8+9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.

Hách Liên Thương cười xong, vỗ vỗ vai Phong Nhược Vân nói: " tiểu Vân tử , ngươi thật sự là quá thú vị! Sao trước kia trẫm không phát hiện ra?"

Nghe được lời này, Phong Nhược Vân không tự giác gợi lên khoé môi.

Nhìn thấy Phong Nhược Vân có chút đắc ý, lại có chút nghịch ngợm tươi cười, Hách Liên Thương liền không khỏi sửng sốt, có chút ngốc lăng nhìn.

" Hoàng thượng, trên mặt nói tài có cái gì sao?" Phong Nhược Vân phát hiện Hách Liên Thương nhìn nàng ngây người, liền làm bộ có chút khó hiểu hỏi.

Hách Liên Thương lắc đầu nói:

" không có, đúng là không có, nhưng trẫm thấy thật kì quái!"

" A! Vì cái gì?" Phong Nhược Vân thật sự không rõ.

" Đúng vậy! Rõ ràng mặt ngươi cũng không có biến hoá gì, tại sao càng ngày lại càng khiến trẫm chú ý?" Hách Liên Thương đột nhiên dí sát mặt vào, muốn xem mặt nàng một cách cẩn thận.

Phong Nhược Vân bị động tác bất thình lình của hắn dọa sợ, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, kết quả đụng vào góc bàn, liền mất đi thăng bằng.

Thấy Phong Nhược Vân sắp sửa ngã trên đất, Hách Liên Thương vội vàng duỗi tay ôm eo nàng, thuận thế đỡ nàng lên.

Eo nàng rất nhỏ, thực mềm, một tay có thể ôm hết, Hách Liên Thương ôm xong liền có chút luyến tiếc buông tay.
Nghĩ đến bộ đang khuynh quốc khuynh thành khi nàng mặc nữ trang, nghĩ đến tối hôm qua , nàng cả người ướt bò từ bông tắm ra, bởi vì quần áo dính sát người mà phác họa ra thân hình mê người. Nghĩ đến đây, Hách Liên Thương cảm thấy chính mình bây giờ cùng tối hôm qua giống nhau, vật giữa hai chân thật đáng xấu hổ vậy mà lại cứng lên.

" Mục tiêu đối với ngươi độ Hải cảm +10. Độ Hải cảm hiện tại là 30"

" Hoàng thượng, hoàng thượng,..." Phong Nhược Vân vừa nghe được  Đế Kiêu thông báo liền nghe được thanh âm nũng nịu từ ngoài cửa truyền vào.
Không đợi Hách Liên Thương cùng Phong Nhược Vân phản ứng lại, cửa thuê phòng đã bị người đẩy ra, một cái thân ảnh màu đỏ không kiêng nể gì mà vọt vào.

" A! Hoàng thượng, ngươi..." Ngu quý phi nhìn thấy Hách Liên Thương cư nhiên đang ôm eo Phong Nhược Vân, tư thái hai người ái muội vô cùng, liền hét lên.

" Câm miệng! Hét cái gì? Ai cho ngươi tiến vào?" Hách Liên Thương giận dữ , trừng mắt nhìn Ngu quý phi quát:

" Cút!"

" Tỷ tỷ, ngươi đừng xúc động...." Đúng lúc này Trinh phi cũng theo sau tiến vào.

Nhìn thấy tình cảnh bên trong, nàng lập tức quỳ trên mặt đất, hướng Hách Liên Thương thỉnh tội: " Hoàng thượng, thần thiếp đã tận lực khuyên can tỷ tỷ, đáng tiếc thần thiếp vô dụng... thỉnh hoàng thượng trách phạt!"

" Ngươi cũng cút cho ta!"Hách Liên Thương sao có thể không biết chút tâm tư này của Trinh phi chứ.

" Hoàng thượng thỉnh bớt giận!"
Phong Nhược Vân đang muốn khuyên bảo hai câu, Ngu quý phi liền bạo nộ nói: " Ngươi cân miệng cho bổn cung! Thân là hoạn quan cư nhiên dám ở Ngự thư phòng câu dẫn hoàng thượng, ngươi bị tội gì ngươi có biết không?"

" Ngu quý phi, lời trẫm nói ngươi không hiểu đúng không?" Bị Ngu quý phi nói như vậy, Hách Liên Thương liền thẹn quá hoá giận: " Người đâu? Đem Ngu quý phi kéo ra ngoài, biến vào lãnh cung, không có lệnh của trẫm không được phép thả!"

Hách Liên Thương vừa nói xong liền có hai thị vệ đi đến, nhanh chóng đem Ngu quý phi kéo ra ngoài.

" Hoàng thượng người không để đối với thần thiếp như vậy, hoàng thượng, hoàng thượng,..." Tiếng gào của Ngu quý phi càng lúc càng xa, thực nhanh liền biến mất hoàng toàn.
Trinh phi nhìn thấy một màn này , liền sợ tới mức biến sắc, cả người run rẩy.

" Trinh phi..."

Hách Liên Thương vừa mới mở miệng, Trinh phi liền nhanh nói:

" Hoàng thượng, tội thần thiếp đáng chét vạn lần! Thần thiếp hiện tại liền hồi Tây cung , không có sự cho phép của hoàng thượng, tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy hoàng thượng."

"Vậy sao?" Hách Liên Thương nhướng mày nhìn Trinh phi vẫn luôn quỳ trên đất, lộ ra nụ cười nghiêng ngẫm , nhưng trong con ngươi lại là lạnh kẽo.
9.

Trinh phi là người cơ trí, lập tức nói thêm: " Hoàng thượng, thần thiếp cái gì cũng không nhìn thấy, sau khi trở về cũng tuyệt đối không nói linh tinh."
Xem ra trong mắt Trinh phi, Phong Nhược Vân bất quá cũng chỉ là một thái giám mà thôi, cho dù được sủng ái thì thế nào? Hoàn toàn không có khả năng uy hiếp được đến địa bị của nàng ta. Nàng ta cần gì phải vì việc này mà chọc Hách Liên Thương tức giận chứ.

" Vẫn là Trinh phi hiểu chuyện."Hách Liên Thương vừa lòng gật đầu, " Trẫm ngày mai liền hạ chỉ phế Ngu phi, lập ngươi lên làm quý phi, tạm thời quản lí hậu cung."

Nghe được lời này, trong lòng Trinh phi liền vui vẻ, lập tức dập đầu tạ ơn:

" Tạ hoàng thượng ân điển! Hoàng thượng vạn thế, vạn tuế vạn vạn tuế!"

" Lui ra đi!" Hách Liên Thương phất phất tay ý muốn Trinh phi ra ngoài.
Nhìn Trinh phi sung sướng rời đi, Phong Nhược Vân ý vị thân trường mà nói: " Hoàng thượng thật là hạ được một nước cờ tốt!"

Ngu quý phi sở dĩ có thể trở thành quý phi, còn có thể kiêu ngạo ngang ngược như vậy, bởi vì nàng ta là biểu muội của Hách Liên Thương, ngoài ra còn bởi vì thế lực trong triều của Ngu gia rất lớn.

Mà Trinh phi thân là Tây cung nương nương, bối cảnh tự nhiên cũng không kém, thế lực gia tộc chỉ đứng sau Ngu gia.

Mà hai thế lực này khiến Hách Liên Thương bất mãn, đã sớm muốn làm suy yếu hai thế lực này.

Hách Liên Thương sở dĩ đem Ngu phi biến vào lãnh cung, thứ nhất là sợ nàng nói hươu nói viện, hủy đi một đời thanh danh của hắn, còn khiến Phong Nhược Vân mất mạng. Thứ hai là muốn đem sự tình của Ngu phi giá họa trên người Trinh phi, làm hai nhà mâu thuẫn , tranh đấu lẫn nhau, kiềm hãm thế lực của nhau.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Hách Liên Thương muốn phế Ngu phi lập Trinh phi làm quý phi.

" Ha ha....tiểu Vân tử quả nhiên hiểu trẫm !"Hách Liên Thương cười to, đồng thời bàn tay ôm Phong Nhược Vân không tự giác thắt chặt.

Phong Nhược Vân khẽ nâng đầu nhìn Hách Liên Thương nói: " Hoàng thượng, người còn chưa có vẽ xong đâu."

" Hảo! Trẫm tiếp tục vẽ tranh." Hách Liên Thương có chút buồn cười mà nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Phong Nhược Vân, tốt cuộc cũng thả nàng ra, quay lại bàn sách của mình, nghiêm túc vẽ tranh.

Phong Nhược Vân thừa dịp Hách Liên Thương chăm chú vẽ tranh , liền đi phòng bếp làm cho hắn chút điểm tâm, pha một bình trà trở lại.

" Hoàng thượng, hiện tại canh giờ không còn sớm, người ăn tạm chút điểm tâm , uống trà đi ạ."

Phong Nhược Vân hướng Hách Liên Thương nói một tiếng, thấy hắn không có phản ứng liền đi qua xem hắn vẽ gì mà tập trung như vậy.

Kết quả, nàng chỉ nhìn thoáng qua mà ngây người. Hách Liên Thương cư nhiên vẽ cảnh tượng nàng khiêu vũ trong rừng đào.

Nhìn hắn vẽ, nàng mới biết rằng lúc ấy mình đẹp như vậy, giữa những cánh hoa phiêu phiêu trong gió, nàng giống như tiên tử hạ phàm, nhẹ nhàng múa. Dáng múa nhẹ nhàng , đang người mà quỷ, kết hợp lại chính là hình ảnh tuyệt mĩ, khiến chính nàng nhìn cũng có chút mê muội.

" Hoàng thượng vẽ thật đẹp!" Phong Nhược Vân tán thưởng tự đáy lòng nói.

" Tiểu Vân tử, nếu ngươi là nữ tử thật tốt!" Hách Liên Thương đột nhiên nói.

Phong Nhược Vân hai tròng mắt hơi loé, đạm nhiên cười nói: " Hoàng thượng lại lấy nô tài làm trò cười."

Nghe được lời này, trong mắt Hách Liên Thương không tự chủ hiện một tia thất vọng.

Phong Nhược Vân thấy Hách Liên Thương không nói chuyện nữa , mà chỉ nhìn nàng, phảng phất muốn đem nàng nhìn thấu.

Vì đánh vỡ không khí xấu hỏi, nàng đành phải nói: " Hoàng thượng, nô tài làm cho ngài chút đồ ăn, người có muốn nếm thử không ah?"

Hách Liên Thương nghe vậy liền quay đầu nhìn thoáng qua điểm tâm đặt trên bàn trà, yên lặng gật gật đầu.

Phong Nhược Vân thấy hắn không có ý tứ muốn đến ăn, đành phải đi qua mang điểm tâm qua bàn sách, dùng chiếc đũa gắp một khối đưa đến bên miệng Hách Liên Thương nói:

" Hoàng thượng điểm tâm này ngọt, người nếm thử xem!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro