứ a...dù bận nhưng luôn dành thời gian cho tôi "

" vậy khoảng thời gian đó...ông ta đùa với anh , chơi với anh ? Tôi dám cam đoan ông ta toàn bắt anh học ? "

Câu này của Trương Di Chung rất chuẩn xác , làm cuống họng của Kiều Phác như bị đong lại không thể nói gì thêm...cậu thấy anh chọn yên lặng cũng đã hiểu những gì mình nói chẳng hề sai

Kiều Vĩ không hề cùng anh vui đùa , chỉ ép học tập...cái thời gian dùng để giảng bài , canh chừng anh học như vậy thì làm sao nói là quan tâm yêu thương đúng mực được...

" mà ông ấy...cũng muốn tốt cho tôi thôi , mỗi người ba thể hiện cách yêu thương con cái đều khác nhau mà , chỉ là đều hội chung về một điểm muốn con mình có tương lai sáng lạn thôi "

Trương Di Chung khẽ gật gật đầu , rồi lại hỏi anh

" trong mắt anh , viện trưởng là người như thế nào ? "

Kiều Phác khẽ nhíu mày rồi bày ra vẻ mặt suy ngẫm , sau một lúc cũng lên tiếng

" thì là một người đáng để tôi noi gương đó...cậu chắc cũng biết tiếng tăm của ba tôi vang đến mức nào mà , tôi cũng rất tự hào về ông ấy "

Nhìn anh vừa nói vừa cười , trên mặt mang đầy sự hạnh phúc khi nhắc đến người ba tài năng của mình khiến Trương Di Chung cười khinh một cái

Trương Di Chung đang chờ ngày Kiều Phác biết được tất cả chuyện tốt của ba anh làm , để xem sắc mặt lúc đó của anh ra sao song cũng nhìn thử bộ dạng chẳng dám ngước mặt lên nhìn ai của Kiều Phác

Anh có tính tự cao , da mặt lại mỏng...đối với người khác không ngẩng cao đầu thì thôi chứ chẳng bao giờ khom lưng . Nghĩ đến đây thôi Trương Di Chung đã nóng lòng chờ ngày anh chẳng dám bước chân ra đường nữa....

Trương Di Chung không muốn nói thêm về Kiều Vĩ nữa nên đã kéo chăn đắp lại cho anh vào bảo

" thôi...anh nghỉ ngơi đi "

" cậu cũng về nghỉ đi "

Trương Di Chung gật đầu rồi cũng quay lưng bước đi . Cậu đóng cửa phòng lại xong thì tựa lưng vào tường thở ra một hơi

Không thể đoán được lúc này Trương Di Chung đang nghĩ cái gì trút ra một hơi đầy mệt nhọc như thế

Có lẽ...cậu sẽ không giết Kiều Phác , cậu là muốn cuộc sống của anh trở nên không hề dễ dàng mà thôi...

Có một câu , đời cha ăn mặn thì đời con khát nước . Nhưng mà Trương Di Chung lấy lý do gì để hại Kiều Phác đây ?

Đúng là ban đầu cậu nghĩ , chỉ cần là người liên quan đến Kiều Vĩ thì tuyệt sẽ không tha...nhưng khi gặp Kiều Phác và tiếp xúc với anh rồi thì cậu dường như bị lung lay ý nghĩ đó...

Tuy lần đầu chạm mặt lẫn cuộc hội ngộ lần thứ hai , Trương Di Chung không có chút cảm tình nào với Kiều Phác cả...

Thế mà sau lần tiếp xúc ở tòa án thì hình như Trương Di Chung bị dao động . Cậu cũng chẳng thể hiểu bản thân mình nữa rồi , do đó mà cũng chẳng nghĩ đến vấn đề này nữa mà cất bước đi về nhà

Chung quy , Trương Di Chung là đang trả thù...chỉ cần người muốn cản đường hay chống đối cậu thì sẽ triệt hết . Và cậu sẽ làm mọi cách để Kiều Vĩ sống không yên , cuối cùng là phải dùng mạng mình để trả giá

Tầm bảy giờ sáng hôm sau Trương Di Chung lại đến bệnh viện , giúp Kiều Phác chạy đi lo mấy cái thủ tục xuất viện cũng như đi lãnh thuốc...

Cả hai cùng nhau ở thang máy để xuống tầng trệt ra về thì cậu nghe anh hỏi

" tôi thấy cậu muốn bị đuổi việc à ? "

" sao anh lại hỏi vậy "

Trương Di Chung thắc mắc hỏi lại Kiều Phác chứ không đáp

" đáng lý giờ này cậu nên ở sở cảnh sát chứ...đi làm mà bữa làm bữa nghỉ thế này không kỷ luật mới lạ đó "

Cậu là đang muốn tiếp cận Kiều Phác , nếu không vì nguyên do này thì cậu đâu cần bỏ hơi bỏ sức chạy quanh anh như thế đâu...

" không sao đâu...tôi có xin phép rồi , với tôi đã phá được một đường dây lớn...thành ra cấp trên đã bảo tôi cứ nghỉ phép vài hôm "

" phá chỉ được một vụ như thế đã đắc ý rồi à ? Đúng thật là... "

Kiều Phác bĩu môi , làm hành động như khinh bỉ Trương Di Chung...

" không có đắc ý...là đang vui mừng thôi a "

Kiều Phác cũng chẳng cùng Trương Di Chung nói thêm vì đã xuống được sảnh lớn rồi . Anh chia tay cậu tại đây rồi bắt taxi để về nhà mình...

Chiều hôm đó Trương Di Chung lại đến thăm Kiều Phác , anh nhìn cậu bằng ánh mắt bất lực...bản thân anh có chút khó hiểu vì sao mình lại chẳng nổi giận được với cậu

Gặp người khác thì Kiều Phác đã đuổi đi vì thấy phiền toái...nhưng hiện tại đối phương là Trương Di Chung thì anh ngoài nói vài câu đại loại như không cần đến thăm , không cần thiết...v...v bằng giọng điệu đầy ôn nhu , làm chuyện người ta ganh tỵ với cậu là điều không tránh khỏi

Trương Di Chung lấy trái cây mình mang đến đi rửa , sau đó đặt vào chiếc đĩa trắng nhỏ vừa lấy ở bàn trà . Xong thì bưng đến trước mặt anh , chíng tay gọt vỏ và xắt nhỏ từng miếng đưa tới trước miệng anh

Cậu tự ý lấy các vật dụng , tự nhiên đi lanh quanh phòng Kiều Phác xem bồn rửa mặt ở đâu khiến anh rất ngạc nhiên

Vì anh mới là chủ nhà , anh ngồi sờ sờ ra đó mà cậu chẳng hỏi xem ý anh thế nào luôn

Mà mọi chuyện không chỉ dừng ở đó , trong quãng thời gian mà Trương Di Chung dùng để rửa và gọt táo thì cậu nói đủ chuyện trên trời dưới đất với Kiều Phác . Anh nghe nhiều đến mức lùng bùng cả lỗ tai...

Đến phút chót vẫn là không nhịn nổi nữa lên tiếng hỏi một câu , hy vọng câu hỏi này sẽ khiến cậu ngưng nói...

" người nhà cậu có chê cậu phiền không ? "

Trương Di Chung bị hỏi liền quê độ , ngậm chặt miệng lại...chăm chú gọt thêm trái cây chứ chẳng nói gì nữa

Nhờ vậy mà Kiều Phác thấy lỗ tai mình thôi bị làm phiền , anh vừa cắn một miếng táo do cậu gọt thì liền nhận được một cuộc điện thoại . Báo rằng có người đã vượt ngục

Anh đương nhiên là không thể bình thản ngồi nói chuyện , mà tức tốc đứng lên...ra lệnh cho phía bên kia đầu dây làm những việc cần thiết rồi nhanh chóng tắt máy và đi lấy áo khoác để chạy ra ngoài...

Nhưng anh chưa bước được tới cửa đã bị Trương Di Chung giữ lại

" anh định đi đâu ? "

" cậu cũng nghe rồi mà...đương nhiên là phải tới trạm giam rồi "

Trương Di Chung tỏ rỏ thái độ không thích lẫn không cho anh đi ra mặt , Kiều Phác vừa nhìn liền đoán được thái độ của cậu

" giờ anh tới đó thì bắt được kẻ vượt ngục sao ? Căn bản anh đến đó cũng đâu làm được gì...cho nên anh cứ ở nhà đi , vai anh còn bị thương mà "

Kiều Phác không biết sao Trương Di Chung lại thể hiện cảm xúc của bản thân rõ như vậy . Theo lý thì cậu phải cùng anh nhanh đến trại giam chứ không phải ở đây chèo kéo chẳng cho thế này...

" tôi phải đi...cậu hiểu không hả ? "

" tôi không cho anh đi "

Thấy Kiều Phác hất tay mình ra thì Trương Di Chung liền động thủ , anh cũng cho tay đánh lại cậu...

Nhưng do bả vai còn đang bị thương , chỉ có thể đánh bằng một tay thành ra không thắng được cậu

Rồi bất chợt Trương Di Chung lấy ra một còng , mắc vào cổ tay phải của anh lẫn cổ tay trái của chính mình . Vậy là cả hai thuận theo điều đó mà chẳng tách rời nhau được...

" Trương Di Chung "

Kiều Phác kinh ngạc xen lẫn tức giận gọi lớn tên cậu , nhưng cậu một chút cũng không sợ còn nhướn mày nghiêng đầu nhìn anh

" mở còng cho tôi...cậu đang làm cái quái gì vậy hả ? "

" có giỏi thì anh tự mình mà lấy "

Trương Di Chung lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa đến trước mặt Kiều Phác , tay còn lại của anh đã bị ảnh hưởng bởi vết chém trên vai . Muốn cử động còn khó nói chi là dùng nó để giật đồ

" đưa đây....đưa đây cho tôi , mau mở ra cho tôi "

Kiều Phác không muốn ở nhà khi có chuyện như thế ở sở , thành ra cũng cố gắng giơ tay bắt lấy chìa khóa

Chiều cao hai người tương đối có chút lệch , nhưng Trương Di Chung lại chiếm ưu thế vì cậu không bị thương...tay chuyển động rất linh hoạt , tránh né được những lần muốn bắt lấy chìa khóa từ Kiều Phác

" cậu....đưa cho tôi...cậu đưa đây cho tôi "

Kiều Phác không có nhiều kiên nhẫn ở đây chơi trò mèo với cậu , giọng nói cũng dần mang theo sự bực dọc rồi...

" không đưa "

Nói xong Trương Di Chung lại quăng chìa khóa lên đầu tủ sách , Kiều Phác đang bị còng chung một chỗ với cậu...cậu không đi thì anh cất bước cũng vô ích

" sao cậu lại vậy hả...cái đồ đáng chết nhà cậu...cậu bệnh rồi à ? "

Kiều Phác phát bực ra mặt , Trương Di Chung cũng chẳng sợ anh giận mà cất tiếng

" tôi biết...tinh thần trách nhiệm anh rất cao , nhưng mà chuyện này vốn không cần anh đến cũng được mà...tính đúng thì anh chỉ cần ngồi đọc bản báo cáo rồi xét xử lại người đã trốn ngục thôi "

Trương Di Chung nói không phải không đúng , nhưng anh muốn đến đỏ để xem tình hình

" tôi mặc kệ...tôi muốn đi , cậu quản được à ? "

Kiều Phác bước tới chỗ tủ sách song cũng ra sức để lôi cậu theo . Trương Di Chung làm gì có chuyện cho anh toại nguyện thành ra kéo tay anh lại

" cậu... "

Kiều Phác bị kéo đột ngột nên cổ chân liền trẹo , chưa kịp nói hết một câu đã khụy xuống nền . Mà may thay , trước khi anh tiếp đất thì Trương Di Chung đã vòng tay qua ôm lấy anh

Trương Di Chung biết khi ngã như thế vết thương của Kiều Phác sẽ bị tác động lớn , thành ra mới cho tay luồn xuống lưng anh...coi như giúp anh đỡ đau phần nào...

" cậu..... "

Kiều Phác như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt thành lời . Vì mặt cả hai đang kề sát , hơi nóng của đối phương phà vào mặt anh cũng cảm nhận rõ khiến anh thấy ngại ngùng

Trương Di Chung chưa bao giờ quan sát anh ở góc độ gần như thế , thì ra nhan sắc của Kiều Phác chính là không góc chết...cậu ngắm đến ngơ cả người

" ngồi dậy "

Nghe Kiều Phác lên tiếng cậu mới thu lại cảm xúc của mình và đỡ anh ngồi dậy rồi hỏi

" có sao không ? Vết thương đau lắm không ? "

" không có đau...không có "

Trương Di Chung không tin nên đã xoay người Kiều Phác nghiêng sang một bên rồi tự ý cởi áo của anh xuống để xem xét vết thương...

Kiều Phác có bản năng phản ứng nhanh nhạy nhưng mà một tay bị còng chung với cậu...cái còn lại cũng bị thương , do đó mà chẳng phản lại được hành vi của cậu...

" cậu...cậu còn chưa hỏi ý của tôi mà...sao...sao cậu...lại...."

Anh ngượng còn xấu hổ đến đỏ ửng vành tai , câu nói thốt ra cũng lắp ba lắp bắp

Trương Di Chung xem chỗ vết thương không có rỉ máu mới an tâm kéo áo anh lên và cài lại từng cúc , xong ngước mặt lên nhìn vào biểu hiện của Kiều Phác

Anh vẻ mặt tựa thẹn thùng , đôi môi đỏ hơi mấp máy nhìn . Cậu không kìm chế được mà liền hôn môi anh...

Kiều Phác bị hôn đột ngột thành ra ngơ ngác...nhất thời chẳng biết phải làm gì với tình huống này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro