12+13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.
Hách Liên Thương là hoàng đế, khắp thiên hạ đều là của hắn, nếu hắn một hai muốn có được nàng, nàng cơ bản không có cơ hội phản kháng.

Nhưng hắn tự nhận hắn là một nam nhân bình thường, cùng thái giám làm loại chuyện này, hắn có chút không thể tiếp thu, huống chi hắn cũng không muốn miễn cưỡng nàng.
Phong Nhược Vân đi theo bên người hắn đã nhiều năm, trước kia nàng cùng Hoàng công công cùng nhau hầu hạ hắn, sau khi Hoàng công công qua đời , cũng chỉ có Phong Nhược Vân đi theo bên người hắn.

Trước kia Phong Nhược Vân lớn lên nhỏ nhỏ gầy gầy lại vâng vâng dạ dạ, căn bản không khiến cho Hách Liên Thương chú ý. Bởi vậy, cho dù biết Ngu quý phi đem tức giận trút lên người nàng , hắn cũng là thờ ơ.

Nhưng hiện tại lại bất đồng, nàng như một món bảo bối không ngừng phát ra ánh sáng. Chẳng những trổ mã đến xinh đẹp động lòng người, lại phi thường hiểu ý , thật thú vị, khiến hắn yêu thích không muốn buông tay.

Nhìn khuôn mặt Tuấn Tú của Hách Liên Thương âm tình bất định, Phong Nhược Vân có chút thấp thỏm trong lòng, sợ hắn trở mặt. Rốt cuộc gần vua như gần cọp, ai cũng không biết rốt cuộc trong lòng hoàng đế đang nghĩ gì.

" Độ hảo cảm của mục tiêu đối với ngươi +10, hiện tại độ hảo cảm đối với ngươi là 40." Thẳng đến khi nghe được thanh âm của Đế Kiêu, Phong Nhược Vân mới thở ra.

Bất quá cẩn thận nghĩ lại, nàng cự tuyệt hắn, hắn lại đối với nàng thêm độ hảo cảm, vậy có tính là không chiến được mới là tốt nhất?

" Khởi bẩm hoàng thượng, đã hạ trại xong!" Đúng lúc này thị vệ bên người Hách Liên Thương tới bẩm báo nói.

" Ân! Các ngươi đã vất vả rồi! Trước chuẩn bị đồ ăn, ăn nó xong vào núi săn thú." Hách Liên Thương phân phó xuống một câu liền giục ngựa đến địa phương đã hạ trại mà đi.

Sau khi ăn uống no đủ, Hách Liên Thương liền để lại một đội hộ vệ để canh giữ lều trại, chính mình dẫn theo một đội khác đi săn thú.

Phong Nhược Vân không biết cưỡi ngựa, đương nhiên sẽ không đi theo.
Thời điểm trời tối, Hách Liên Thương cùng một đám hộ vệ mang theo vốn mồi trở về.

Phong Nhược Vân phát hiện trong đó có một con sói, con sói kia tuy rằng bị thương rất nặng nhưng mà vẫn còn hơi thở. Nhìn bộ dáng thôi thóp của nó, không hiểu sao nàng cảm thấy không đành lòng.

Vì thế nàng quỳ gối, hướng Hách Liên Thương khẩn cầu nói: "Hoàng thượng, nô tỳ cả gần cầu hoàng thượng ban con sói này cho nô tỳ."
Nàng hiện tại đang mặc nữ trang, để che giấu tai mắt của người khác không thể không tự xưng là ' nô tỳ.'

" Nga!" Hách Liên Thương liếc mắt nhìn Phong Nhược Vân một cái, lại nhìn con sói trắng cả người bị thương kia, bỗng tự nhiên rất muốn biết nàng muốn con sói này làm gì? Vì thế liền gật đầu nói: " được"

Làm mọi người càng khó hiểu hơn là, Phong Nhược Vân hết lòng chăm sóc con sói kia. Chẳng những giúp nó rửa sạch miệng vết thương, bộ thuốc , cho ăn, còn thường thường ở một bên vuốt lông, nói chuyện cùng nó, mỗi lần đều có thể nói rất lâu.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Phong Nhược Vân rất kỳ quái, chính là không thể không bội phục sự kiên nhẫn cùng gan dạ của nàng.

Con sói kia được Phong Nhược Vân chiếu cố, rất nhanh liền bình phục.

Cơ bản mọi người đều nghĩ Phong Nhược Vân muốn thuần phục con sói này để nàng sử dụng, ai ngờ tại thời điểm khi bọn họ chuẩn bị nhổ trại rời đi, nàng lại đem nó thả đi.

" Ngươi sao lại thẩm nó?" Hách Liên Thương khó hiểu hỏi.

" Nó thuộc về núi rừng, ta thả nó đi có gì không đúng chứ?" Phong Nhược Vân nghiêng đầu nhìn Hách Liên Thương, dung nhan anh Tuấn kia chẳng bởi vì mấy hôm nay màn trời chiếu đất mà ảm đạm xuống, ngược lại thêm vài phần linh khí.

" Ngươi thật đặc biệt!" Hách Liên Thương có chút si mê nhìn Phong Nhược Vân, thật không hiểu vì cái gì mà nàng lại không giống người thường như thế!
13.

Trên đường khởi hành trở về, người đi mở đường ở phía trước đột nhiên tới báo: " Hoàng thượng, dưới chân núi xuất hiện lửa lớn, không thể theo đường này xuống núi."

" Quay đầu tìm hướng khác xuống núi." Hách Liên Thương nhanh chóng quyết định.

Nhưng chính là tìm đã lâu, nhưng vẫn không tìm được đường khác, vì để có thể xuống núi trước khi trời tối, mọi người chỉ có thể xuống đi bộ, chính mình mở đường.

Đáng tiếc đi bộ đến tận khi trời tối, vẫn không xuống được núi, ngược lại bị lạc đường.

" Hạ trại tại chỗ này." Không có biện pháp nào khác, Hách Liên Thương đành phải ra lệnh hạ trại.

May mắn bọn thị vệ trong lúc đi đường có thu thập một chút món ăn sơn dã, nếu không buổi tối liền đồ ăn cũng không có.

" Hú—" đột nhiên tiếng số hú vang lên, hết đợt này đến đợt khác.
Mọi người cảnh giác nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện bọn họ đã bị đàn sói bao vây.

" Sao lại nhiều sói như vậy?" Phong Nhược Vân không thể tin được mà nhìn những đôi mắt màu xanh lục rậm rạp xung quanh, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

" Một bầy sói không thể có khả năng nhiều sói như vậy, vào mùa này cũng không có thiếu đồ ăn, vì vậy sói sẽ không hành động cùng nhau. Nhìn qui mô bầu sói như vậy, khẳng định là có người khống chế, mới đến tập kích chúng ta." Phong Nhược Vân căn cứ vào tri thức khoa học đã cập nhật ở thế giới trước phán đoán nói.

" Ngươi biết thật là nhiều." Càng cùng Phong Nhược Vân tiếp xúc, Hách Liên Thương liền cảm thấy nàng giống như một cái kho tàng, luôn khiến người ta hiểu không thấu, cứ mỗi lần nghĩ mình đã hiểu hết rồi, nhưng thật ra chính là không hiểu gì cả.

" Hoàng thượng, chúng ta không thể đánh vừa được, trước hết cần mở một con đường để đi ra. Người khống chế bầy sói nhất định đang ở gần đây, chỉ cần tìm được người kia, thì những con sói này sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa." Phong Nhược Vân đề nghị nói.

" Ân." Hách Liên Thương gật gật đầu sau đó đối với thị vệ bên người nói:

" Đi xem chúng ta còn bao nhiêu đâu ăn cùng nhựa thông, lấy lại đây sau đó các ngươi tận dụng để làm thành nhiều đuốc càng tốt."

" Vâng!" Thị vệ rất nhanh liền cầm một lọ dầu lại đây.

Nhìn bầy sói đang từ từ tiếp vận bọn họ. Một con sói đụng tới lửa liền bị thiêu đốt lên, lăn lộn khắp nơi, bầy sói cũng liền trở lên rối loạn, xuất hiện một đường thoát.

Hộ vệ của Hách Liên Thương đều là những tinh anh, gặp được tình huống như vậy đều rất bình tĩnh, những người cần đuốc rất tự giác đứng bên ngoài che chở cho những người không có đuốc.

Sau khi lao ra khỏi vòng cây của bầy sói, Hách Liên Thương liền phái vài cao thủ đi tìm người khống chế bầy sói, những người khác cùng hắn tránh bé bầu sói truy đuổi.

Mọi người bị bầy sói đuổi theo vừa đánh vừa lui, Hách Liên Thương cũng cầm kiếm gia nhập chiến đấu.

Vốn dĩ Hách Liên Thương cho rằng Phong Nhược Vân yếu đuối cần bảo vệ. Không ngờ nàng lấy thanh đao của hộ vệ bên cạnh, cùng bọn họ chém sói, đao chém ra không chút do dự.
Những con sói đó bị chém đến thương vong vô số, rất mau liền dời đi.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp thở liền bị vô số rắn độc vây quanh.

Tuy rằng mọi người đều mang theo thuốc đuổi rắn, nhưng những con rắn đó cũng là do người khác khống chế, đều không do dự mà tập kích họ.

Theo lí mà nói , xà sẽ không công kích riêng một ai, nhưng từ đầu đến giờ, chúng nó vẫn luôn nhằm vào Hách Liên Thương, khẳng định trên người hắn có cái gì đó hấp dẫn chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro