10+11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Hách Liên Thương gần đây cũng  không có thích ăn quá cái gì, nhưng nhìn đến bộ dáng chờ mong của Phong Nhược Vân, lại không đành lòng cự tuyệt , đành phải cắn một miếng.

Sau đó , hắn chính là rất ngạc nhiên phát hiện, điểm tâm này chua chưa ngọt ngọt, thật sự gợi lên cảm giác thèm ăn của hắn, làm hắn muốn ăn thêm.

" Hoàng thượng, điểm tâm này cũng không rồi, ngọt thanh ngon miệng, người cũng nếm thử một chút xem!" Phong Nhược Vân lại gắp một loại điểm tâm khác cấp Hách Liên Thương.

Hách Liên Thương ăn một lúc sau liền không nhịn được tán dương: "Tiểu Vân tử, trù nghệ của ngươi thật có thể tương đương với ngự trù a!"

" Hoàng thượng quá khen, nói tài cũng chỉ biết làm hai loại điểm tâm này, sao có thể so cùng với ngự trù được!"

Phong Nhược Vân có chút chột dạ, nàng biết làm hai loại điểm tâm này sở dĩ vì đời trước hai đứa nhỏ rát kén ăn, nàng cố ý học để dỗ hai cái tiểu quỷ. Nếu làm đồ ăn khác thì cũng chỉ là ăn được thôi.

" Hai loại điểm tâm này là được rồi!" Hách Liên Thương cầm chiếc đũa trong tay Phong Nhược Vân, đem điểm tâm trong mâm đều ăn hết.

Uống một ngụm trà mà Phong Nhược Vân đưa tới, Hách Liên Thương thực hưởng thụ mà tán thưởng nói: " Đây là bữa ăn mà trẫm ăn ngon miệng nhất trong mấy ngày qua, tiểu Vân tử ngươi thật là hiểu trẫm!"

Phong Nhược Vân liễm mắt cúi đầu nói: " Hầu hạ hoàng thượng là bổn phận của nô tài."

Hách Liên Thương ánh mắt sâu thẳm nhìn Phong Nhược Vân một hồi, liền nói: " Tiểu Vân tử , ngày mai trẫm muốn ra ngoài săn thú, ngươi chuẩn bị đồ đạc đi cùng trẫm."

" Nô tài cũng đi?"

Phong Nhược Vân biết thánh chỉ đã ban bố, khẳng định Ngu gia sẽ không chịu ngồi yên, Hách Liên Thương chính là muốn tạm thời tránh đi phiền toái, muốn ngư ông đắc lợi.
Nhưng vấn đề là, vì sao nàng cũng phải đi cùng. Nàng không biết cưỡi ngựa a!

" Đúng vậy! Lần này đi vài ngày, ngươi đi theo hầu hạ cuộc sống hàng ngày cho trẫm." Hách Liên Thương nhướn mày nhìn Phong Nhược Vân nói.

Do dự một chút, Phong Nhược Vân liền hướng Hách Liên Thương nói chút tình hình thực tế: " Hoàng thượng, nô tài không biết cưỡi ngựa!"

" Không sao!" Hách Liên Thương liền nhàn nhạt nói.

Phong Nhược Vân cũng ngoan ngoãn không có hỏi lại, đi ra ngoài chuẩn bị vật dụng cần thiết cho ngày mai.

Không ngờ trước khi đi, Hách Liên Thương liền hướng nàng nói: " Ngày mai nhớ mặc nữ trang, lần này ra ngoài ngươi mặc nữ trang sẽ tốt hơn."
" vì sao?" Phong Nhược Vân nhíu mày.

" Ngươi không phải là không biết cưỡi ngựa sao, ngươi mặc nữ trang sẽ tương đối thuận tiện." Hách Liên Thương nói xong liền lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau , khi Phong Nhược Vân bị Hách Liên Thương bế lên ngựa, nàng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao hắn muốn nàng mặc nữ trang.

Ngoạ tào! Hắn không phải là biến thái đi! Ôm thái giám trong ngực, cưỡi ngựa săn thú! Thật không hiểu nổi mấy cái thú vui của hoàng đế mà!

" Hoàng thượng! Người mau thả nô tài xuống! Nô tài thật sự không dám !"
Phong Nhược Vân muốn xuống ngựa, không ngờ bị Hách Liên Thương ôm càng chặt, tránh thế nào cũng không thoát.

" Tiểu Vân tử, xe ngựa không thể lên núi, đi săn thú càng không thể. Ngươi không biết cưỡi ngựa, cũng chỉ có thể để trẫm mang theo ngươi cùng cưỡi."

Hách Liên Thương nói thật là miễn cưỡng ủy khuất mình mang nàng theo cùng, nhưng ý cười trong mắt lại bán đứng hắn.

" Hoàng thượng, nô tài có thể cùng hộ vệ cưỡi chung."

Tuy rằng, nàng rất muốn cưỡi ngựa cùng hắn để xúc tiến tình cảm. Nhưng nàng cũng biết làm vậy quá mức vượt rào, việc này nếu truyền ra trong cung chính là nàng có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

" Không được!" Hách Liên Thương quyết đoán phút nhận đề nghị của nàng .

" Chính là..."

Phong Nhược Vân còn muốn khuyên nhủ vài câu, Hách Liên Thương liền không kiên nhẫn đánh gãy lời nàng nói: " Đây là thánh chỉ, ngươi muốn kháng chỉ sao?"

Dựa vào! Thật là so với tổng tài bá đạo còn bá đạo hơn!
11.

Kỳ thật , Hách Liên Thương cũng không nghĩ cùng Phong Nhược Vân cưỡi chung một con ngựa, rốt cuộc thân phận hai người cách xa, cưỡi chung ngựa thật không thích hợp.

Nhưng mà chính hắn cũng nói, đi săn thú trên núi chỉ có thể cưỡi ngựa, Phong Nhược Vân không biết cưỡi ngựa liền đi không được.

Cố tình hắn lại không yên tâm để lại lưu lại trong cung, lo lắng Thái Hậu bởi vì việc của Ngu phi mà tức giận, trong trường hợp không tìm được hắn sẽ giận chó đánh mèo lên người nàng.

Nhưng mà để Phong Nhược Vân cùng hộ vệ khác cưỡi chung một ngựa, hắn nghĩ chính là không muốn, thật sâu trong nội tâm chính là kháng cự nàng tiếp xúc thân mật với người khác.

Nhưng hắn thân là Hoàng thượng, nếu để người khác thấy hắn ôm một thái giám ra cung, khẳng định một đời anh danh của hắn sẽ bị hủy. Không còn cách nào khác, đành để Phong Nhược Vân mặc nữ trang.

Cứ như vậy, cùng lắm mọi người cũng chỉ cho rằng hắn ra ngoài mang theo một Mỹ nhân , làm không tốt cũng chỉ trở thành một đoạn giai thoại mà thôi.
Đội ngũ rất nhanh liền ra khỏi hoàng cung, bởi vì là lên núi săn thú nên là họ cũng không vào thành mà hướng thẳng ngoại ô đi tới.

Con ngựa vừa tới vùng ngoại ô, liền chạy băng băng.

Phong Nhược Vân thấy Hách Liên Thương kiên trì như vậy cũng không phản kháng nữa, liền thoái mái dựa ở trong lồng ngực hắn, thanh âm kiều kiều nhu nhu nói: " Hoàng thượng, ngài đừng phi nhanh như vậy, nô tài sợ!"

Hách Liên Thương chia đầu nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, trong mắt hiện một tia u quang, chẳng những không giảm tốc độ, ngược lại hai chân kẹp chặt bụng ngựa, làm ngựa chạy nhanh hơn.

" A——Hoàng thượng——." Con ngựa đột nhiên tăng tốc khiến Phong Nhược Vân kiều suyễn kêu một tiếng sợ hãi.

Hách Liên Thương nghe xong không khỏi cảm thấy tê dại , hai trong mắt đen thoáng chốc u ám đi không ít.
Phong Nhược Vân dựa trong lòng hắn tự nhiên cảm nhận được phản ứng của hắn. Ha! Hắn cư nhiên đối với một thái giám ' cứng' , lúc trước nàng lựa chọn gia tăng giá trị mị lực là lựa chọn đúng a.

Sau khi tới nơi, quyết định địa điểm hạ trại , Hách Liên Thương ra lệnh hộ vệ hạ trại, còn mình thì dẫn theo Phong Nhược Vân tiếp tục cưỡi ngựa hướng bờ sông đi tới.

" Hoàng thượng cưỡi ngựa thật tốt! Đáng tiếc nô tài nhát gan , vô phúc hưởng thụ." Phong Nhược Vân làm bộ có chút choáng váng, đứng không vững, tiếp tục làm tổ ở trong ngực Hách Liên Thương, một chút ý tứ đứng lên cũng không có.

Mà Hách Liên Thương cũng không có buông nàng ra, mà gắt gao ôm lấy eo nàng, sợ nàng ngã xuống.

" Tiểu Vân tử..." thanh âm Hách Liên Thương khàn khàn nói.

" Hoàng thượng!" Phong Nhược Vân khẽ nâng đầu, đôi mắt lấp lánh liếc mắt đưa tình nhìn Hách Liên Thương.
Hách Liên Thương tựa hồ nhịn không được, liền hướng môi nàng hôn xuống.

Phong Nhược Vân đầu tiên  có chút kinh ngạc trừng lớn hai mắt, ngay sau đó liền nhắn hai mắt lại mặc Hách Liên Thương hôn.

Hách Liên Thương kinh nghiệm quả nhiên là phong phú, hôn nàng đến khi nàng đầu váng mắt hoa, ý loạn tình mê, hôn đến mức cả người nàng đều tan thành một bãi nước xuân.

Hách Liên Thương hôn rất kịch liệt, rất chuyên tâm, hắn dường như nghẹn đã rất lâu, chỉ hôn môi thôi là không thể thỏa mãn hắn được.

Vì thế bàn tay to thật tự nhiên mà từ vạt áo nàng đi xét đi vào, tự nhiên mát lạnh làm Phong Nhược Vân giật mình bừng tỉnh, đẩy Hách Liên Thương ra ngăn hắn làm ra hành động khác.

" Hoàng thượng, nô tài..." Phong Nhược Vân không nên biết cự tuyệt như thế nào. Thân là nô tài, tất cả yêu cầu của chủ tử nàng chính là không thể cự tuyệt.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm công khai thân phận, vạn nhất làm Hách Liên Thương biết nàng là nữ, thân phận của nàng sẽ rất khó giấu tiếp.

" Tiểu Vân tử, ngươi vì sao không phải là nữ?" Nhìn trong mắt Phong Nhược Vân là ủy khuất cùng sợ hãi, Hách Liên Thương cảm thấy rất là bực bội.
Hắn cũng không biết vì sao, rõ ràng biết Phong Nhược Vân là thái giám, nhưng hắn không thể khống chế được chính mình khát vọng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro