chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" biến thái "

Kiều Phác nhanh lấy lại tinh thần cho tay tát cậu một cái , tuy nhiên không quá mạnh...

Anh bực bội còn thẹn thùng song cũng cả kinh . Sao Di Chung có thể làm vậy chứ ?

" tôi...xin lỗi...tôi không thể kiềm chế được... "

Kiều Phác mặt đỏ ửng , không rõ vì xấu hổ hay giận quá mức nữa . Nghe cậu nói anh cũng chưa biết tiếp theo nên nói gì thì đã nghe tiếng gõ cửa

" thiếu gia...tôi mang sữa lên cho cậu đây "

" vào đi "

Kiều Phác cùng Di Chung vẫn còn ngồi dưới đất , vì tránh để bà ta cười trộm mà anh đã nháy mặt bảo cậu đứng lên

" dì Lam à...dì giúp tôi lấy cái chìa khóa trên đầu tủ sách nha "

Thật bà tiến vào lúc này cứ như là cứu tinh của Kiều Phác vậy , giúp anh thoát khỏi sự bối rối khi được hôn...còn giúp anh lấy chìa khóa để mở được còng...

Người giúp việc cũng đi lấy đưa cho Kiều Phác , anh nói cảm ơn rồi bà cũng rời đi...

Kiều Phác cho tay để mở khóa nhưng Di Chung lại đưa tay giành lấy , tay đó của anh đang bị thương thành ra không giật lại cậu...

" trả đây...cậu đừng có như vậy nữa được không ? Cậu đừng có mà chọc tôi điên lên "

Di Chung mặc kệ Kiều Phác sẽ mắng chửi cậu ra sao , hoặc có luôn ấn tượng xấu trong lòng . Cái cậu biết chính là chẳng để anh đi khỏi nhà...

Khó lắm cậu mới đường đường chính chính bước vào đây được , nếu để anh đi thì cậu cũng phải ra về theo . Vậy cơ hội tìm hiểu địa hình cũng như giỡn với Kiều Vĩ là chẳng thể rồi

Vì kế hoạch của cậu...cậu không thể để Kiều Phác rời đi

" anh có thể đừng đi không ? Sáng mai đến đó cũng không muộn mà "

" sao cậu lại lạ lùng như vậy ? Trả chìa khóa cho tôi đi "

Kiều Phác thật không hiểu nổi Di Chung đang muốn gì và bị sao nữa

" không "

Nói xong cậu đem chìa khóa quăng ra khỏi cửa sổ , Kiều Phác chỉ biết kinh ngạc mở to mắt nhìn chìa khóa bay đi mất

" cậu...sao cậu...Trương Di Chung "

Kiều Phác tức đến thở phập phồng gọi lớn tên cậu...

" Công tố Kiều...thật xin lỗi , nhưng tôi là lo cho vết thương của anh mà thôi "

Di Chung cất bước đi lấy ly sữa đưa cho Kiều Phác , cậu đi thì anh cũng phải đi . Cái cảnh tượng này đúng là khiến anh bực chết đi được

Kiều Phác đưa tay nhận lấy ly sữa rồi bảo...

" vết thương nhỏ thôi mà "

" có giành đồ thôi mà cũng không xong , anh nghĩ mình đánh lại tội phạm không ? "

Di Chung dùng giọng chấp vấn , Kiều Phác hé môi nhưng không đáp lại được...

" nói chung là sáng mai chúng ta cùng đến trại giam được không ? Bây giờ thì nghỉ ngơi thôi "

Di Chung nhẹ nâng tay anh lên để sữa trong ly có thể từ từ chảy vào miệng anh

Uống xong thì anh kêu người giúp việc lên mang xuống , sau đó tập vài động tác cho tiêu hóa rồi mới lên giường

Nhưng khi tập cũng đầy trở ngại , anh chẳng thích như thế chút nào . Kiểu này không phải là ngủ chung giường luôn rồi sao ?

Cậu ngã lưng xuống giường và kéo anh luôn theo...

" a... "

Kiều Phác có chút hoảng thành ra thét lên một tiếng khá lớn , kỳ này là anh nằm lên người Di Chung...cả hai lần nữa mặt kề sát vào nhau

Kiều Phác thấy bản thân mình có chút nóng đi đôi với sự căng thẳng , Di Chung cho tay luồn vào chân tóc của anh...sau đó ấn nhẹ đầu xuống một chút , còn cậu thì vươn cổ lên...để môi cả hai khẽ chạm vào nhau

Nếu ban nãy là môi chạm môi , thì giờ này chính là lưỡi chạm lưỡi . Không màng đến hành động muốn thối lui nơi Kiều Phác mà Di Chung cho hai cánh môi của mình kẹp môi dưới của anh ở giữa , không dừng ở đó mà còn dùng răng cắn miết môi trên...lưỡi của cậu cứ thế mà ra vào khoan miệng ẩm ướt của anh...

" ư.m......"

Kiều Phác không muốn như dù là một chút , anh thấy cứ như là Di Chung đang sỉ nhục anh vậy . Thế mà cậu đâu để ý đến , còn xoay trở , đem anh đặt dưới thân...

Môi lưỡi giao nhau , âm thanh mút tách vang càng lúc càng lớn...nước bọt khẽ chảy ra ngoài theo mép miệng của cả hai

Đến khi Di Chung thu lưỡi của mình trong khoan miệng Kiều Phác lại còn kéo theo sợi chỉ bạc sóng sánh , môi của anh ngoài sưng đỏ còn có vết trầy...hô hấp có chút nặng , đôi mắt khá mơ màng tựa phủ một tầng sương...

" ngủ thôi "

Cậu nghĩ giờ đây Kiều Phác dù có muốn chửi cũng không thể , thành ra liền bảo ngủ . Chỉ cần nhắm mắt lại không nhìn thấy nhau thì cả hai sẽ đỡ phải lo bản thân nên nói những gì...hoặc mang theo ánh mắt lẫn trốn khi chạm mặt đối phương...

Di Chung thấy kỳ lạ mọi lúc ở cạnh Kiều Phác , đặc biệt là khi thấy anh ở cự li gần thì chẳng kiềm nén được cảm xúc . Sự chiếm hữu cứ muốn phát tán ra bên ngoài , cậu phải cố chịu đựng , hay cho lưỡi liếm môi , không thì nuốt nước bọt xuống liên tục để đừng bay vào làm chuyện xác thịt với anh

Kiều Phác quả thật mọi từ ngữ đều bị đong lại chẳng nhả ra được , lòng cũng bối rối...nói hơi xa một chút thì cả thở anh cũng không dám

Đợi đến khi Kiều Phác thật sự đã ngủ say...cậu lấy một chai thuốc mê xịt vào mặt của anh , sau đó lấy một chìa khóa khác trong túi ra để mở còng

Cậu cho tay vuốt nhẹ tóc của anh và nhỏ nhẹ nói

" cảm ơn anh , Kiều Phác... "

Một câu cảm ơn được thốt ra với giọng điệu đầy chế giễu...

Di Chung cười nhếch mép rồi bước ra khỏi phòng , vì cậu sợ anh thức giấc bất chợt sẽ chẳng thấy cậu đâu và sinh nghi , nên mới xịt mê cho anh ngủ sâu

Sáng khi thức dậy , Kiều Phác thấy đầu mình đau và khó chịu...bản thân anh cũng không biết tại sao lại đau đầu nữa , anh cứ cho là làm việc quá nhiều mà thôi...chứ đâu nghĩ đây là tác dụng phụ của thuốc mê...

" anh dậy rồi à "

Di Chung hồi hôm sau khi làm xong chuyện cần làm cũng trở lại phòng và tự còng tay lại như chưa có gì xảy ra...

" cậu nhìn gì chứ "

Anh chống tay ngồi dậy , rồi vỗ vỗ cái đầu của mình...nó cứ nặng nặng làm anh hơi mệt mỏi

" nhìn anh ngủ đó...anh khi ngủ cũng rất đẹp "

" shut up "

Nói xong thì anh cho chân xuống giường rồi phát hiện có gì đó không ổn lắm . Nếu không mở được còng thì chẳng lẽ vào nhà vệ sinh cùng nhau sao ? Cái này là không thể nào...

" dì Lam...dì Lam à "

Kiều Phác cất tiếng gọi lớn , nhanh thôi bà đã xuất hiện và hỏi anh cần gì

" dì à...dì có thứ gì giống cây kim hoặc to hơn cây kim một chút không ? "

" giống kim hoặc to hơn... "

Dì ấy lẩm bẩm trong miệng rồi chợt nhớ ra một món và hỏi Kiều Phác

" kim đan len loại nhỏ được không thiếu gia ? "

" dì mang lên đây đi ạ..."

Kiều Phác thấy phải thử mới biết , cũng may là có thể mở được . Với những kỹ năng và thủ thuật anh được học thì mấy chuyện này cũng không quá khó

Rồi tự dưng anh lại thấy có gì không đúng...sao hồi hôm không hỏi thử dì giúp việc mà phải đợi sáng mới hỏi ?

Chẳng lẽ chỉ vì bị hôn mà IQ anh tuột xuống sao ? Mà thôi anh không nghĩ nữa , phải thay đồ rồi còn đi làm...

Kiều Phác đi lại chỗ tủ nhỏ được đặt trên tường cạnh bồn rửa mặt lấy ra một cái khăn và bàn chải đánh răng mới đưa cho Di Chung

" của cậu "

" cảm ơn anh "

Kiều Phác bảo không có gì rồi đi lại tủ quần áo chọn đồ để thay rồi đi làm , hành động này ngụ ý nhường cho Di Chung vệ sinh cá nhân trước...

Anh đang lựa đồ thì nghe tiếng ba mình vang lên rất lớn thành ra cho chân chạy nhanh qua phòng ông

Di Chung cũng không gấp vì cậu biết trước chuyện gì rồi mà , món quà này cậu dành cho ông chẳng qua là giao lưu một chút thôi...không có gì đáng rợn cả , chỉ tiếc có tật giật mình nên ông đã biến cái mở màn này thành điều cực kỳ đáng sợ mà thôi...

" ba...có chuyện gì vậy ba ? "

Kiều Phác chạy nhanh vào phòng nhìn ông đang ngã trên sàn , dưới nền nhà toàn dính thứ gì đó như máu...nhưng dưới đôi mắt của anh thì liền nhận biết đó chỉ là màu , cũng như không bốc lên mùi tanh...

" ba...có sao không ba ? "

Anh đi lại đỡ Kiều Vĩ đứng lên , cơ thể của ông vẫn còn đang run , sắc mặt thì khó coi...

" không...ba không sao "

Kiều Phác dìu ông đứng lên , song đưa mắt nhìn lên bức tường có ghi mấy chữ bằng màu đỏ to đùng

" tai nạn năm đó , hàm oan tham ô , tôi bắt ông phải trả giá "

Kiều Phác đọc xong thì khó hiểu và chau mày , câu đó là ý gì ? Đe dọa hay ghi bừa ? Vì trong mắt anh Kiều Vĩ là một người quang minh lỗi lạc...

" có chuyện gì vậy công tố Kiều "

Di Chung thấy ở đây có Kiều Vĩ cũng như trợ lý của ông đang bước vào , thành ra xưng hô với Kiều Phác cũng lịch sự hơn...

" chắc là có người muốn gây rối "

Mặt Kiều Phác có chút lo lắng quay lại nói với Di Chung

" cậu ta là ai vậy ? Đến từ lúc nào ? "

Nhà có chuyện như thế còn có người ngoài chứng kiến khiến không không hề vui

Huống chi đây còn là người lạ ông chưa từng gặp qua , mới sáng sớm đã có thể xuất hiện ở đây thì chính là đến từ hôm qua , nhưng nếu đến từ hôm qua thì xác suất gây ra vụ này rất cao

" cậu ấy là cấp dưới của con , đến nhà mình từ hôm qua "

Sự nghi ngờ về Di Chung trong lòng Kiều Vĩ càng cao , liền kêu vị trợ lý của mình đến bắt cậu đem về sở . Ông thà bắt lầm còn hơn bỏ sót

" ba...không phải cậu ấy làm đâu ba à "

Kiều Phác liền dang tay dùng thân che chắn Di Chung cho ông Dương đừng bắt được cậu...

" con lấy gì chứng minh không phải cậu ta làm ? "

Đó giờ chưa từng xảy ra điều này , nhưng đêm hôm cậu ngủ lại đây thì sáng ra lại có chuyện lớn như thế , nói sao chẳng bị hiềm nghi...

" con......con...đêm qua chúng con..."

Kiều Phác nói không thành lời , anh đâu thể nào bảo đêm qua do bị còng chung một chỗ mà ngủ cùng nhau được

" thế nào ? "

Nhìn anh nói không đặng thì ông nhíu mày hỏi . Di Chung khẽ đẩy nhẹ anh qua một bên và đáp lại Kiều Vĩ

" đêm qua chúng tôi cùng nhau bàn về một vụ án , do quá khó thành ra cả đêm không chợp mắt . Chắc anh Kiều sợ bác trách mắng nên không thể nói "

Kiều Phác đưa mắt nhìn Di Chung , anh biết nói dối là tốt nhất ở thời điểm này...nhưng lòng anh như đang day dứt , vì anh chưa từng nói dối người ba này bao giờ

" thật không ? "

" dạ thật "

Nghe con mình trả lời như thế thì ông cũng tin . Di Chung không ngờ Kiều Phác lại bảo vệ cậu...

Cậu nghĩ có cần cảm ơn sự tốt bụng ngu ngốc này không ? Do Kiều Phác ngỡ cậu đã bị còng , đâu thể đi lung tung nên mới bênh vực

Chứ Kiều Phác nào hay biết , lòng tốt hiện tại của anh chính là thứ gián tiếp hại chết Kiều Vĩ lẫn bản thân anh..

Sau này khi mọi chuyện dở lỡ...chẳng biết Kiều Phác sẽ ra sao nữa , hiện tại không thể nói trước được gì . Nhưng chắc sẽ đau lắm...

Không phải Di Chung làm thì thôi , chuyện này coi như dừng ở đây...

" con...về phòng thay đồ và xuống lầu ăn sáng đi , còn đến sở nữa mà "

" nhưng mà ba à...chuyện này "

Kiều Phác còn muốn điều tra rõ là ai lại chơi mấy cái trò này

" để tự ba điều tra...con về phòng đi "

" nhưng mà ba... "

Ông giơ tay lên ngăn cản không cho Kiều Phác nói tiếp nữa . Anh thấy vậy cũng thôi , nhìn Di Chung rồi ra hiệu cho cậu cùng anh rời đi

Việc trên xảy ra trong nhà của Kiều Phác , anh muốn bắt tay điều tra là chuyện đương nhiên . Thế mà Kiều Vĩ đã bảo thế thì anh không nhúng tay vào vậy...

" sao không thấy ai hết vậy ta...lạ thật đó.... "

Kiều Phác cùng Di Chung ngồi xem lại các camera gắn trong nhà nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả . Từ sân sau , ban công...cầu thang và cả trong phòng của Kiều Vĩ thì không có gì bất thường , một con ruồi bay ngang cũng chẳng có...vậy ai gây nên chuyện như thế ?

Kiều Phác liền có chút rồi , cứ cho đoạn clip tua đi tua lại vẫn không thấy gì bất thường hết

" có khi nào...là cái đó , cái đó làm không ? "

" cái đó , cái đó ? "

Kiều Phác lập lại hai lần , rồi tự lắc đầu

" trên này không có chuyện đó đâu "

Anh chẳng phải không tin về chuyện tâm linh , nhưng nếu thật là cái đó làm thì sao lại dùng màu thay gì là máu mới đúng chứ ?

" đâu phải ở nước chúng ta không có những vụ án về người cõi âm làm chứ ? "

" đợi tin từ ba tôi đi "

Chưa có thông tin gì rõ ràng , anh chẳng muốn đưa ra kết luận...

Di Chung gật gật đầu , cậu chẳng phải là thần thánh gì mà tàn hình đi chẳng thấy bóng đâu . Do Di Chung từng học một khóa về IT , nên đã cắt ghép các đoạn camera lại thật liền mạnh . Trừ khi đem nó đi kiểm chứng thì mãi mãi sẽ không nhận ra nó bị chỉnh sửa

" anh Kiều à...tôi về trước nha , vì từ nhà anh đi bộ đến sở cảnh sát sẽ mất rất nhiều thời gian "

" đi bộ sao ? Hôm qua cậu đến nhà tôi cũng là đi bộ ? "

Khi nghe Di Chung nói Kiều Phác liền ngạc nhiên mở to mắt...cậu chịu bỏ công sức lội mấy cây số chỉ vì muốn thăm hỏi vết thương của anh...

" đúng...tôi đi bộ "

Kiều Phác biết lội bộ sẽ rất mệt thành ra đã đưa ra một chủ ý...

" thuận đường mà...để tôi chở cậu đi "

" nhưng mà...nhưng... "

Kiều Phác cười nhẹ bảo không sao , rồi lấy chìa khóa xe đưa cho cậu...

" cầm chìa khóa rồi bảo dì Lam dẫn cậu xuống gara , nhờ dì ấy chỉ cho cậu biết xe nào là của tôi rồi lái nó đến trước cổng chờ tôi xuống "

Di Chung đưa tay nhận lấy , cậu không tin mọi chuyện lại đúng như những gì cậu thu xếp đến vậy

" à mà cậu biết lái không ? "

Di Chung đáp lại là có , cậu từng lái xe cho đội trưởng mình hoài nên biết . Kiều Phác cũng gật đầu rồi đi thay đồ , còn cậu thì đi làm theo những gì anh nói...

Lúc cả hai vào trong xe thì Di Chung có bảo muốn vào nhà vệ sinh một chút

" vào nhà của tôi đi "

" tôi đi công cộng được rồi cũng không xa nhà anh là bao . Chứ giờ vào trong nhà của anh thì kỳ lắm "

Di Chung đã nói vậy thì anh cũng đành chịu thôi , cậu đi đâu được thì đi...

Cậu bước không quá 10 mét đã đến nhà vệ sinh công cộng rồi , Kiều Phác trong thời gian chờ đợi cũng lấy bản báo cáo ra xem thử

Tầm mắt cũng đảo qua gương chiếu hậu một cái , nhờ vậy mà Kiều Phác mới phát hiện có chuyện không hay

Phía sau xe của Kiều Phác đang bóc cháy , anh có một chút hoảng liền cho tay mở cửa để có thể chạy ra ngoài nhưng không được

Cửa xe đã bị khóa chặt , anh muốn mở cỡ nào cũng chẳng được...chìa khóa xe cũng đã bị Di Chung cầm đi luôn rồi , làm anh muốn thoát khỏi xe là điều không thể

" sao lại như vậy chứ...sao lại như vậy "

Kiều Phác không phải sợ chết mà là không muốn chết trong cái trường hợp như thế này...

Anh có cho chân đạp mạnh cửa xe liên tục nhưng nó vẫn không tài nào mở ra được...chẳng lẽ số phận của anh sẽ kết thúc như vầy sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro