"Sợ mình tìm cô ấy phụ trách?!" Khương Diệc Thần lông mày nhăn đến một cái cao một cái thấp, toàn bộ biểu tình trên mặt thật sự rối rắm.
Nhìn nhìn mặt mình qua kính chiếu hậu, lại giơ tay sờ sờ: "Mình nhìn anh tuấn soái khí như này làm nhiều người khác đều đố kỵ, hận không thể có tám chân mà quấn lấy mình sao?"
Hạ Quý là không có nghe được những lời lầm bầm lầu bầu này của Khương Diệc Thần, nếu nghe được, sẽ rõ ràng minh bạch được Khương Diệc Thần này so trong trí nhớ Khương Diệc Thần kia còn muốn tránh xa hơn nhiều ——
Ở lúc Khương Diệc Thần đang thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của mình, tiếng chuông di động vang lên.
Khương Diệc Thần nghiêng đầu, vừa thấy người gọi đến chính là cha mình, chủ tịch Tập Đoàn Khương Thị.
Có chút không kiên nhẫn thở dài, lại bĩu môi, sau đó mới ấn nút nghe.
"Lão......"
Chữ ' ba ' còn chưa nói ra tới, bên kia liền truyền đến tiếng Khương phụ rống giận: "Khương Diệc Thần! Anh cái tiểu tử thúi! Anh hôm nay không phải đáp ứng lão tử tới công ty sao?! Anh người đâu?! Ẩn thân sao?!"
Khương phụ gấp đến độ đều tự xưng lão tử.
Này, chính là Khương chủ tịch bất luận ở thời điểm nào cũng đều bảo trì thân sĩ mỉm cười đâu!
Ôn hòa của Khương chủ tịch chỉ cần gặp được Khương Diệc Thần, liền sẽ nổ mạnh.
Khương Diệc Thần lại lần nữa bĩu môi, chẳng hề để ý nói: "Con đã tới! Đang ở bên ngoài công ty~ không phải trễ một chút sao ~"
Hắn vừa dứt lời, bên kia Khương phụ lại rống lên: "Một chút?!!! thời gian làm việc là 8 giờ 45 sáng, anh nhìn xem hiện tại là mấy giờ?! 10 giờ 45 phút! Anh vẫn là đi làm tới công ty ăn cơm trưa?! A!?"
Bởi vì thanh âm Khương phụ thật sự là quá lớn, làm Khương Diệc Thần đều nhịn không được đem điện thoại ra xa chút, lặng lẽ thở hắt ra.
Chờ Khương phụ rống xong rồi, Khương Diệc Thần mới đem điện thoại tiến đến bên miệng nói: "Ai nha lão ba! Ngài kích động như vậy làm cái gì? Không sợ đứt mạch máu a? Tuổi lớn cũng đừng động khí sao! Con bất tài đến trễ hai tiếng thôi sao, tốt xấu hiện tại vẫn là buổi sáng a!"
Lúc trước hắn đến công ty không phải là buổi chiều thì cũng là giờ tan tầm sao!
Như vậy đối lập, hắn hôm nay thật là đến quá sớm!
Đầu kia, Khương phụ nghe được Khương Diệc Thần nói xong, mới là thiếu chút nữa đứt mạch máu.
"Đứt mạch máu?! Lão tử đều không phải bị anh tức giận đến đau tim! Anh cũng biết lão tử ta tuổi lớn sao?! Vậy anh còn không sớm tiếp nhận công ty! Anh......"
Biết kế tiếp nếu không đánh gãy lời Khương phụ nói, hắn lại phải nghe một hồi giáo huấn.
Không có biện pháp, Khương Diệc Thần đành phải nhanh đánh gãy lời Khương phụ: "Công ty không phải còn có chị hai cùng anh rể sao! Người giao cho bọn họ liền được rồi ~ quản lý công ty, con cũng sẽ không."
Đương nhiên, cũng có thể nói là...... Hắn không nghĩ!
Hắn là không có anh em mà thôi, nhưng còn có người chị sao!
Nghe được bên kia Khương phụ tiếng hít thở rõ ràng trọng rất nhiều, biết Khương phụ sẽ nói gì đó Khương Diệc Thần chạy nhanh mở miệng: "Hảo hảo! Con biết cha lại muốn nói chị con dù sao cũng là gả ra ngoài, anh rể lại là người họ khác! Ai ~ lời này cha đã nói đến nổi lỗ tai con đều kết thành kén rồi!"
Khương phụ hơi há mồm, lời nói còn ở trong cổ họng, lại lần nữa bị Khương Diệc Thần đánh gãy: "Con hiện tại liền lên, đã đậu xe, con tắt máy đây!"
Tuy rằng nói đậu xe nhưng đều là giả.
Mà hắn không nói, Khương phụ lại như thế nào sẽ biết đâu......
Nói xong, Khương Diệc Thần liền nhanh tắt điện thoại, sợ bên kia lại truyền đến tiếng Khương phụ.
Ngẩng đầu, nhìn toà nhà cao tầng phía trước, trên đỉnh tòa nhà có mấy chữ to: Tập Đoàn Khương Thị
Nơi này chính là cho hắn hết thảy vật chất hưởng thụ!
Nhưng ~ làm sao đây? Hắn chính là không nghĩ mỗi ngày đều ở trong công ty, cho dù là lái xe đi ra ngoài lang thang không có mục tiêu, hắn cũng cảm thấy so với ở công ty vẫn là thích hơn.
Trong đầu, lại lần nữa nhớ tới mẹ cùng chị, anh rể đã nói với hắn.
Thở dài, xem ở cha tuổi đã càng lúc càng lớn, thành thành thật thật đi công ty vậy.
Khởi động xe, hướng bãi đỗ xe Khương thị chạy vào——
Bên kia, Hạ Quý trở lại phòng ngủ.
Thi Ái Phi đang chơi game võng du, quay đầu nhìn nàng: "Thế nào thế nào?!"
Hạ Quý cởi ra áo khoác trên người, dùng giá áo treo lên, khóe miệng theo thói quen giơ lên một độ cong nhợt nhạt.
"Cái gì thế nào? Đương nhiên là trúng tuyển." Hạ Quý chậm rì rì nói.
Thi Ái Phi từ trên ghế đứng lên, nói: "Cậu nói chắc chắn như vậy! Không phải còn phải đợi thông báo sao?"
Hạ Quý gật đầu: "Ân, dựa theo bình thường phỏng vấn xong xác thật là yêu cầu trở về chờ thông báo."
"Đúng vậy!" Thi Ái Phi cũng đi theo gật đầu.
"Nhưng người phỏng vấn nói tớ phi thường thích hợp làm ở Tập Đoàn Khương Thị, cho nên liền phá cách nói trước cho tớ đã trúng tuyển, thứ hai tuần sau đi làm."
Thi Ái Phi ngẩn người, không phản ứng lại.
Hạ Quý không có tiếp tục nói vấn đề này, mà là nhìn Thi Ái Phi, hỏi cô ấy: "Còn cậu thế nào? Công việc của cậu tìm đến thế nào?"
Thi Ái Phi vốn dĩ chính là tính cách khá lớn đĩnh đạc, hơn nữa thực dễ dàng dời đi lực chú ý.
Nghe được Hạ Quý hỏi công việc cô ấy, lực chú ý liền rơi xuống công việc: "Tìm được a! Làm võng du đại luyện!"
Cô ấy thích chơi game võng du, lúc trước cũng từng có kinh nghiệm làm võng du đại luyện, cho nên công việc này đối cô ấy mà nói hoàn toàn không thành vấn đề!
Hạ Quý hơi hơi giơ lên mi, nói: "Cậu cảm thấy tốt, vậy là tốt rồi."
Nói xong, Hạ Quý nghĩ tới chuyện mà vừa rồi ngồi ở trên xe buýt nghĩ đến: "Đúng rồi, phòng ngủ trường học cũng không thể vẫn luôn ở nhờ, chờ khai giảng học kỳ mới, chúng ta vẫn là dọn đi."
Thi Ái Phi gật đầu, cô ấy cũng biết vẫn luôn ở tại phòng ngủ này cũng là không có khả năng.
"Cho nên, tớ tính toán tìm phòng ở dọn ra ngoài, Ái Phi cậu muốn thuê phòng cùng tớ không?" Hạ Quý hỏi.
Thi Ái Phi không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý, khóe miệng cười rộ lên đến tận mang tai: "Đương nhiên muốn cùng cậu thuê! Ngô tiểu thư sắp tiến vào đại tập đoàn Khương thị, cậu cũng không thể vứt bỏ tớ a ~"
"Yên tâm, không vứt bỏ cậu. Được rồi, cậu tiếp tục chơi game võng du đi, tớ lên mạng tìm xem phòng ở."
Thi Ái Phi chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Hạ Quý đang ngồi ở trên giường xem di động.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô ấy tổng cảm thấy...... Bạn cùng phòng kiêm khuê mật của mình giống như thay đổi?
Nói người thay đổi nhưng giống như cũng không có hoàn toàn thay đổi.
Chẳng lẽ...... Đây là sự khác nhau giữa con gái và phụ nữ sao?!
Nghĩ tới nghĩ lui, Thi Ái Phi cảm thấy khả năng này tính là cao hơn.
Đột nhiên, Thi Ái Phi nhớ tới cái gì, đột nhiên chạy đến mép giường Hạ Quý nhìn cô.
Hạ Quý giương mắt, cùng Thi Ái Phi đối diện: "Làm sao vậy?"
Lúc kinh lúc rống, Thi Ái Phi cảm xúc này dao động cũng quá lớn.
Thi Ái Phi chớp chớp mắt, hỏi Hạ Quý: "Ngày đó cậu cùng soái ca làm...... Mang bao sao?"
Hạ Quý khẽ nhíu mày, như thế nào lại đề cập chuyện này?
"Ái Phi, cậu ......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro