Chương 6 Tổng tài mang cầu kiều thê ( 4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Hạ Quý không có đi tập đoàn Liêu thị phỏng vấn, Trần Mỹ Kiều liền cảm thấy có chút gì đó không thích hợp.

Có thể tưởng tượng đến cô ta gần nhất liền thay đổi rất nhiều chuyện, Ngô Tưởng Tưởng không đi phỏng vấn cũng có thể hiểu, rốt cuộc ngày đó buổi tối không ai đi ' giúp ' cô.

Nói không chừng Ngô Tưởng Tưởng là bị người hạ dược ... không.... thành... Cho nên hiện tại đều hạ không tới giường đâu!

Trần Mỹ Kiều nghĩ như vậy, cũng liền nghĩ thông vì cái gì mà Ngô Tưởng Tưởng không đi phỏng vấn ——

Hạ Quý ở trong phòng ngủ đã mấy ngày, thẳng đến khi Tập Đoàn Khương Thị gọi điện thoại kêu cô đến công ty phỏng vấn, rốt cuộc cô mới ra cửa.

Trong quá trình phỏng vấn, Hạ Quý bằng vào một số kinh nghiệm mà cô đã xuyên qua các thế giới tiểu thuyết trước đây, cùng với chính mình đại khí biểu hiện cùng trầm ổn tự tin, thực thuận lợi làm giám khảo phá cách trực tiếp tuyển cô!

Đến Tập Đoàn Khương Thị phỏng vấn, Hạ Quý không có đụng tới Khương Diệc Thần.

Cũng đúng, Khương Diệc Thần xác thật là Thái Tử gia của Tập Đoàn Khương Thị và cũng có mang chức vụ là tổng tài tập đoàn nhưng hắn rất ít đến công ty.

Cho nên tỷ lệ muốn gặp phải hắn, kỳ thật là rất thấp rất thấp.

Hạ Quý cảm thấy, chính mình cũng là không cần thiết lo lắng.

Tuy rằng Liêu Vũ Sâm cùng Khương Diệc Thần, hai người đều là Thái Tử gia, nhưng phong cách là thật sự hoàn toàn bất đồng.

Thái Tử gia Tập Đoàn Khương Thị cà lơ phất phơ, cả ngày ăn không ngồi rồi.

Mà Thái Tử gia tập đoàn Liêu thị lại đã sớm có thể một mình đảm đương một phần, hiện tại thậm chí đã bắt đầu tiếp nhận Liêu thị.

Bên ngoài những người đó luôn là nói Thái Tử gia Khương thị năng lực không bằng Thái Tử gia Liêu thị, về sau chờ Khương chủ tịch từ chức, Khương Diệc Thần tiếp nhận công ty mà nói, Tập Đoàn Khương Thị khẳng định là không được.

Đến lúc đó đừng nói là top 5 thế giới, chính là top 50, phỏng chừng còn không thể nào vào được.

Cũng đúng là bởi vì Khương Diệc Thần cùng Liêu Vũ Sâm hai người tổng tài bị đối lập, lại luôn là nói Khương Diệc Thần không bằng Liêu Vũ Sâm, vì điều này làm cho Khương chủ tịch thân là cha Khương Diệc Thần vô cùng tức giận!

Ông cũng không phải tức vì những người đó lắm miệng bát quái, mà tức là vì chính đứa con trai của mình không dùng được a!

Cả ngày liền nơi nơi lắc lư, công ty cũng không vui quản.

Mỗi lần bên ngoài truyền đến những lời nói đó, hắn liền luôn là bộ dáng không sao cả, còn nói cái gì: "Người khác nói chính là s tht sao! Cho nên vì không cho Khương thị xong đi, lão ba ngài vn là tuyn người tha kế khác đi!"

Hỗn trướng a! Ông chỉ có một đứa con trai là hắn, lấy đâu ra tuyển người khác?

Nếu ông mà có hai đứa con trai, ông mới sẽ không làm cái hỗn tiểu tử này kế thừa Khương thị đâu!

——

Hạ Quý trong đầu hiện lên tư liệu này thì cô đã rời khỏi Tập Đoàn Khương Thị.

Đứng ở bên đường cái, cô suy nghĩ, là bắt tacxi trở về hay là đi xe buýt.

Bởi vì vừa tốt nghiệp, Ngô Tưởng Tưởng cũng không có muốn người nhà gửi tiền cho cô nữa, liền muốn dựa vào chính mình.

Cho nên...... Kỳ thật trong túi cô đã không có nhiều tiền.

Cô nhún vai không sao cả, vẫn là ngồi xe buýt hảo.

Hạ Quý cất bước, chuẩn bị qua đường đi đến trạm xe buýt ở đối diện.

Lúc này, một chiếc xe mui trần màu đỏ đang chạy về phía cô ——

Tốc độ kia, nếu không phải Hạ Quý né tránh kịp, mà nói, tuyệt đối có thể bị đâm bay!

Đương nhiên, nếu đối phương có thể ở lúc đến trước mặt cô kịp thời phanh lại, cô cũng là có thể tránh cho bay lên tới.

"Chi ——" tiếng thắng xe chói tai, chiếc xe dừng lại ở bên người Hạ Quý, khoảng cách còn nửa thước.

Người ngồi ở vị trí điều khiển tháo kính râm xuống, một bàn tay để ở trên cửa xe, nghiêng đầu nhìn Hạ Quý: "Xin li ~ cô không sao ch?"

Trên mặt hắn mang theo mỉm cười xán lạn như ánh mặt trời, xứng với bộ dáng soái khí.

Nhưng người nam nhân này...... Là Khương Diệc Thần!

Hạ Quý dừng một chút, trên mặt biểu tình trước sau là khóe miệng hơi hơi giơ lên, ánh mắt nhàn nhạt.

Cho dù là ngoài ý muốn gặp được Khương Diệc Thần, cô cũng chỉ là ở trong lòng hơi kinh ngạc một giây đồng hồ liền không có dư thừa cảm xúc.

Khẽ gật đầu rồi không thèm liếc mắt nhìn Khương Diệc Thần một cái, nhấc chân rời đi.

Rõ ràng là ở trên đường cái, lại đi nhàn nhã lười biếng như là tản bộ.

Khương Diệc Thần không có khởi động xe rời đi, mà là nhìn bóng dáng Hạ Quý, mày nhẹ nhàng nhăn lại.

Không biết có phải hay không ảo giác, hắn cảm thấy... người con gái hắn vừa mới thiếu chút nữa đụng phải rất quen mắt!

Trí nhớ hắn luôn luôn thực tốt, nhưng để nhớ đến dáng người thì không dễ dàng nhớ.

Nếu hắn nhìn người liền cảm thấy quen mắt, kia tuyệt đối là hắn đã gặp qua!

Nhưng...... Rốt cuộc là gặp qua ở đâu, nơi nào?

Khương Diệc Thần còn đang suy nghĩ, thì Hạ Quý đã lên xe buýt.

Hạ Quý ngồi xuống ở vị trí bên cửa sổ, lúc xe buýt rời đi, cô còn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Khương Diệc Thần một cái.

Ánh mắt kia, kỳ thật không có dư thừa cảm xúc, chỉ là bởi vì nhận thấy được tầm mắt Khương Diệc Thần mà thôi.

Không nghĩ tới, chính là một cái liếc mắt kia, làm Khương Diệc Thần nháy mắt nghĩ tới!

Đúng rồi! thân xử nam!

Không sai, hắn ngày đó buổi sáng trước khi rời đi kỳ thật là có nhìn qua cái người cướp đi thân xử nam của hắn trông như thế nào.

Bởi vì ý nghĩa bất đồng, cho nên cho dù thấy một bên mặt, hắn cũng nhớ kỹ như vậy.

Khương Diệc Thần ngơ ngác nhìn hướng xe buýt rời đi, trái tim thế nhưng nhảy bang bang!

Giơ tay che lại trái tim chính mình mà kinh hoàng không ngừng, hắn không biết vì cái gì trái tim sẽ nhảy đến nhanh như vậy.

"Rầm" nuốt nuốt nước miếng, sau đó làm mấy cái hít sâu để điều tiết cảm xúc chính mình.

Nhưng trong đầu, lại không tự chủ được hiện ra ký ức buổi tối ngày đó......

Hắn nhớ rõ buổi tối ngày đó, hắn đi tham gia tiệc sinh nhật người bạn, sau đó bị rót rất nhiều rượu.

Lúc ấy hắn lại lười về nhà nghe cha mẹ lải nhải, cho nên dứt khoát tìm khách sạn gần đó thuê phòng ngủ.

Vừa đến cửa phòng, thì cửa đã bị người từ bên trong mở ra.

Hắn say đến quá lợi hại, căn bản không biết chính mình đi nhầm phòng.

Trong mơ mơ màng màng, cũng chỉ nhớ rõ người mở cửa chính là nữ.

Sau đó, hắn bị người nữ kia kéo vào phòng.

Lại sau đó......

Hắn là nam nhân bình thường a! Hơn nữa nữ nhân kia còn chủ động như vậy!

Hơn nữa hắn là xử nam, tự chủ khẳng định......

Hảo đi hảo đi, hắn thừa nhận, hắn tự chủ kỳ thật luôn luôn thực tốt.

Chỉ là không biết buổi tối ngày hôm đó như thế nào, liền... Liền không chịu khống chế.

Thuận lý thành chương, hắn thân xử nam liền giao đi......

Sau khi tỉnh lại, hắn cũng là hoảng sợ.

Lại sợ người ta sẽ tìm hắn yêu cầu phụ trách gì đó, như vậy thật sự là quá phiền, cho nên liền chạy nhanh.

Vốn dĩ Khương Diệc Thần đều đã quên sự tình ngày đó, chỉ là không nghĩ tới hôm nay sẽ lại đụng vào nữ nhân kia!

Nhìn dáng vẻ nữ nhân kia rốt cuộc có hay không nhận ra hắn?

Buổi tối ngày đó, chính là cô kéo hắn vào phòng, sau đó như vậy nhiệt tình như lửa.

Hẳn là...... sẽ nhớ rõ hắn đi?

Kia cô vì cái gì mà không nhớ rõ bộ dáng của hắn?

Khương Diệc Thần suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra vấn đề này, vì cái gì đâu?

"A! Chng lẽ là...... s mình tìm cô y phụ trách?!" Khương Diệc Thần vỗ vỗ trán mình, lẩm bẩm.

Tuy rằng cảm thấy khả năng này tính không phải rất lớn, nhưng tựa hồ cũng chỉ có như vậy mới có thể nói thông được.

——

【 phiếu phiếu a ~ nhớ rõ đầu phiếu phiếu a ~】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro