Vào thế giới thứ nhất: Tâm lý bệnh tàn ca ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ký chủ hoàn thành
xuất sắc bài huấn luyện. Được thêm thưởng lễ bao. "
" Thỉnh lựa chọn ở lại hoặc dời đi."
Hệ thống máy móc âm thanh vang lên là lúc Ôn Xảo Tuệ đang uống sữa, nàng đã mang thai tám nguyệt song bào thai. Dịch chánh ở bên cạnh nàng. Cũng đã năm năm, giờ hắn thành thạo sử dụng chân tay giả, làm được thật nhiều việc. Mà giờ này hắn đang chăm chú thiết( thái) chút rau củ. Hắn định nấu súp dinh dưỡng cho nàng.
Nam nhân sườn mặt nghiêng nghiêng, sống mũi cao thẳng, đẹp đẽ, ấm áp.
Xảo Tuệ không chút do dự chọn:" Ở lại."
"Ký chủ lựa chọn được chấp nhận."

Về tới không gian, nàng kiểm tra chỉ số:
Ký chủ
Danh tính: " Ôn Xảo Tuệ"
Giới tính: Nữ(*chưa xác định chắc chắn*)
Tuổi: 20
Bộ tộc: Nhân loại( có thể thay đổi)
Nhan sắc:80( linh lung, tươi đẹp)
Thân hình: 85 ( mềm dẻo, quýên rũ)
Trí tuệ: 130 phi thường nhân loại
Tinh thần : 60 mạnh mẽ nữ hán tử
Phòng vệ tấn công: 50( có thể phòng vệ)
Tài năng: Y sĩ : thượng, Bảo mẫu: cao cấp, Đầu bếp: Thượng thừa,Nhạc sư: cao cấp, thi sĩ : trung cấp,..
Thuộc tính: Sắc tính, Nguy hiểm, Nữ tôn,Bạo dâm..
Trình độ huấn luyện:
Cơ bản : Đạt xuất sắc.
CHUYÊN SÂU: Chưa mở
Nhiệm vụ: 0
Phần thưởng: Tân lễ bao khoản.
" Mời ký chủ mở lễ bao."
-"Ân. Mở ra." Xảo Tuệ không biểu cảm lên tiếng.
-" Chúc mừng ký chủ đạt được 1 khoản trong vắt ánh mắt, 1 viên Hoàn Hồn Đan, 1000vi tích phân."
"Hoàn hồn đan cùng ánh mắt sử dụng ra sao?"
" Ánh mắt có tác dụng làm ký chủ thành công che giấu suy nghĩ , chỉ thể hiện những gì ký chủ muốn."
" Hồi tâm đan là vật phẩm khi người sử dụng trước, sau bị xảy ra chuyện, liền tự động cứu một mạng."
-"Kể cả chết sao?"Xảo Tuệ hỏi lại.
" Phải, Nếu sau khi sử dụng trong vòng 3 ngày, người chết đi liền chết lâm sàng 2 canh giờ, Sau đó tự động sống lại."
"Xin hỏi ký chủ có muốn sử dụng?"
"Liền dùng đôi ánh mắt đi."
"Thành công sử dụng.Xin hỏi ký chủ có tham gia nhiệm vụ tiếp?"
"Hảo."
" Chúc ký chủ may mắn."
...
Xảo Tuệ tỉnh lại. Xoa xoa trán, tiếp nhận thông tin truyền tới.
Thân thể này là Mẫn Xảo Tuệ, 19 tuổi. Mẫn gia là gia đình thượng lưu. Mẫn lão gia có ba nhi tử, nhất nữ nhi.
Mẫn Kha đại thiếu là con trai của Mẫn lão gia với mối tình đầu. Vì bị phản đối mà chia cắt, mãi khi 9 tuổi mới đón hai mẹ con vào cửa. Năm nay 30 tuổi.
Mẫn Càn là nhị thiếu. Mẫu thân hắn là vợ chính thức của Mẫn lão gia. Mất lúc hắn 4 tuổi. Năm nay hắn cũng đã hai bảy.
Tam Thiếu gia Mẫn Dư là con của Mẫn lão với một nữ phục vụ tại hộp đêm. Hắn vừa sinh đã bị đem bỏ ở cổng Mẫn gia. Mẫu thân hắn liền theo một nam nhân ngoại quốc chạy. Năm nay đã 25 tuổi.
Nguyên chủ Mẫn Xảo Tuệ là tiểu nữ nhi của Mẫn lão gia cùng với một tiểu thư ngoại quốc. Nghe đồn là ánh trăng trong lòng lão. Cũng vậy mà nàng ở Mẫn gia so với ba nhi tử của hắn đều phải bảo bối hơn.
Mục tiêu lần này của Xảo Tuệ là Tam ca ca nàng. Mẫn Dư.
Không chịu cha coi trọng, vì mẫu thân, tên của hắn cũng là một chữ Dư, hàm ý thừa thãi, bỏ đi.
Mẫn Dư lớn lên không mụ mụ, không có thân phận, không chịu cha coi trọng liền chịu nhiều khổ. Người làm trong nhà tuy không chèn ép hắn, nhưng vẫn ngầm coi thường. Mẫn Kha không thèm để ý hắn. Mẫn Càn liền đối với hắn hạ tay chân. Lúc đầu hắn liền dám đánh lại, sau bị Mẫn lão gia cho ăn đòn liền yên phận.
Bị bạo ngược thành bệnh tâm lý. Hắn luôn cảm thấy u uất. Năm hắn 25 tuổi hắn bị ngã cầu thang hỏng cột sống, bị liệt hai chân, gặp Yên Nhã,là nữ hộ sĩ bệnh viện,quan tâm, nói yêu hắn. Hắn bị nàng làm cho cảm động. Sau lão gia mất, hắn không được chia tài sản. Toàn bộ tài sản chia ba phần cho hai nhi tử kia và Xảo Tuệ, không có phần hắn.Yên Nhã biết chuyện, nói hắn là phế nhân, nàng ở bên hắn chỉ vì tiền.Giờ không có nàng liền bỏ hắn theo nam nhân khác chạy.
Hắn liền triệt để phát bệnh, lúc người ta tìm được hắn, hắn đem bản thân hai chân đều chặt nát, toàn thân không lành lặn, đã chết.
Lần này, đổi là nàng. Nàng phải ngăn hắn yêu nữ nhân kia, giúp hắn sống thật tốt. Khiến cho hắn yêu nàng.
Xảo tuệ thở dài, nàng tới cũng thật đúng dịp. Hắn đang cùng Mẫn Kha tranh cãi ở lầu ba. Một lát nữa, theo nguyên bản hắn liền cùng Mẫn Kha ngã xuống.Hắn liệt nửa người, Mẫn Kha liền mù tạm thời do chấn động não, mẹ Mẫn Kha hung hăng chửi rủa hắn một hồi lâu...
Nàng vội vàng lên thang lầu, lên đến nơi thấy hai người bọn hắn đang lớn tiếng, chuẩn bị động tay chân.
" Người các ngươi chuẩn bị làm gì đó? Coi trừng ta cáo ba ba."
Mẫn Dư là cái thứ nhất tỉnh táo lại, hắn lùi lại một bước, cúi đầu, im lặng.
Mẫn Kha vội vàng quay về phía nàng :" A. Muội muội... Chúng ta làm ồn đến ngươi sao? Thực xin lỗi.."
"Không sao. Các ngươi đừng tái làm ồn là được. Đại ca, ngươi xuống lầu đi. Mẫn Dư ngươi theo ta vào phòng tập đi."
Mẫn Kha liếc qua Mẫn Dư cười khẩy nói với nàng:" Ân.Muội muội luyện tập. Cuối tuần ta theo giúp ngươi xách đồ mua sắm."
-"Hảo."
Nàng cất bước vào phòng tập đàn.Mẫn Dư im lặng trầm mặc theo phía sau. Kỳ thực hắn này cũng đĩnh là kẻ tội nghiệp, khát tình thương. Năm nàng lên 5, vì đồng tình hắn, hộ hắn một lần trước mặt cha. Hắn bị phạt không cho ăn, nàng từng lén lút gọi người làm cơm, nói là ăn khuya mang cho hắn vài lần. Sau quan hệ hai người không tệ lắm, chỉ là nửa năm trước nàng giao bạn trai. Hắn vô cớ đánh nàng bạn trai, nàng giận quá đem một chiếc ly tạp phải trán hắn xuất huyết. Từ đó đến nay hai người quan hệ liền không tốt, hắn trầm mặc, nàng giận dữ liền làm hắn bị thương quá vài lần, hắn đều không nói gì.
Nàng thở dài, xem ra phải trước tìm cách trấn an hắn.
Nàng quay đầu lại, nhìn hắn, hắn đứng thẳng im lặng cúi đầu không nói gì.
Nàng thở dài bước lên sát gần hắn :
-" Haiz, A Dư ca ca ..."
Hắn giật mình, nhìn nàng, thật lâu không thấy nàng gọi hắn như vậy. Mắt nàng nhìn hắn, có vô hạn đau xót trong đáy mắt, có quýên luyến , yêu thương.
"A Dư.... Ca ca... Tại sao? Tại sao lại giấu ta?"
Nàng vươn bàn tay chạm vào bên má hắn,hắn giật mình, theo bản năng cụp mắt không nói.
Bàn tay nàng chạm vào mặt hắn, mềm mại, nhẹ nhàng mà ấm áp.
" Hắn xấu xa như vậy, ngươi đánh hắn không sai, cớ sao không nói..."
Đúng vậy, bạn trai của nguyên chủ - Viễn Kỷ căn bản định lừa nàng uống thuốc, đem nàng cấp ăn sạch. Vỗ ảnh chụp rồi đem đăng lên web. Viễn Kỷ là bị kẻ thù của cha nàng trả tiền mà tiếp cận nàng.
Cũng may, Mẫn Dư phát hiện kịp thời.Hai người động tay chân, bị nàng gặp được. Viễn kỷ lời lẽ khéo léo, Mẫn Dư im lặng liền đem nàng giận dữ.

" Ta sợ.. nói ngươi liền.. không tin ta... " Mẫn Dư bộ dạng rối rắm.
Nàng thở dài, quàng tay ôm chặt hắn. "Ngốc tử,Ta không có không tin ngươi. Ngươi là ta tối quan trọng một người làm sao sẽ không tin."
-" Kia ngươi nổi giận..."
-"Ta sinh khí ngươi không cùng ta nói chuyện.. Thật xin lỗi.."
Nàng lấy tay chạm nhẹ vết sẹo trán hắn hỏi:"Còn đau không đau?"
"Đã không còn. Ngươi đừng lo lắng .."
-"Haiz... ca ca.."
Nàng nhìn hắn, trên má và bên tai hắn nổi lên nhữnh mạt đỏ ửng khả nghi.
Nàng cũng không phải nguyên chủ, nàng xem liền biết hắn rất có khả năng thầm thương nguyên chủ cũng đã lâu.
Nàng kiễng chân hôn nhẹ lên má hắn. Hắn toàn thân run rẩy, khẽ nỉ non:
"Tuệ~.. muội muội.."

=====ta là đường phân cách ám muội *h* trong phòng tập đàn ~\[⊙.⊙]/~~===

Nghe hắn nỉ non, nàng khẽ cười dịu dàng. Nàng áp đôi môi mềm mại lên môi hắn. Hắn theo bản năng liền liếm mút,gặm cắn. Cả hai điên cuồng thưởng thức đối phương,hôn thật sâu, đến lúc dừng lại hai chân nàng đã có chút đứng không vững. Nàng tựa vào lòng hắn:" Ca, ta yêu ngươi."
Hắn giật cổ họng, lại không nói được gì. Hắn đem nàng ôm bổng lên, đặt nàng lên ghế bành dài trong phòng. Hai người ôm lấy nhau, hắn điên cuồng hôn nàng, gặm, cắn.
Hắn hôn từ từ xuống cổ nàng, liếm xương quai xanh của nàng, mút mạnh tạo ra các vết hồng ngân.
Nàng hai tay ôm hắn, tay luồn vào mái tóc hắn, không ngừng rên rỉ, văn vẹo.
Hắn kéo hai chân của nàng, một chân vắt lên eo hắn, chân kia gác lên thành tựa ghế. Một tay hắn luồn vào váy nàng xoa nắn của nàng hoa hạch. Tay kia không ngừng xoa nắn của nàng tiểu bạch thỏ. Nàng hôm nay chỉ mặc váy ngủ, không thêm áo bra. Dáng người qua lớp áo lụa tơ tằm lộ ra không sót chút nào. Hắn vén toàn bộ váy ngủ của nàng lên quá đầu nàng, dùng nó trói tay nàng vào chân bàn bên cạnh.
Hắn xé tuột quần nhỏ của nàng ra, một đường hôn từ ngực xuống bụng, xuống hoa huyệt của nàng hé lưỡi liếm.
"Ân...Ưm... Ca..thực khó chịu... Hảo ngứa.."
Hắn vui vẻ, luồn tay banh lớn hai chân nàng ra. Nàng cảm giác hai chân sắp rụng rơi, toàn thân run lẩy bẩy. " A.. Ca.. dừng lại... A .. đoạn mất.."
Hắn liếm mút,gặm cắn hoa huyệt của nàng, chơi thật vui vẻ. Nàng bị hắn làm cho không ngừng cầu xin.
Đột nhiên hắn lấy tay, bắt hoa hạch của nàng, xoay tròn một vòng. Nàng hét lớn " A...". Một cỗ nước ấm theo âm đạo tràn ra, bị hắn đưa miệng hứng sạch. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, mở miệng:" Tuệ.. ta yêu muội."

Nàng mỉm cười ngọt ngào
..Hắn túm lấy tay nàng, áp lên bộ vị nóng rực của hắn.
Nỉ non: " Tuệ..giúp ta...."
....[⊙~⊙"]..
===đường phân cách tuyến kịch tình tiếp tục \(=.=")/===
Nguyên chủ vốn không phải con gái ruột của Mẫn Lão gia. Nhưng bởi, nàng mụ mụ là Mẫn lão gia thực tâm sâu yêu nên lão cố sức bảo hộ nàng. Việc này, nếu không nhận đuợc kịch tình, nguyên chủ đến Chet cũng không biết.
Sau bữa tối, nàng ngồi trên ghế bành phòng khách xem truyền hình một mình, Mẫn Dư xứ lý xong công việc liền xuống lầu tìm nàng. Hắn thấy nàng ngồi đó, dáng vẻ như con gấu nhỏ, khờ khạo mà đáng yêu. Trong lòng ấm áp, hắn lặng lẽ đi đến ngồi tại nàng biên cạnh. Nàng cười, liếc hắn rồi ngả đầu vào vai hắn.
"Mai xong việc, ta qua tiếp muội.Tại trường học chờ ta hảo không hảo?"
"Hảo.Ca, ngươi nói xem ta có phải hay không rất ngu ngốc. Lâu như vậy mới nhận ra. Đã tổn thương ngươi nhiều như vậy?"
"Không có, Tuệ Tuệ,ta thực cảm động muội không ghét ta. Ta chưa bao giờ trách muội, chỉ cần như bây giờ.Có muội, thật tốt."- Mẫn Dư vươn tay đem nàng ôm thật chặt vào lòng.
"Ca. Ngươi nhất định không được nhìn nữ nhân khác, không đươc để ý các nàng.."
"Hảo."
" Cũng không được dối ta cái gì, ta sẽ đau lòng.."
"Hảo. Ta sẽ làm sao bỏ được muội đau lòng.."
Xảo Tuệ nghe vậy trong lòng cười nhạt trong lòng, ngoài mặt vẫn vui vẻ. Hắn nói thật mới là lạ đó. Nguyên kịch hắn nếu không bị tàn phế thì Mẫn gia e rằng cũng tan. Hắn một lòng hận bọn họ, trù bị phá hoại cơ nghiệp Mẫn gia. Vị muội muội này may ra vì chút giúp đỡ trước kia sẽ không chết. Chỉ là nháo mâu thuẫn kia đoạn thời gian khiến hắn cảm thấy nàng bỏ rơi hắn. Nàng cũng như bọn họ chán ghét hắn. Hắn sâu muốn đem nàng khóa lại, tự mình động thủ dày vò. Nếu hắn thành công trong lời nói, kia, nàng thật sống không bằng chết.
Nàng thật cảm thấy đen đủi, rõ ràng là nhiệm vụ cấp ** vậy mà cái chó má gì chi nhánh nhiệm vụ phát sinh.
Nào là ngược hắn thay nguyên chủ, nào là giữ được Mẫn gia. Nói cho cùng nguyên chủ vãn luôn biết ơn, yêu quý Mẫn lão gia như thân phụ.
Haizz. Hắn này đẩu M thuộc tính,ngược thân hắn không khó. Chỉ là hắn có chút thần kinh bệnh, ngược tâm hắn, lại không để hắn bị thương tâm quá phát khùng, thật vô cùng khó.

Lúc nghe tin Mẫn Kha bị ngã cầu thang, nàng điếng người, run rẩy. Nàng thật quá chủ quan. Kịch tình do tác giả viết rất mạnh, sao có thể thay đổi dễ dàng như vậy. Mẫn Kha ngã cầu thang, kia, hắn liệu nàng có thể đủ năng lực bảo hộ bao lâu... Nàng vô tình nhìn sang Mẫn Dư bên cạnh, hắn đang lái xe, trong kịch tình là hắn bị cùng Mẫn Kha... Hy vọng nàng chỉ là lo xa. Hắn vẫn ở đây , hắn ổn mà.
Bọn họ đến bệnh viện, Mẫn Kha liền tại phòng cấp cứu. Tình hình có vẻ không tốt lắm, nghe nói Mẫn Kha đi bàn việc, uống không phải rất quá chén.Đối tác là nữ, hắn cùng nàng đang xuống lầu thời điểm, bị của nàng người theo đuổi hiểu nhầm là bạn trai liền đánh hắn. Mẫn Kha nhất thời phản ứng không kịp, ngã lâu.
Mẫu thân của hắn-Khương di bàng hoàng, khóc phải ngất.
Xảo Tuệ thấy nàng như vậy cũng có chút không nỡ.
Xảo Tuệ chuẩn bị bước đến đỡ nàng, đột nhiên, ánh mắt quét qua phía Mẫn Dư đang đứng. Hắn im lặng đứng đó, vẻ mặt không nhiều lắm biểu cảm, ánh mắt sâu khó dò.
Nàng trong lòng có chút nghi hoặc cùng buồn bực, cảm thấy có điều không hay sắp xảy ra.
Bất quá, nàng vẫn đỡ Khương di ngồi vào ghế, an ủi :" Khương di, ngươi bình tĩnh, đại ca phúc dày sẽ ổn cả
thôi..."
Khương di nắm tay nắm tay nàng run rẩy:" Hắn nhất định sẽ không sao, phải. Nhất định không sao..." Nói đoạn, nàng gục đầu lên vai nàng, khóc nấc rồi đột ngất đi.
"Khương di..Ba... Người mau xem nàng..."
Mẫn lão gia hoảng hốt đi lại, gào:" Mẫn Càn mau hộ ta nâng nàng,Tuệ Tuệ, con tại đây chờ đại ca. Mẫn Dư mau đi gọi bác sĩ.."
Lúc Khương di tỉnh đã là hai giờ sau, phẫu thuật thủ của Mẫn Kha đã xong.Bác sĩ nói hắn khả năng cả đời đều không thể đứng lên.Mẫn lão cũng không dám kích thích nàng, chỉ bảo Mẫn Kha đã an toàn.
Lúc này, Mẫn Càn đột nhiên nói với Mẫn Dư:
"Kia, Ba ba tại đây cùng Tuệ chăm sóc Khương di cùng Kha. Ta cùng ngươi đi mua cho họ chút đồ ăn."Hắn chưa từng gọi Mẫn Kha là đại ca.Mẫn lão nói mấy lần hắn đều không chịu, sau đành mặc hắn.
Nàng có chút ngạc nhiên, hắn cùng Mẫn Dư quan hệ thường không tốt, nếu đi đáng lẽ nên rủ nàng mới phải. Có gì đó không ổn, chỉ là nàng không đoán ra không ổn tại đâu. Nàng lo lắng liếc sang Mẫn Dư:" Nhị ca, hay là ta và ngươi cùng đi liền hảo..."
"Ngươi và khương di đều là nữ nhân sẽ tiện hơn.."
Nàng muốn phản đối thì nghe thấy Mẫn Dư ứng:"Hảo, ta đi cùng ngươi." Giọng nói có chút không rõ ý tứ.
"Ca.." Nàng đột nhiên thấy có chút khó chịu trong lòng.
Mẫn Dư xoa nàng đầu,nhẹ nhàng:"Ngoan, lát ta mang đồ ăn về cho muội."
Xảo Tuệ đành ứng,hảo.
Mẫn Càn có chút kinh ngạc:" Quan hệ của các ngươi đã tốt lại từ khi nào.."
"Chúng ta quan hệ luôn rất hảo.Đi thôi.."
Mẫn Dư cất bước đi trước, Mẫn Càn nhìn hắn cười sâu rồi theo sau.
Nàng nhìn bọn họ đi xa liền tim đập càng mạnh.
***
Mẫn Dư cùng Mẫn Càn đi ra khỏi bệnh viện. Hai người đi đến trước cửa nhà hàng, Mẫn Càn đột nhiên có điện thoại. Hắn bảo Mẫn Dư đứng chờ mình rồi đi ra thật xa nghe điện thoại. Mẫn Dư đứng nhìn bóng hắn, cười có chút tăm tối rồi xoay người vào nhà hàng.
***
Mẫn lão gia đang ngồi trong góc phòng bệnh,mệt mỏi tràn đầy.
Nàng thở dài, cho dù hắn trăng hoa, thực chất mà nói hắn đối với các nàng vẫn rất tốt.Nàng bước lại gần hắn, rót cho hắn cốc nước ấm.
:"Ba, nước ngoài có nhiều bác sĩ giỏi, đaị ca nhất định sẽ khoẻ lại thôi.."
Mẫn lão gia nhận lấy nước, thở dài:" Tuệ Tuệ, ta co phải làm cha thực thất bại..."
"Ba, con gái không biết mụ mụ ra sao. Bất quá, con gái cảm thấy có ba ba là may mắn của con."
Mẫn lão gia cảm động xoa xoa đầu nàng:"Ngoan nữ nhi, ngươi là ta tối bảo..."
Đột nhiên điện thoại bọn họ rung lên, Mẫn lão gia nghe điện xong thì run rẩy trượt tay rơi xuống ...
"Ba ba..."
"Tuệ Tuệ, trời ơi, ta tạo nghiệt gì..."
"Ba, sao vậy? Có chuyện gì.."
Đôi mắt ông đỏ lên:"A Dư..."
Nàng run rẩy:" Hắn ở đâu..."
"Ta...ta... Không kịp hỏi..."
Nàng xoay người lao ra khỏi phòng, hắn ở đâu, nàng nhất định phải tìm được hắn.
"Ký chủ có muốn ứng trước 500 vi tích phân để mở bản đồ tìm vị trí?"
"Hảo." Nàng vội mở bản đồ. Phòng cấp cứu số 4.
Đến nơi, Mẫn Càn đang đứng cùng vài người lạ mặt ở cửa to tiếng.
"Các người làm ăn kiểu gì vậy, nếu hắn có mẹnh hệ gì các người có thể chịu trách nhiệm được không hả?!"
Nghe bước chân, hắn quay đầu lại. Thấy là nàng ánh mắt có chút thất vọng cùng buồn bực. Hiển nhiên là hắn đang bực bội.
Bên kia, một đôi vợ chồng đang ôm đứa con gái nhỏ đứng đó đỏ mắt khóc. Hai thanh niên, có vẻ là phục vụ nhà ăn đứng đó có chút run rẩy, lo sợ. Nàng cũng không còn sức nghĩ nhiều.
"Nhị ca, Mẫn Dư đâu? Hắn sao r?"
Mẫn Càn xoa xoa mi tâm, nói với nàng:"Hắn đang cấp cứu, nghe nói bị bỏng nặng..."
"Nhị ca, hắn làm sao bị bỏng được? Ngươi rõ ràng là cùng hắn, cái gì mà nghe nói chứ?"
"Ta đã định vào mua cùng hắn, chợt có điện thoại liền bảo hắn chờ trước cửa tiệm, ta đi nghe điện.
Ai ngờ hắn vào tiệm, đi qua khu bếp. Vì cứu một đứa bé, bị người làm nhà bếp đổ dầu sôi... Lúc ta quay lại bọn họ đã đưa hắn đi cấp cứu.."
"Cái gì? Dầu.... Không, hắn nhất định ổn, ta vào nhìn hắn.."
Nàng định xông vào bị Mẫn Càn giữ lại.
" Muội muội, ngươi bình tĩnh bác sĩ đang cấp cứu cho hắn, ngươi đừng vào sẽ ảnh hưởng đến hắn, chờ ở đây thôi."
Nàng mệt mỏi gục đầu vào lòng Mẫn Càn khóc :"Hảo, kia ta chờ hắn ra.."
"Hảo , không sao..không sao.."
Nàng gục đầu,Mẫn Càn không nhìn thấy ánh mắt nàng tối tăm.Mẫn Càn, nàng mới không tin những chuyện này không liên hệ tới hắn. Hay lắm, đã có gan động vào người của nàng, kia,nên có gan chịu đựng của nàng đáp lễ.
Kỳ thực Mẫn Càn cũng bực bội, kế hoạch của hắn vốn rất tốt, Mẫn Dư hẳn phải chết. Chỉ là Mẫn dư bây giờ nếu chỉ bị bỏng nhẹ hắn thấy thật không cam tâm.
Chờ Mẫn Dư được cấp cứu xong đưa vào phòng vô khuẩn, Xảo Tuệ thật có tâm giết chết Mẫn Càn.
Mẫn Càn toàn thân đều nhẹ nhõm, hoàn hảo. Như thế này càng tốt, nhà hàng là Mẫn Dư đi vào, cứu người là Mẫn Dư tự nguyện, tra cũng không thể tra đến hắn chuyện gì. Hơn nữa, tình trạng của Mẫn Dư, so với chết cũng không kém bao nhiêu.
Mẫn Dư bị bỏng nặng, băng kín thuốc khắp đầu, cổ, bụng và tay phải. Bác sĩ nói tay phải của hắn bỏng như thế có thể vĩnh viễn không thể dùng nữa, đôi mắt của hắn hủy, gương mặt e rằng không thể phục hồi. Gương mặt đó của hắn e rằng có khỏi cũng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Xảo Tuệ nhìn vẻ mặt vui vẻ mà giả vờ đau khổ của Mẫn Càn chỉ muốn giết hắn. Nàng nói:"Nhị ca, ngươi mệt mỏi, baba không sang đây, ngươi sang bên đó xem hắn ổn hay không."
"Kia muội muội ngươi cũng nên nghỉ ngơi.."
"Không cần. Ngươi cùng ba ba nghỉ ngơi là tốt..."
"Kia, ta đi. Ngươi chịu khó..."
"Hảo."
..Mẫn Càn đi rồi nàng nắm tay trái Mẫn Dư.
"Ca,Tuệ Tuệ sai rồi, không nên để ca đi cùng hắn. Ngươi đừng giận ta, tốt hay không?"
"Ca,.. ngươi mau tỉnh lại. Ngươi phải cố gắng..."
"Ca, ngươi thế này ta tâm đều nát..."
"Ca Ca,Ta yêu ngươi, ngươi hay không yêu ta?Mau trả lời nào.."

Cũng đã ba tháng, ba tháng này Mẫn gia điêu đứng. Giá cổ phiếu giảm, công ty ở bộ phận của Mẫn Càn lộ ra tham ô. Mẫn Càn bị tạm giam điều tra , Mẫn lão gia cũng không giúp hắn.Mẫn lão gia khó khăn lắm mới đem công ty vượt qua. Hắn quá mệt mỏi, không có thời gian để ý ai nữa.
Một tháng này, Mẫn Dư ban đầu tỉnh dậy biết mất đi đôi mắt có chút im lặng. Bởi vì nàng bên cạnh mà cũng đỡ mà phần nào khá lên.
Đến bây giờ hắn càng ngày càng không yên phận.
Xảo tuệ thở dài, nam nhân này không biết dầu chạm phải dây thần kinh nào của hắn nữa. Hắn bám dính lấy nàng như trẻ sinh đôi.
Nàng nằm tựa đầu giuờng, đọc tin tức cho hắn nghe, hắn liền nằm gối đầu lên bụng nàng. Tay phải rủ một bên, tay trái khẽ xoa trái xoa phải hai bên đùi nàng.
"Tuệ~~~... đừng đọc... Chúng ta ngoạn ngoạn ni đi.." Giọng hắn khàn khàn, hô hấp có chút dồn dập.
"Mẫn Dư, chàng định làm gì, giờ là buổi chiều, đừng rộn.."
"Tuệ, mắt ta thật đau... Muội cũng không cần ta nãy xấu xí quỷ.."
Nàng thở dài xoa xoa mi tâm. Mẫn Dư kể từ ngày giả vờ thành công khiến nàng lo lắng ôm lấy hắn thì luôn là này dáng vẻ.
Rõ ràng bác sĩ nói có thể không càn băng nữa, nàng cũng chưa thấy hắn vết thương bao giờ, mỗi lần thay băng bác sĩ đều không cho nàng vào. Giờ, hắn liền không chịu tháo băng. Vì có tân nữ hộ sĩ thấy hắn sau khi tháo băng bị dọa ngất, hắn liền không bao giờ chịu cho nàng xem.
Nàng sợ hắn đau lòng,luôn luôn tìm cách vậy mà hắn liền không chịu mở ra. Nàng cũng đành chịu.
Chỉ là luôn đau lòng hắn, không nỡ để hắn chịu thiệt.
Nàng không nhìn thấy ánh mắt hắn, luôn không biết hắn nghĩ gì. Chỉ đành cúi đầu, khẽ vuốt ve gương mặt hắn qua lớp băng vải.
"A Dư, ngươi biết rõ ta tâm đau ngươi, ngươi lại luôn như vậy ... Ta tâm thực đau..."
"Tuệ, xin lỗi, ta hôn muội, đừng giận, hảo không hảo?"
Nàng phì cười , hắn rõ hống hống nàng mà còn không quên ăn đậu hũ của nàng. Tên khờ giảo hoạt.
Nàng cúi đầu, hôn hắn thật sâu, vươn tay ôm hắn lại sợ hắn đau mà không dám ôm thật chặt chẽ. Hắn vươn tay ôm nàng vào lòng,"Tuệ, nếu một ngày muội phát hiện ra ta lừa muội rất nhiều chuyện muội sẽ tha thứ cho ta chứ?"
"Ca, ngươi có nữ nhân khác?" Nàng lớn giọng chất vấn.
"Không, tuyệt đối không phải. Haiz, ta chỉ nói là nếu như.."
"Ngươi thật không có nữ nhân khác.."
"Đương nhiên,Tuệ, ta làm sao lại làm thế."
"Thật?"
"Thật hơn trân châu."
"Hừ, tạm thời tin ngươi.."
Mẫn Dư thở phào, nữ nhân, là loài động vật hay ghen nhất thế gian.
***
Xảo Tuệ bước đến cửa phòng, chợt nghe tiếng cãi vã của nam nữ. Nam giọng hình như là của A Dư.
"Vân , ngươi điên rồi sao?"
A. Gọi cũng đích thân mật, nghe thật giống khi gọi nàng,Tuệ.
"Phải, ta điên rồi, ngươi cũng đừng nói với ta hai ngươi là caca muội muội"
"Đích thực là vậy. Vân,.."
"Thôi đi, có ca ca sẽ cùng muội muội hôn nhau đâu.."
"Ta cũng lười giải thích..."
"A. Vậy là ngươi thừa nhận. Lúc trước ngươi nói lừa nàng để lấy cổ phần, giờ tại sao không có cổ phần?"
"Ta chưa lấy được, đợi thêm một thời gian nữa..."
"Ân, một thời gian nữa? Cha ta đã chiếm được 5% cổ phần kia rồi. Không cần của nàng , chúng ta vẫn chiếm được công ty."
"Như vậy không chắc..."
Xảo Tuệ đẩy cửa bước vào
"Ca, cổ phần của ta ngươi muốn phải không? Hảo. Cho ngươi."
"Tuệ,..sao muội lại ở đây?..."
Nàng cười nhạt, nhìn trước mặt nam nhân. Nào đâu có sẹo, nào xấu xí, không băng vải, mắt sáng như mặc ngọc. A. Thì ra đây là tình yêu hắn nói.
"Tuệ, muội nghe ta ..." Hắn vội bước đến phía nàng định nắm lấy tay nàng.Nàng vội lùi ra sau nhìn hắn nói:" Không cần cảm ơn ta, vì, ta thực chán ghét ngươi.."
Nàng lùi lại xoay người chạy đi.
Hắn định đuổi theo, bị nữ nhân kia giữ lại: " Ngươi định đi đâu?.."
"Buông."
"Không,ngươi không thể đi, ta sẽ.."
"Cút,.." Hắn hất mạnh tay.Nữ nhân kia ngã văng ra sàn.
Mẫn Dư lao ra khỏi cửa chợt nghe tiếng nữ nhân kia hét: "A, a Dư, ta đau bụng, con chúng ta..."
Hắn quay đầu,váy nàng nhiễm đỏ, từ từ lan rộng..
Hắn vội cúi người ôm nàng cao giọng:" Bác sĩ, bác sĩ!!"

Cho đến đêm Mẫn Dư mới ra khỏi bệnh viện.
Hắn gọi cho Tuệ Tuệ đã rất nhiều cuộc, nhắn tin, nàng đã tắt máy.

Xảo Tuệ biến mất nửa năm, nửa năm này hắn điên cuồng tìm nàng. Vẫn thẳng không có tin tức, cho đến khi hắn nhận được cuộc gọi từ luật sư, hắn tự nhận là luật sư của Xảo Tuệ hẹn Mẫn Dư gặp mặt.
"Đây là giấy nhượng 25%cổ phần công ty cho ngài từ phía thân chủ tôi."
"Thân chủ của anh đâu? "
"Xin lỗi tôi không thể tiết lộ."
"Vậy anh làm sao biết cô ấy muốn ủy quỳên?"
"Đây là di chúc của cô ấy. Theo di chúc, sau khi cô ấy qua đời, cổ phần chuyển đến tay anh."
"Anh nói gì..." Mẫn Dư run rẩy, không, không, luật sư tuyệt đối không nói có ý đó...
"Hôm qua tôi đã nhận được giấy chứng tử của cô ấy bên pháp y. Ai đó bên viện phúc lợi đã gửi nó đến đây.."
"Không... Anh nói láo gì đó. Cô ấy khoẻ mạnh xinh đẹp như vậy.."
"Ngài Mẫn, di chúc đã thành lập từ 9 tháng trước. Cô ấy bị u não giai đoạn cuối. Có kết quả từ bệnh viện, có lẽ cô ấy đã giấu gia đình."
"Ông nói cái gì..bệnh.."

Mắt hắn nhòa đi,toàn màu đỏ, hắn không còn nghe đuợc bất cứ điều gì.Ngực, thật đau, thật nhức nhối. Có gì đó không ngừng tàn phá, đâm nát trái tim hắn.
À, miệng hắn đầy vị tanh mặn sao thế nhỉ. Toàn thế giới tối lại. Hắn không nghe rõ người kia nói gì...
Mẫn Dư sau khi tỉnh dậy tại bệnh viện , bác sĩ nói hắn không thể lại khóc. Nếu thật khóc, mắt hắn liền thật hỏng. Hắn lại tìm vị luật sư kia, muốn địa chỉ nơi gửi giấy chứng tử.
Hắn tìm đến đó, một bệnh viện phúc lợi xã hội nhỏ.
Họ nói cô mất,đã bị đưa đi, không biết đi đâu.Họ nói cô còn có chút đồ để lại,hắn có thể đến xem.
Là một phòng bệnh nhỏ, có rất nhiều giường, chiếc giường của cô sát cửa sổ. Trên bệ cửa là chậu hoa sen nhật,hoa màu trắng , nhỏ nhắn.
Hắn lặng người.
"Cậu là chồng cô ấy hả? Haiz, cô ấy đi khám thai sẽ mau về..."
"Cái gì ạ? Cụ vừa nói gì ạ ?"
"Cậu là chồng Tuệ Tuệ phải không, con bé vẫn hay nhắc tới cậu. Con bé nói cậu đi công tác, nhất định về thăm ba mẹ con cô ấy..."
"Bà, bà lại lẫn rồi.." Một bác gái vừa từ ngoài bước vào đỡ bà cụ nằm xuống.
"Xin lỗi cậu, việc vợ con cậu tôi rất tiếc. Bà cụ rất quý cô ấy. Bà lẫn rồi, không nhớ là cô ấy đã đi rồi.."
"Bác, bác vừa nói... Mẹ con cô ấy?"
"Cậu, cậu không biết cô ấy mang thai?"
"Mang thai?Bác.. cô ấy..?"
Bà cụ nằm bên cạnh lập tức xen vào:"Tuệ Tuệ mặc dù hay ốm chút, nhưng hai đứa bé rất khoẻ mạnh.Là thai đôi hơn 6 tháng.."
"Không có lý nào cậu lại không biết, chiều nào cô ấy cũng vừa ngắm ảnh cậu, vừa nói chuyện điện thoại ở hành lang rất lâu..."
Y tá bước vào, mang theo một chiếc hộp màu trắng.
"Đây là đồ của chị nhà."
Mẫn Dư run rẩy mở hộp. Bên trong có một chiếc điện thoại, một cây bút chì, một sổ ảnh, một máy ảnh in ảnh trực tiếp, hai bộ quần áo trẻ sơ sinh, một cuộn len đang đan dở màu lam đậm.
"Cô ấy nói, đan khăn chờ cậu về.." Bác gái sụt sịt.
Hắn đứng dậy, ôm chiếc hộp lặng lẽ đi ra ngoài...
******
"A Dư, ca ca,ngươi khoẻ không?
Công việc không bận quá chứ?
Muội hôm nay đã vào trụ bệnh viện. Họ nói như thế tốt cho con chúng ta.
Muội thật thích nơi này. Ở đây thật yên tĩnh, mọi người cũng thật tốt bụng.
Ca,ta thật nhớ ngươi."
*** .....
......
.....
"Ca, ta thật nhớ ngươi. Hôm nay ,ngươi có hay không rảnh.
Ca, A Dư. Ta thật muốn ăn mỳ cay. Nếu ngươi tại, chúng ta có thể vừa ăn vừa xem truyền hình.."
***
"Khụ, Ca, A Dư. Con chúng ta hôm nay rất ngoan ngoãn.
Ta gần đây luôn buồn ngủ, đầu thật choáng, bác sĩ nói, muốn con khoẻ mạnh phải chịu khó vận động.."
.....
**
"A Dư, khụ.. khụ... Thật nhớ ngươi. Chừng nào ta mới có thể gặp lại ngươi. Ta rất sợ lúc ấy mình rất xấu xí...
Ta giờ thật không muốn ăn cơm nữa..."
....
**
"A Dư..ta rất mệt ... Thật vây...
Con chúng ta đang tại đạp....
A Dư .... Ngủ ngon..."
"A Dư... Ca ca ... Ta không hề ghét ngươi, lúc ấy ta nói dối..
Ta hôm đó đợi ngươi đuổi theo.. đến chân đều mỏi... "
***
"A Dư... Ta biết ngươi sẽ không bao giờ thèm nghe những lời này nữa....Ta yêu ngươi..."
"Tạm biệt... A Dư... Ca..."

A. Mẫn Dư tắt máy ghi âm. Nước mắt rơi đầy mặt, hắn vùi đầu thật chặt vào đầu gối hai tay che đầu.
"TUỆ ... Tuệ... Xin lỗi..."
Thật xin lỗi vì đã không ở bên muội. Xin lỗi vì dối muội.
Xin lỗi....vì tất cả ...
Tuệ...
****
Hắn lúc này thật đã mù.
Chỉ là, nàng không ở đây, hắn không có người để làm nũng, để dỗ dành khi nàng giận dỗi... Không có người sẽ đọc tin tức cho hắn, ôm hắn cùng ngủ, giúp hắn miêu tả thời tiết... Sẽ không bao giờ lại có người sợ hắn đau lòng mà nơi nơi nhường nhịn hắn, không có người sẽ sợ hắn đau mà ôm hắn thật nhẹ,... Sẽ không có người nửa đêm bừng tỉnh đắp lại chăn cho hắn,...
A. Thì ra, thế giới này tới bây giờ chỉ còn mình hắn...
Hắn nhắm mắt lại, lại không thể nhớ ra nụ cười của nàng nữa,...
*****
"Đại bảo, tiểu bảo... Hai đứa mau mau cười cho mụ mụ xem.."
Chợt hệ thống thanh âm vang lên:" Nhiệm vụ số một hoàn thành. Chi nhánh nhiệm vụ hoàn thành."
"Ký chủ lựa chọn ở lại hay rời đi"
Xảo Tuệ nhìn hai bảo bối mặc bộ đồ con gấu nhỏ. Haiz. THật không uổng hoàn hồn đan của nàng.
"Ở lại."









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xuyên