16+17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

" Ngươi thân trẫm một chút, trẫm liền nghỉ ngơi." Hách Liên Thương mày kiếm hơi nhướn, một đôi con ngươi như hắc diệu thạch chợt loé.
Phốc! Lại đùa giỡn nàng, thật là một hoàng đế phúc hắc.

" Hoàng thượng đừng giỡn nữa, ngài mau buông nô tài ra, đi nghỉ ngơi sớm một chút." Phong Nhược Vân không có cách nào đành phải khuyên một câu.

Hách Liên Thương xuyên thấu qua ánh lửa nhìn dung nhan tuyệt mĩ của Phong Nhược Vân, nhịn không được mà nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, thấp thấp giọng lên tiếng: " ừ! Nghỉ ngơi sớm một chút!"

Âm thanh nhẹ nhàng như nỉ non bên gối , âm thanh này chạm vào lòng nàng làm tâm nàng run lên, thật lâu sau không thể bình tĩnh.

Hách Liên Thương quả thật nói ngủ là đi ngủ, hắn nằm cạnh bên người nàng, bàn tay to, khớp xương rõ ràng ôm chặt eo nàng, khuôn mặt tuấn mĩ dụi dụi mái tóc nàng. Qua ánh lửa bập bùng, mặt hắn đẹp đến yêu dị, mỹ đến mất hồn.

Phong Nhược Vân phát hiện, chỉ cần nhìn dung nhan hắn khi ngủ cũng là một loại hưởng thụ, thật không hiểu, vì cái gì mà Trinh phi có thể bỏ xuống được hắn mà làm hại hắn nữa ? Hắn chính là trượng phu của nàng ( Trinh phi ) không phải sao?

Nhưng mà ngẫm lại, Hách Liên Thương đồng dạng đối với Ngu phi cũng thật vô tình? Ngu phi chẳng những là lão bà của hắn, mà còn là biểu muội của hắn, không ngờ cũng trở thành vật hy sinh chính trị.

Xem ra làm hoàng đế thật không dễ dàng, làm nữ nhân hoàng đế lại là càng không dễ dàng.

Phong Nhược Vân nghĩ nghĩ, nhưng cũng thật mau liền đi đánh cờ với Chu công.

Ngày hôm sau , Phong Nhược Vân mơ mơ màng màng tỉnh lại, nàng phát hiện, Hách Liên Thương đang bôi thuốc lên miệng vết thương của nàng.

" Tỉnh rồi? Là trẫm đánh thức
ngươi?" Hách Liên Thương phát hiện nàng tỉnh liền nhìn lên, quan sát khí sắc của nàng.

" Không có" Phong Nhược Vân lắc lắc đầu ngồi dậy.

" Chân của ngươi, bộ thuốc vài lần nữa là sẽ không có vấn đề gì nữa, thuốc hôm qua trẫm cho ngươi ăn , hiệu quả khá tốt, trẫm đã bắt mạch cho ngươi, độc đã được thanh trừ."
Hách Liên Thương vừa nói vừa băng bó cho nàng.

Ôi má ơi! Hắn thân là hoàng đế, vậy mà lại bôi thuốc băng bó cho mình, cảm giác này thật là sung sướng. Không biết trong tương lai, khi nàng trở thành hoàng hậu, có thể hay không khiến hắn rửa chân cho nàng?
Hách Liên Thương băng bó vết thương xong quay người lại, liền nhìn thấy biểu tình sung sướng quái dị của nàng, nhịn không được nhướn mày hỏi: " Ngươi đang nghĩ cái gì?"

" Ách ... Tiểu Vân tử đang suy nghĩ, làm thế nào để xuống núi." Phong Nhược Vân có chút chột dạ mà nói.
Hách Liên Thương đương nhiên biết nàng không có nói thật, nhưng nàng nói ra cái vấn đề này, chính là vấn đề quan trọng cần phải làm, ngày hôm qua đi lâu như vậy vẫn không tìm được đường, vạn nhất hôm nay ở trong núi lại lạc nữa lại phiền toái.

" Ngươi có thể đi không? Nếu có thể chúng ta ra ngoài nhìn trước rồi tính tiếp."

Phong Nhược Vân nói: " Có thể! Chúng ta ra ngoài đi."

Nàng cảm giác hôm nay so với tối hôm qua tốt hơn rất nhiều, huống chi không nhanh chóng rời khỏi nơi này, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Chính là hai người vừa mới rời khỏi động, liền nhìn thấy một con sói trắng ngồi trước cửa động nhìn bọn găn chằm chằm.

" Là sói!" Hách Liên Thương cả kinh , rút kiếm chắn trước mặt Phong Nhược Vân, bảo hộ nàng phía sau.
Không ngờ Phong Nhược Vân đè lại tay cầm kiếm của hắn, nói: " Đây là con sói nô tài cứu lúc trước."

Nói xong nàng liền đi qua, ngồi xổm trước mặt nó nói: " Chúng ta bị lạc đường, ngươi có thể dẫn chúng ta xuống núi không?"

Con sói tựa hồ như nghe hiểu lời Phong Nhược Vân nói với nó, lập tức liền đứng dậy, quay đầu hướng một hướng đi tới.

Hai người đi theo sự dẫn đường của nó, cuối cùng trước buổi trưa cũng xuống được núi. Ở trấn nhỏ phụ cận ăn uống no đủ xong, Hách Liên Thương liền mua một con ngựa, mang theo Phong Nhược Vân nhanh chóng hồi cung.
17.

Tới bên ngoài cửa cung, Hách Liên Thương thít chặt cương ngựa, nghĩ đến sự tình phát sinh ở lần đi săn thú này, trong mắt liền chớp động quang mang.

Lần này để cho hắn cảm thấy ngoài ta muốn chính là Phong Nhược Vân, hắn thật không nghĩ tới nàng gặp chuyện mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
Cũng không nghĩ tới nàng vì cứu hắn mà có thể quên bản thân mình như vậy, càng không nghĩ tới chính con sói nàng cứu lại là người cứu bọn họ sau cùng.

" Hoàng thượng sao vậy?" Phong Nhược Vân thấy Hách Liên Thương dừng lại, cảm thấy nghi hoặc liền hỏi.
Hách Liên Thương cúi đầu nhìn tiểu nhân như trong ngực , cười nói:

" trẫm đang nghĩ, quay về cung liền không được nhìn tiểu Vân tử mặc nữ trang nữa, thật đáng tiếc!" Hắn bỗng nhiên cảm thấy, trang phục thái giám thật khó nhìn.

Phốc! Lại lấy nàng làm trò cười.

" Hoàng thượng có thể hạ lệnh khiến tất cả thái giám trong cung đều phải mặc nữ trang, vậy tiểu Vân tử mỗi ngày đều có thể mặc nữ trang cho hoàng thượng nhìn rồi." Phong Nhược Vân nhịn không được trêu chọc Hách Liên Thương một câu.

" Ách..." Hách Liên Thương liền não bổ một lúc cái cảnh tượng kia, không ngăn được một trận run rẩy, vì thế lắc đầu nói: " Tiểu Vân tử, trong cung không phải thái giám nào cũng giống như ngươi, trời sinh lệ chất, thích hợp mặc nữ trang."

" Hoàng thượng, chúng ta vẫn là nhanh hồi cung đi. Các hộ vệ không tìm thấy người, nhất định sẽ quay trở về bản báo, vạn nhất xảy ra việc gì liền không tốt." Phong Nhược Vân nhắc nhở Hách Liên Thương.

Hách Liên Thương tự nhiên cũng hiểu đạo lí này, liền giục ngựa vào cung.

Thị vệ ở  cửa cung thấy hoàng thượng hồi cung liền hành lễ. Đợi Hách Liên Thương đi một lúc , liền có người hướng Duyên Thọ cung của Thái Hậu đi tới.

Về tới trong cung, Hách Liên Thương không ngại phong Trần mệt mỏi, liền đi Ngự thư phòng.

Mà Phong Nhược Vân trở về chỗ kẻ của chính mình, rửa mặt chải đầu một phen, đổi về trang phục thái giám.

" Vân công công, Thái Hậu nương nương cho mời."

Mới thu thập xong hết thẩy, Phong Nhược Vân liền nghe bên ngoài hô to một tiếng, đành phải vội vàng mở cửa, đi theo tiểu thái giám cùng đi Duyên Thọ cung.

Trên đường đi , gặp được thủ hạ của nàng làm quản sự công công, Phong Nhược Vân liền nói: " Hoàng thượng nếu có việc tìm ta, ngươi liền nói với hoàng thượng, ra đi Duyên Thọ cung."

" vâng" quản sự công công cũng là người cơ trí, vừa nghe được lời này liền hiểu rõ gật đầu.

" Tiểu Vân tử khấu kiến Thái Hậu nương nương! Thái Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Tới Duyên Thọ cung , nhìn thấy Thái Hậu nương nương, Phong Nhược Vân liền hướng nàng hành lễ.

" Vân công công, ai gia nghe nói, Hoàng thượng lần này ra ngoài có mang theo một nữ nhân, còn cho nàng ta ngồi chung ngựa, có phải như vậy không?" Thái Hậu tư thái ung dung mà ngồi ơi phía trên, ánh mắt bễ nghễ nhìn Phong Nhược Vân quỳ ở dưới đất, một chút ta tứ cho nàng đứng lên cũng không có.

" Bẩm Thái Hậu nương nương, việc này tiểu Vân tử cũng không rõ." Đối mặt với chất vấn của Thái Hậu nương nương, Phong Nhược Vân không thể không giả ngu.

" Nga? Vậy mấy ngày nay ngươi đi đâu?" Thái Hậu lại hỏi.

" Tiểu Vân tử thay Hoàng thượng đi làm việc." Phong Nhược Vân cung cung kính kính trả lời.

" Làm chuyện gì?" Thái Hậu tựa hồ muốn trả hỏi kĩ càng sự việc.
Phong Nhược Vân đành phải làm bộ dáng thật sự sợ hãi , cầu xin nói: " Cầu Thái Hậu nương nương đừng làm nô tài khó xử!"

Thái Hậu cười lạnh nói: " Hừ! Được, vậy ngươi nói cho ai gia, Ngu quý phi ngày đó đi thư phòng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao cho j giận Hoàng thượng bị biếm vào lãnh cung?"

" Chuyện này..." Phong Nhược Vân khó xử, việc này biết nói lại thế nào.

" Như thế nào? Nói không nên lời?" Thái Hậu ánh mắt lạnh lùng, âm ngoan nói: " Người đâu? Thay ai gia giáo huấn tiểu tiện loại này một chút, xem hắn có nói hay không?"

" Dạ!" Hai ma ma bên người Thái Hậu vừa nghe được lời này, liền cười dữ tợn hướng Phong Nhược Vân đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro