Si tình nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới trước Xảo Tuệ cùng Tô Dật vui vẻ sống một đời, tận khi con cháu đầy nhà, đầu đã trắng xóa.
Vào đến không gian Ôn Xảo Tuệ vẫn cười dịu dàng.

"Bíp...Bíp...Hoàn thành nhiệm vụ: 2 tinh.
Thưởng cho :5 +1 tính phân phối điểm.
Tích phân : 1000 vi tích phân.
Thưởng lễ bao."
Xảo Tuệ vui vẻ
" Oa, vẫn là thưởng lễ bao a~"
"Ký chủ thỉnh mở lễ bao"
"Mở ra."_Nàng ứng thanh.
" Chúc mừng kí chủ đạt được binh pháp kỹ năng."
"Thêm điểm thuộc tính, phòng vệ tấn công."
"Chúc mừng ký chủ đã thêm điểm thuộc tính. Thỉnh kiểm tra bảng thuộc tính giá trị."
Ký chủ
Danh tính: " Ôn Xảo Tuệ"
Giới tính: Nữ(*chưa xác định chắc chắn*)
Tuổi: 20
Bộ tộc: Nhân loại( có thể thay đổi)
Nhan sắc:80( linh lung, tươi đẹp)
Thân hình: 85 ( mềm dẻo, quýên rũ)
Trí tuệ: 130 phi thường nhân loại
Tinh thần : 60 mạnh mẽ nữ hán tử
Phòng vệ tấn công: 63( phòng vệ cao)
Tài năng: Y sĩ : thượng, Bảo mẫu: cao cấp, Đầu bếp: Thượng thừa,Nhạc sư: cao cấp, thi sĩ : trung cấp, Binh pháp: sơ cấp, ..
Thuộc tính: Sắc tính, Nguy hiểm, Nữ tôn,Bạo dâm..
Trình độ huấn luyện:
Cơ bản : Đạt xuất sắc.
CHUYÊN SÂU: Chưa mở
Nhiệm vụ: 2sao.
Phần thưởng:0
" Thỉnh vào nhiệm vụ tiếp theo."
Ôn Xảo Tuệ mở mắt thấy một trận đau đớn ập vào. Thân thể run rẩy, tâm co rút đau đớn, ngực mang theo một cỗ cảm giác thở không thông, nước mắt không kìm được chảy dọc theo gò má..

Xảo Tuệ hít thật sâu, xoay người đặt lưng tựa trên bờ tường.
Nguyên chủ lần này là Lâm Xảo Tuệ.
Lâm Xảo Tuệ cùng với nam phụ Tiếu Doãn và nữ chính Từ Viên Viên là bạn thanh mai trúc mã. Ba người bọn họ học cùng vườn trẻ đến tận đại học.
Nữ chính cùng Tiếu Doãn đi đến cùng nhau, tú ân ái. Nguyên chủ thích Từ Doãn nhưng đành giữ trong lòng, không dám thổ lộ.
Tiếu Doãn gặp tai nạn, bị liệt nửa thân bất toại. Đúng lúc này, gia đình nữ chính phá sản, ba nàng bệnh nặng cả gia đình phải chuyển qua M quốc để tiện chữa trị.
Tiếu Doãn thất vọng cùng cực nghĩ rằng nữ chủ bỏ rơi hắn, không muốn sống tiếp.
Lâm Xảo Tuệ lúc này dùng thân phận bằng hữu tốt chăm sóc hắn ba năm. Vì hắn, Lâm Xảo Tuệ cùng lúc vừa làm công tác, vừa phải lo liệu đủ thứ, vô cùng vất vả. Tình cảm của nàng cùng Tiêu Doãn không ai không nhìn ra. Tiêu Doãn cũng bị nàng cảm động, bọn họ trong lúc đó cảm tình ái muội không rõ.
Ba năm sau Từ Viên Viên về nước, Tiêu Doãn cùng nữ chủ hóa giải hiểu lầm. Hai người bọn họ quyết định song túc song phi, vừa lúc Lâm Xảo Tuệ nhìn thấy. Nàng xông vào, đau khổ chất vấn. Tiêu Doãn áy náy một câu:" Xin lỗi, Xaỏ Tuệ . Ta nhưng chỉ cho ngươi là hảo bằng hữu."
Lâm Xaỏ Tuệ tan nát tâm, không dứt đau khổ. Quyết định bỏ đi.
Trên đường đi gặp nam chính Kiều Tư bị thương, giúp đỡ hắn một hồi. Nam chủ vì được Lâm Xảo Tuệ cứu đem lòng thích phải nàng. Hắn theo đuổi Xảo Tuệ . Lâm Xaỏ Tuệ đang lúc yếu lòng, được hắn ôn nhu xoa dịu lièn mềm lòng. Bọn họ kết hôn, bất quá Kiều Tư lại thấy dễ dàng có được, không thú vị lại mau thay lòng đổi dạ, thấy không còn tình cảm. Hắn bất quá lại không ly hôn , trong lòng cho rằng đó là ban ơn , là nể tình Xảo Tuệ từng giúp hắn.
Sau, vì công việc nữ chủ cùng hắn gặp gỡ, hắn nhận ra nữ chủ cũng từng giúp hắn, khiến hắn động tâm.
Nữ chủ hai năm này phải chăm sóc Tiêu Doãn sớm khó chịu, tình cảm lúc đầu trong khó khăn bị ma diệt hầu hết. Tiền bạc khó khăn, lão công tàn phế, lại bị bằng hữu vượt qua, Từ Viên Viên đã mau không còn kiên nhẫn.
Nàng nhanh chóng cùng Kiều Tư thông đồng câu đáp.
Lâm Xảo Tuệ đi công ty chồng muốn tự báo cho hắn mình có bầu, không may gặp bọn họ gian tình. Nàng cùng Từ Viên Viên nháo đánh đứng lên, bị nàng đánh ngã sảy thai.
Nam chính áy náy nói muốn ly hôn nàng , chia cho nàng một số tài sản.
Lâm Xảo Tuệ trong lúc bi thương liền triệt để hắc hóa.
Nàng bán hết tài sản thuê người trả thù nữ chính. Hành động này khiến thúc đẩy nam nữ chủ trong lúc đó cảm tình, không những không thành công mà cọn bị nam chính trả thù tàn bạo. Lâm Xảo Tuệ mệt mỏi đau đớn, lại phát hiện mình ung thư liền tự tử.
Nữ chủ cùng nam chủ thỏa thỏa ở một chỗ.
Tiêu Doãn tìm đến chất vấn, bị nữ chủ nói:" Tiêu Doãn, thật xin lỗi. Ta lúc trước không hiểu tình yêu liền lầm tưởng chúng ta cảm tình. Ở bên nhau hai năm nay, ta vì ngươi hi sinh không ít, ta mệt mỏi, là ngươi nợ ta. Tuổi trẻ của nữ nhân rất ngắn ngủi, ngươi tha ta đi. Ta chỉ coi ngươi là hảo bằng hữu."
Tiêu Doãn thất hồn lạc phách bỏ đi, từ đó không quay lại.
Nam nữ chủ hạnh phúc cùng một chỗ.
*****
Xảo Tuệ biết đến đây thì cười lạnh, hạnh phúc của nữ chủ được xây dựng trên nỗi đau của nguyên chủ. Lâm Xảo Tuệ tuy rằng tính cách mềm lòng, không biết nắm bắt thời cơ nhưng bù lại nàng là cái hảo nữ nhân. Nàng yêu mạnh mẽ, sẵn sàng cùng người nàng yêu vượt qua gian khổ, chưa từng oán trách ,nàng một lòng một dạ , nhẫn nại, hi sinh.
Vậy mà Tiêu Doãn và Kiều Tư không lấy đó là may mắn,bọn họ coi sự dịu dàng tốt đẹp của nàng là tầm thường vô vị, rẻ rúng tình yêu của nàng.
Xảo Tuệ thầm chửi một từ:"Cặn bã".
Nguyện vọng lần này của nguyên chủ không lớn, không nhỏ:"Ngược tra nam, đấu tra nữ."
Haiz.Xảo Tuệ nhíu mày, khó khăn lắm nàng mới an ổn một đời, lần này e rằng không được may mắn như vậy.
Hiện tại, là năm thứ hai sau khi Từ Viên Viên sang nước ngoài, nguyên chủ vì chăm sóc Tiêu Doãn mà bỏ qua cơ hội vào một tập đoàn lớn sắp tới, cũng vì thế mà lận đận công việc, kinh tế không ổn định. Sau này, nàng khắp nơi vất vả,mất đi nét đẹp phấn chấn tươi sáng của tuổi trẻ, đương nhiên đấu không lại nữ chủ.
********
Tiêu Doãn không hổ là nam thứ, hắn ngồi trên xe lăn, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khắp mình phủ đầy thứ ánh sáng lành lạnh u buồn. Hắn như một vị tiên nhân ẩn dật, u sầu nhưng có sức hút mãnh liệt. Tay hắn cầm một chếc vòng bạc, là nữ chủ bỏ lại. Nguyên chủ lúc ấy cũng thấy, chỉ là nàng âm thầm rơi lệ, giấu đi để mặc cho hắn thời gian nhớ về nữ chủ.
Nhưng để cho Xảo Tuệ đến đây, nàng sẽ làm cho hắn trả giá đủ.
Lâm Xảo Tuệ lau nước mắt, nhu đỏ hai mắt sau đó ôm hộp giữ ấm vào phòng.
"Tiêu Doãn.."
"A, Xảo Tuệ, ngươi đến rồi."
"Ân, ta ngao canh gà, ngươi mau ăn đi thôi. Để ta rót cho ngươi."
"Ân. Cảm tạ." - Tiêu Doãn nhàn nhạt đáp lời.
Hắn đối nguyên chủ phần lớn là nhàn nhạt cảm tạ ý tứ, thi thoảng lại cấp chút quan tâm ái muội khiến nguyên chủ rối bời, một mực theo hắn.
Lâm Xảo Tuệ đút hắn một ngụm canh
chợt run rẩy, nàng đem tô canh đánh đổ xuống đất, nghiêng người ngã gục qua bên, co rút ôm bụng rên rỉ, cắn môi trắng bệch.
"Xảo Tuệ, ngươi, ngươi sao vậy?"
Lâm Xảo Tuệ, mím môi trắng, cố chịu đựng đau đớn.
"Xảo Tuệ, ngươi đừng dọa ta, ta báo y sĩ , đợi chút.." Tiêu Doãn có chút bị dọa, một mặt mộng bức lát sau mới nhớ ra gọi y sĩ.
"Không, Tiêu Doãn..ta không việc ...ngươi ...đừng.. đi.." Lâm Xảo Tuệ cố lấy sức giữ chặt hắn, nhợt nhạt đạo.
"Xảo Tuệ, ngươi thật ổn không?" Tiêu Doãn vẫn có chút hoảng sợ.
"Ôm ta một lát được không?.." Xảo Tuệ mím môi, khẽ nhỏ giọng . Nàng môi trắng bệch, nhưng gò mà ửng hồng , nàng cụp mắt xuống, lông mi thật dày nhu hai cánh quạt nhìn phá lệ mong manh, mềm mại chọc người đau.
"Haiz. Hảo." Tiêu Doãn phá lệ ôn nhu, hắn ôm nàng tựa vào lòng hắn.
Lát sau nàng khẽ ngồi dậy, mặt có chút hồng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"A, thực ngại quá Tiêu Doãn, ta.. chỉ là có chút bệnh về bao tử, ta..ta.. cái này ta giúp ngươi lấy tô khác."
Xảo Tuệ có chút xấu hổ, khẽ luống cuống nhìn đặc biệt điềm đạm khả ái.
Tiêu Doãn thấy nàng như vậy, có chút mềm mại:" Làm sao đâu, Xảo Tuệ kia ngươi cần đi xem bệnh đi, ngươi cũng cần chăm sóc bản thân..."
Xảo Tuệ dịu dàng nói:
"A Doãn, ngươi nói phải đâu, ta nghe ngươi. Ngươi mau uống canh đi đã.."
Tiêu Doãn thấy nàng đồng ý, yên tâm đem canh ăn.
Tiêu Doãn ăn canh xong liền đi nghỉ trưa, Xảo Tuệ tẩy quần áo xong vào, liền đứng biên cửa sổ tiếp điện thoại.
"A, Lí tỷ. Có chuyện ta cần tỷ giúp?"
"Lý tỷ, thật ngại quá, qua hai ngày nữa ta nhận lương sẽ hoàn cấp tỷ."
"Cảm ơn tỷ, thật ngại quá."
Dù Xảo Tuệ có nhỏ giọng, Tiêu Doãn vẫn là tỉnh, dẫu sao hắn ngủ cũng không sâu. Hắn đưa mắt nhìn ra thân ảnh phía cửa sổ.
Xảo Tuệ gầy yếu, mảnh mai đứng tựa vào song cửa, mày đầu nhíu lại. Tay nàng cầm chiếc vòng bạc tinh xảo trên tay, có chút nuối tiếc cùng bất đắc dĩ, nhưng lại cũng có quyết tâm cùng kiên cường.
Nàng bát điện thoại.
" A lô, Diêu thẩm hảo."
"Lần trước, ngươi nói muốn mua chiếc vòng của ta, vẫn giữ giá cũ chứ?"
"A, chuyện đó, người đã khuất đương nhiên quan trọng, chỉ là ta có chút việc cần tiền rất quan trọng..."
"Hảo, đa tạ. Hảo, mai đi. "
Xảo Tuệ cố gắng xoa dịu đi áp lực cùng mỏi mệt trên gương mặt mình.
Tiêu Doãn thấy nàng xoay người lại, hắn lập tức nhắm hai mắt.
Xảo Tuệ tưởng hắn ngủ, dịu dàng giúp hắn phủ chăn, nàng đánh bạo cầm tay hắn , khẽ áp má lên tay hắn.
Sau, nàng có chút ngượng ngùng cùng chột dạ liền xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Doãn nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt phức tạp.
******
Xảo Tuệ ôm giữ ấm hộp đi bộ từ phía trạm xe buýt về phía nhà mình. Lâm ba và Lâm mụ mụ vốn là gia đình danh giá, điều kiện kinh tế khá tốt, qua đời để lại cho Lâm Xảo Tuệ số tiền đủ nàng sống an ổn vài chục năm.Tiếc thay,lúc Tiêu Doãn phẫu thuật cần số tiền rất lớn, mụ mụ hắn ốm yếu nhiều bệnh không lo được cho hắn, Lâm Xảo Tuệ không chút do dự nộp phí. Sau, mọi chi phí sau phẫu thuật và phục hồi đều do Xảo Tuệ lo liệu, nàng vừa học vừa làm, gom góp tiền trị liệu cho hắn.
Viện phí và tiền thuốc cho hắn mấy ngày nay cần gấp, nguyên chủ trước cũng cầm vòng bạc mụ mụ để laị bán để giúp hắn nộp viện phí, bất quá hắn không biết.
Nay, Xảo Tuệ quyết không để hắn vui vẻ hưởng thụ mà coi đó là đương nhiên được. Hắn không biết nguyên chủ vì hắn hi sinh những gì, tự nhiên đối nàng sẽ hờ hững, không biết nàng đối hắn sâu đậm bao nhiêu thì làm sao rung động.
Lúc đến ngõ tối, Xảo Tuệ nghe thấy tiếng rên rỉ và mùi máu tươi khá đậm, nàng nhẹ nhàng lách người hòa vào bóng tối, có một nam nhân dáng người cao lớn,ngồi dựa vào tường.
Chỉ nhìn bóng và tiếng rên rỉ nhè nhẹ , nàng cũng đoán ra được ai:
"Kiều Tư". Xảo Tuệ trong lòng ám phúng, nguyên chủ ngỡ hắn là người yêu thương nàng nhất trên đời, chìm trong ngọt ngào giả rối của hắn.
Nàng đem hình bóng hắn khắc sâu trong lòng, cuối cùng bị lừa dối tâm nát đầy huyết.
Xảo Tuệ đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai, nàng lách người về lại chỗ đứng cũ, chầm chậm dò xét bước vào
"Ai ở đó, ai đó?"
" Tôi,..đừng dọa.. tôi sẽ báo cảnh đó?"
"A!"
"Có ai không, có người bị thương.!"
Xảo Tuệ cúi người nhìn xuống Kiều Tư.Hắn ta cố gắng mở mắt nhìn nàng.
"Anh cố lên tôi gọi xe cứu thương, anh ráng đợi.. "
"Không cần. ..gọi... Đi đi.."
"A...vậy tôi ...báo cảnh nhé? Anh bị cướp hả?"
Bất chợt Kiều Tư lấy đâu sức lực, đưa tay bóp cổ nàng:" Chết tiệt! Cô câm miệng ...đưa ..điện ..thoại cho ..tôi ..không, tôi giết cô."
Xảo Tuệ run rẩy đem điện thoại đưa hắn, hắn cầm điện thoại lảo đảo đánh dãy số:" A Lục,cậu đến..xxz đón tôi."
Hắn tắt điện thoại, phức tạp nhìn Xảo Tuệ.
" Đi mau, đừng báo cảnh.."
"A, còn anh?"
"Cô...không ..hộc ..hộc...thấy có... người.. đón tôi sao?" Kiều Tư nhăn mày, nhìn nàng.
Xảo Tuệ ước chừng hắn cũng mất kiên nhẫn liền nói:" Hảo a!"
Nàng xoay người đi lưu loát.
Kiều Tư cũng không để ý Xảo Tuệ nữa, xoay người cố đứng dậy lại lảo đảo sắp ngã, cả người vựng hồ hồ.
"Khoan...cô ..đứng.. lại..hộc hộc..."
Xảo Tuệ xoay người.
" A, không phải anh bảo tôi đi sao?"
"..."
"Không cần thì tôi đi nhé?"
"..Giúp tôi.. đỡ tôi một đoạn đi.."
Xảo Tuệ cười thầm, mặt nghi hoặc đỡ lấy hắn. Hai người vừa lảo đảo đi hết ngõ , chợt hắn kéo cô lách vào bụi
rậm, xa xa nhìn lại.
Một đám người xuất hiện, tay mang vũ khí tại chỗ bọn họ vừa đứng.
"Lão đại, anh ở đâu?"
Kiều Tư nhíu mày, nhìn tình hình. Nắm đấm hắn bất giác siết chặt, xem ra chưa về được.
"Đi, về nhà cô..."
"A,không thể.. nhỡ anh là kẻ đào phạm.."
"Tôi không là đào phạm...tôi cần cô giúp.."
"Không được,tôi rất bận...tôi..."
"Tôi cho cô tiền.. rất nhiều tiền.."
Kiều Tư cắn răng nói.
"Ai biết anh có tiền không.."
"Cô, hừ..."
"Đi thôi...haiz.."
Kiều Tư không nói nữa, im lặng tựa vai cô theo cô về.
*****
Xảo Tuệ thay Tiêu Doãn múc cháo, hắn vì thân thể nên vô pháp ăn cơm, sợ khó bài tiết.
Tiêu Doãn nhìn tay nàng nhíu mày, nàng vẫn hồn nhiên đưa tô cho hắn.
"Tay ngươi phỏng, mau gọi y sĩ xem cho."
"A, cái này...cái này..nhẹ thôi. Thật sự, ta không đau chút nào.."
Nàng cười , vội vàng giấu bàn tay ra sau.
"Làm sao lại không đau, đã phỏng thành như vậy còn nói liều."
"Tiêu Doãn, ngươi đừng lo, thật một chút cũng không đau.Chiều nay ta còn rửa xong mười mấy chậu bát đâu .."
"Lâm Xảo Tuệ ! Ngươi không thể yêu thương mình chút sao? Ngươi đã bị thương lại còn làm nhiều như vậy, vạn nhất nhiễm trùng đâu!"
Tiêu Doãn cũng không nói nổi cảm giác của hắn bây giờ là thế nào, hắn tâm đau nhói, hắn nghe hộ sĩ noí mới biết viện phí của hắn cần thêm, tiền nàng đã nộp.Hắn nhìn nàng đi sớm về khuya, sức khỏe cũng không để ý, lại phải chăm sóc hắn. Hắn nhìn nàng khắp nơi vì hắn lại chưa từng oán trách, hắn biết nàng hai mấy năm lại như vừa quen. Hắn là kẻ tàn phế, nàng lại một lòng một dạ, âm thầm hi sinh. Hai năm qua hắn ích kỷ chỉ biết nỗi đau bản thân, lại không biết nàng mỗi lần vì hắn xoa bóp, nhìn hắn trị liệu đều ra ngoài khóc một mình.
Con người đâu phải sắt đá, hắn sao có thể không động tâm. Hắn mỗi lần cầm chiếc vòng Từ Viên Viên để lại đều sẽ nhớ đến chiếc vòng theo nàng từ nhỏ đến lớn, nay vì hắn cũng bán đi.
Rốt cục, hắn làm sao có thể nghĩ nổi nữ nhân khác, như vậy là có lỗi cùng nàng.
"A Tuệ, ngươi.. ta không cần trị liệu rồi. Chúng ta về nhà, ta sẽ kiếm việc .."
"A. Tiêu Doãn, ngươi.. ngươi nói gì vậy? Không thể, ngươi phải trị liệu. Thật sự không tốn tiền."
"Tiêu Doãn, ta đã kiếm được việc, tuần tới đi làm. Xin ngươi hãy cố gắng vì ta mà trị bệnh hảo không hảo?"
Tiêu Doãn nhìn nàng cầu khẩn, hoảng hốt mà đau lòng.
"Hảo."
Hắn ôm nàng vào lòng.
"Tuệ, hai chúng ta hẹn hò đi?"
"A, ngươi.. ngươi.."
"Ta thích ngươi, Lâm Xảo Tuệ."
"A, hảo..."
Xảo Tuệ xấu hổ, hai má ửng hồng, tựa vào vai Tiêu Doãn.
*****
"Lâm Xảo Tuệ, ngươi đứng lại cho ta."
Xảo Tuệ làm bộ không nghe thấy, ôm cặp hồ sơ đạp giày cao gót tiếp tục đi vào thang máy.
"Lâm Xảo Tuệ, ngươi đừng giả bộ.Ta biết ngươi nghe thấy."
Thang máy mở ra, một nam nhân khí chất phong lưu nhu lãng tử xuất hiện.
"Ai u, đây chẳng phải là Kiều tổng. Ngài thế nào lại bám theo Tuệ bảo bối của nhà chúng tôi thế."
Nam nhân vui vẻ, một tay đút túi quần, tay kia kéo xảo Tuệ đến phía sau mình.
Kiều Tư mặt đen lại, nhìn Xảo Tuệ dịu ngoan đứng sau lão bản của mình.
"Ha, Diêu tổng. Ta nghĩ mình không có nghĩa vụ báo lại việc riêng của mình cho ngươi."
"Haha, đương nhiên. Chỉ là Kiều tổng quên mất, Tuệ Tuệ là nhân viên của tôi. Tôi cần bảo vệ an toàn cho nhân viên của mình."
"Ha ha. Diêu tổng nhiệt tình quá rồi. Tôi nghĩ với lịch sử của anh, cô ấy cần phải bảo vệ khỏi anh mới đúng."
"Lí nào, Tuệ đúng là tinh anh của công ty. Cần quan tâm."
"A. Chỉ tiếc giờ hết giờ hành chính rồi.
Với lại chúng tôi có mối quan hệ đặc biệt, không cần anh quan tâm."
"A, Tuệ~~ Hắn nói thật không? Nhân gia đau lòng.."
"Đúng.."
Cả Kiều Tư và Diêu Hành đều ngạc nhiên, hiển nhiên họ không nghĩ nàng sẽ thừa nhận.
Kiều Tư khiêu khích nhìn Diêu Hành.
Xảo Tuệ ung dung bổ đao.
"Là chủ nợ và con nợ, hắn nợ ta tiền."
Tất cả hoáng váng.
"Ha ha ha... Vậy sao hắn bám theo ngươi?"
"À, ta đưa số tạp. Bất quá hắn không chịu trả tiền."
Kiều Tư đen mặt.
"Xảo Tuệ, ta chỉ muốn cùng ngươi ăn bữa cơm."
"Xin lỗi, Kiều tổng, ta không có thời gian. Ta xin phép về trước."
Nàng xoay người chào Diêu Hành, đi về.
" Lâm Xảo Tuệ, ngươi đợi ta."
Kiều Tư vội đuổi theo.
"Lâm Xảo Tuệ, ngươi đi ăn cùng ta thì sẽ chết sao?"
"A, bạn trai ta sẽ đói..."
Nàng vui vẻ xoay người đi. Kiều Tư nắm chặt tay, nàng là hắn định rồi, kẻ tàn phế kia có gì tốt. Tiêu Doãn không xứng với nàng.
Hắn sẽ có cách, nhất định.
*****---******
Xảo Tuệ ôm hộp giữ ấm, bước đến cửa phòng, nghe bên trong lộn xộn tiếng nam nữ.
"Tiêu Doãn, tha thứ ta được không, ngươi biết ta còn thực yêu ngươi?"
"Viên Viên, ta.. ta ..đã cùng Tuệ yêu nhau, ta tha thứ ngươi.."
"Cảm ơn, Tiêu Doãn..."
Xảo Tuệ bước vào nhìn thấy là một đôi nam nữ ở hôn môi ái muội.
Hộp giữ ấm rơi xuống đất, canh văng tung tóe. Nước mắt không ngừng rơi , nàng mím môi bỏ chạy.
Xa xa vang lên tiếng gọi hoảng hốt của Tiêu Doãn.
Nàng bỏ chạy ra khỏi viện, tìm một góc ngồi rơi lệ.
Nàng về nhà, sáng hôm sau thỉnh cái phép, xin nghỉ nửa tháng.
Nàng dọn đồ đạc, một mình mua vé xe đi ngoại thành.
*****
Kiều Tư ôm vết thương, chạy dọc con đường mòn. Hắn không ngờ, hắn đến đây là vô cùng bí mật vậy mà vẫn bị tập kích, xem ra nếu lần này trở về được lại phải dọn dẹp một chút.
Hắn chỉ muốn tìm cô gái kia tranh thủ an ủi, tán tỉnh một chút mà cũng không được yên.
Mắt hoa lên, máu mất khá nhiều, hắn gục xuống.
Hắn đột nhiên nghĩ, không về được, hắn muốn nhìn cô cười...
"Kiều Tư, tỉnh, tỉnh..."
Kiều Tư mở mắt nhìn thấy Xảo Tuệ xua tay nhìn mình, ánh mắt vội vàng, lo lắng.
"Kiều Tư, ngươi đã hôn mê hai ngày một đêm rồi. Ta vừa ra trấn mua đồ, bọn họ đang tìm ngươi. Chúng ta cần chuyển chỗ ở, ngươi gắng chịu ta dìu ngươi. Xe sắp đến."
Kiều Tư lảo đảo, dựa vào nàng. Cả hai từ nhà trọ nhỏ ở khu du lịch ra bến buýt công cộng.
Xe buýt đông người, cả người Kiều Tư run rẩy tựa vào lòng nàng, hô hấp dồn dập. Kiều Tư ôm chặt eo nhỏ của nàng, mùi thơm trên cơ thể nàng khiến hắn say sưa..
*****
"Ta có chút việc, ra ngoại thành du lịch...Tình cờ thấy ngươi.. Kiều Tư a, ta không hiểu ngươi, sống yên ổn khó thế sao?"
"Ân, Tuệ~ ngươi là quan tâm ta phải không ?"
"Ta không rảnh, hừ. Mau ăn cháo cuả ngươi đi. "
"Ha, nói ta nghe, Tuệ, ngươi có phải cãi nhau cùng bạn trai nên chạy đến đó khóc không?"
"Kiều Tư! Ngươi nói bậy.Ta đi nghỉ.."
"Xảo Tuệ.."
Xảo Tuệ đi mua đồ ăn.
Kiều Tư nhìn theo bóng lưng nàng có chút phức tạp, hắn biết nàng đêm qua khóc thầm.
Hắn ghen tị nam nhân kia, y có gì tốt, tại sao lại được nàng quan tâm như vậy. Hắn ghen tị đến điên rồi..

****
"Xảo Tuệ, ngươi nghe ta nói. Ta cùng nàng không có gì. Tất cả là nàng tự mình, .."
"Tiêu Doãn, ngươi muốn ta tin ngươi như thế nào bây giờ... ngươi nhớ nàng nhiều năm như vậy..."
"Xảo Tuệ, ngươi phải tin ta, ta chỉ có ngươi.."
*****
Lâm Xảo Tuệ quyết định cùng Tiêu Doãn kết hôn.
"Xảo Tuệ, ngươi quyết tâm rồi sao? Ngươi thật không suy nghĩ..."
"Kiều Tư, không cần nói. Đó là ta biết mình làm gì, ta bây giờ rất tốt quá.."
"Hảo, kia ngươi vui vẻ là hảo, ta... chúc ngươi luôn hạnh phúc.."
"Cảm ơn..."
Tại lễ đường, cô dâu cầm hoa hồng váy trắng, chú rể lễ phục trắng ngồi trên xe lăn.
" Hôn đi..hôn đi.."
Quần chúng xung quanh vui vẻ hô.
Bất chợt, một bóng người lao lên lễ đường, là Từ Viên Viên. Nàng đỉnh một lớn bụng, rút đao đâm Xảo Tuệ.
"Lâm Xảo Tuệ, ngươi đi chết đi.."
*********
Kiều Tư thay Xảo Tuệ đỡ nhát dao, tính mạng nguy kịch.
Xảo Tuệ nhìn Tiêu Doãn:" Xin lỗi, chúng ta kết thúc đi. Ta ... nợ hắn.."
Tiêu Doãn cứng người:
" Xảo Tuệ, ngươi nghe ta nói, ta cùng nàng là say rượu.. ta.. "
"Tiêu Doãn, ta mệt mỏi rồi, ta thật không muốn nghĩ nữa.."
Tiêu Doãn lệ đầy mặt, nhìn bóng dáng nàng mà ngơ ngẩn.
Hắn không biết mình đã bỏ lỡ những gì, ngoảnh lại.... đã mất đi...
*****
Kiều Tư ra viện, hắn cùng Xảo Tuệ dọn đến sống chung.
Hắn thích nụ cười của nàng, thích ánh mắt của nàng.
Hắn thích nghe nàng đàn, thích nhìn nàng nấu ăn.
Hắn yêu nụ hôn của nàng, đôi tay ấm áp của nàng.
Cuộc sống này là thứ hắn luôn mơ ước, hắn cứ nghĩ sẽ bên nhau cả đời.
Nhưng thời gian khiến người ta phai nhạt dần.
Gần hắn có công việc, bận bịu ít về nhà. Đêm qua tăng ca, sáng nay vừa mở cửa, hắn thấy có chút kỳ lạ.
"A Tuệ, ta về rồi.."
"Tuệ, ..."
Hắn bát điện thoại, theo tiếng chuông vào phòng bếp.
"Tuệ!"
Hắn lao đến, ôm lấy người đang nằm dưới sàn.
***********
Lâm Xảo Tuệ chết.
Bất ngờ khiến Kiều Tư hít thở không thông. Nàng ung thư tụy, ngày một gầy đi.. mà hắn ngày càng vô tâm, không thèm để ý...... Hắn có được nàng lại không biết quý trọng, hắn không nhớ lần gần nhất hôn nàng chào buổi sáng là bao nhiêu lâu trước, hắn không nhớ lần cuối đi xem phim cùng nhau hắn có để ý mua bỏng cho nàng không.
Bữa cơm cuối ăn cùng nhau, hắn còn cùng nàng giận dỗi vì vết son của thư ký trên cổ áo hắn. Hắn không biết hôm qua là kỷ niệm một năm ngày họ về ở chung...
Đột nhiên, hắn lại phát hiện mình có cả thế gian tốt đẹp nhất trong tay mà lại để mất....
Ha Ha... Cái giá quá đắt mà hắn phải trả........
Cứ nghĩ đến mỗi ngày nàng ôm tâm trạng sắp đối mặt cái chết, sắp xa hắn mà bao dung hết thảy... Cứ nghĩ đến lúc nàng nói với hắn tối về sớm... Cứ nghĩ nàng năn nỉ hắn sáng mai nghỉ công việc....
Hắn từ chối, từ chối tiễn nàng đoạn đường cuối cùng, từ chối cho bản thân chút thời gian cứu lấy cuộc đời mình......
A. Hết rồi... giờ... tất cả.... đã vô ích....
Xảo Tuệ....Tuệ.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xuyên