18+19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18.

" Ai dám giáo huấn người của trẫm?" Đúng lúc này , thanh âm quát lớn của Hách Liên Thương xuất hiện, mọi người nhìn theo hướng thanh âm phát ra, hắn như một trận gió vọt vào.
Tiểu thái giám đi theo hắn, thở hổn hển hồi lâu mới đuổi kịp, hiển nhiên là Hách Liên Thương đi thật nhanh, thái giám cũng chưa kịp thông báo.
Nhìn thấy Hách Liên Thương, Phong Nhược Vân lập tức liền thở ra.
May mắn là thái giám quản sự kia thông minh, hiểu được âm chỉ của nàng, nếu không nàng liền xui xẻo.

" A! Hoàng thượng tới thật đúng lúc." Thái Hậu thấy Hách Liên Thương mặt đầy tức giận vọt vào, sắc mặt tức khắc liền trở lên khó coi.

" Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!"

Hoàng thượng cấp Thái Hậu hành lễ , sau đó liền hướng tới hai cái ma ma đang chuẩn bị động thủ rống giận:

" Đánh chó còn phải nhìn mặt chỉ, các ngươi không biết Phong công công là người của trẫm sao?"

" Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng tha mạng!" Hai lão ma ma lập tức quỳ trên mặt đất.

Thái Hậu nghe được lời này sắc mặt càng khó coi, Hách Liên Thương tuy rằng là đang mắng hai cái ma ma, nhưng những lời này là hướng nàng nói tới.( nàng ở đây là Thái Hậu nha)

" Hoàng thượng, thời điểm ngươi mang Ngu quý phi biến vào lãnh cung, như thế nào không nhìn xem nàng ta là người của ai?" Thái Hậu cũng không phải đèn cạn dầu, thấy Hách Liên Thương chỉ cây dâu mắng cây hoè , liền mang sự tình của Ngu phi ra nói.

" Mẫu hậu, Ngu phi kiêu ngạo ương ngạnh không coi ai ra gì, chẳng những tự tiện xông vào Ngự thư phòng mà còn đối với trẫm lỗ mãng. Trẫm đem nàng biến vào lãnh cung, chẳng lẽ là sai sao?" Hách Liên Thương nhướn mày nhìn Thái Hậu, không có một chút gì là yếu thế.

" A! Được! Ai gia thật là dưỡng được một cái nhi tử tốt, thế nhưng vì một cái lí do nhỏ mà đem biểu muội chính mình biếm vào lãnh cung." Thái Hậu cười lạnh nói: " Một khi đã như vậy, Hoàng thượng không bằng cũng đem ai gia biếm vào lãnh cung đi."

" Nhi thần không dám!" Hách Liên Thương cung kính nói.

" Vậy thì tốt! Phong công công đối với ai gia bất kính, hôm nay ai gia cũng muốn giáo huấn hắn." Thái Hậu không thể làm Hách Liên Thương nhả ra liền hướng Phong Nhược Vân trút giận.

Không ngờ, Hách Liên Thương lại cười lạnh nói: " Thái Hậu hà tất phải làm khó một cái nô tài? Người muốn Ngu phi, trẫm thật nàng ra là được."
Nhìn đến trong mắt Hách Liên Thương là băng Hàn, Thái Hậu không khỏi rùng mình, ánh mắt nhìn về phía Phong Nhược Vân đều thay đổi.
Mọi người cũng đều cảm thấy thực kinh ngạc.

Hách Liên Thương là một hoàng đế, lại có tính quyết đoán, trước nay nói một sẽ không nói hai, không nghĩ tới hôm nay sẽ vì một cái thái giám mà nhượng bộ, thật sự là không thể tưởng tượng được.

" Tiểu Vân tử, cùng trẫm hồi Long Ngâm cung." Hách Liên Thương nói xong liền phất tay áo rời đi.

Phong Nhược Vân nghe vậy liền lập tức đuổi theo.

" Bang" Thái Hậu tức giận chụp một phát lên tay vịn ghế dựa, cả giận nói: " Hoàng thượng cư nhiên vì một cái thái giám mà cãi nhau với ai gia! Thật sự là quá đáng."

Một vị ma ma bên người Thái Hậu nói : " Thái Hậu, Phong công công chỉ là một cái thái giám mà thôi, muốn diệt trừ hắn dễ như trở bàn tay. Ngài cần gì phải tức giận?"

Một vị ma ma khác nhìn mặt mà đoán ý , thấy Thái Hậu không tốt ta kiến , liền khuyên nhủ: " Thái Hậu, Hoàng thượng từ lúc đăng cơ tới nay, chính là Phong công công cùng Hoàng công công cùng nhau hầu hạ hắn, hiện nay Hoàng công công đi rồi, hắn tự nhiên đối với Phong công công có chút khẩn trương, nô tỳ cảm thấy điều này có thể lí giải được."

" Đúng vậy! Không phải Hoàng thượng đã đáp ứng thật người rồi sao? Nói vậy Ngu phi rất nhanh liền có thể rời khỏi lãnh cung." Lại một cái ma ma khác phụ họa.

" Hy vọng chính là như thế đi." Thái Hậu khẽ thở dài.

Phong Nhược Vân theo Hách Liên Thương về Lòng Ngâm cung, hai người một đường không nói chuyện.
Thẳng đến khi nàng theo Hách Liên Thương đi vào Ngự thư phòng, ngay khi cửa vừa đóng, Hách Liên Thương liền bắt lấy bất vài nàng, khẩn trương hỏi: " Tiểu Vân tử ngươi có bị thương ở đâu không?"

" Không có! Hoàng thượng tới rất kịp thời." Phong Nhược Vân lắc đầu nói.
19.

Dù là vậy, Hách Liên Thương vẫn là nhịn không được đem nàng ôm vào ngực, gắt gao ôm nàng.

Trời mới biết lúc hắn biết được Thái Hậu cho triệu nàng, trong lòng có bao nhiêu lo lắng , sợ hãi, sợ tới muộn sẽ hại nàng chịu khổ, lúc ấy hắn thật sự hận mình không có cánh, để có thể ngay lập tức bay đến Duyên Thọ cung.
Bởi vậy, hắn không có ngồi kiệu, mà giục ngựa chạy như điên qua cứu người, cũng mặc kệ trong cung có quy định là không được cưỡi ngựa.

" Là ta sơ sót, ta không nghĩ là mầu hậu không tới tìm ta, mà tới tìm ngươi gây phiền toái." Hách Liên Thương áy náy nói.

Phong Nhược Vân cúi đầu, nước mắt lã chã nói: " Hoàng thượng, người không cần phải áy náy, tiểu Vân tử chỉ là một cái nô tài, không đáng để người phải lo lắng."

" Tiểu Vân tử, trẫm đã sớm không xem ngươi là nô tài! Đừng sợ, trẫm về sau sẽ bảo hộ ngươi thật tốt, không cho bất luận kẻ nào khi dễ ngươi." Hách Liên Thương ôm Phong Nhược Vân an ủi nàng.

" Tạ hoàng thượng!" Đạt tới hiệu quả mong muốn, Phong Nhược Vân chuyển biến tốt tiếp thu, trực tiếp hành lễ tạ ơn.

" Tiểu Vân tử..." Hách Liên Thương nâng Phong Nhược Vân dậy, nhìn kiều mị dung nhan của nàng, nghĩ đến bộ dạng nàng mặc nữ trang đẹp như thiên tiên, nhịn không được mà thấp giọng hơi tên của nàng.

" Hoàng thượng?" Phong Nhược Vân khẽ nâng đầu, nhìn tuấn nhan hắn thần sắc phức tạp, trong mắt đều là khó hiểu.

Hách Liên Thương nội tâm giãy giụa lại giãy giụa, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mà thở dài.
Phong Nhược Vân thấy thế cũng không nói cái gì nữa.

Ngự thư phòng trở nên yên lặng, im đến mức chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng, tiếng tìm đập hữu lực của hai người, có tiết tấu mà cùng nhau hô ứng. Hai tròng  mắt nhìn nhau chăm chú, lộ ra không khí ái muội đến cực điểm.
Hách Liên Thương cầm lòng không đậu mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của Phong Nhược Vân, nụ hôn nhẹ nhàng mà trằn trọc , hôn đến Phong Nhược Vân tâm ngứa ngáy khó nhịn, cả người khỏi nóng.

" Hoàng thượng..." Phong Nhược Vân nỉ non thân nhẹ, làm cả người Hách Liên Thương căng cứng, đột nhiên đem nàng hung hăng kéo vào lồng ngực, hung hăng hôn lên đôi môi nàng.

Đột nhiên hắn đem nàng ôm lên, đi đến giường nệm trong thư phòng, đặt nàng lên trên.

Hai bàn tay hắn linh hoạt ở trên người nàng du tẩu, đôi con ngươi u ám lúc này càng trở nên ám trầm đáng sợ, bất quá một gia giãy giụa kẻ đáy mắt hắn làm hắn không có tiến hành bước tiếp theo.

" Hoàng thượng... Đừng...." Phong Nhược Vân khó xử mà đẩy Hách Liên Thương.

Đáng tiếc thanh âm nàng phát ra lại uyển chuyển ngâm nga, chẳng những không ngăn cản được hắn mà càng khiến hắn thêm động tình.

" Tiểu Vân tử, ngươi nguyện ủa sao?" Hách Liên Thương không muốn tiếp tục nhịn nữa, hắn sinh ra trong Hoàng tộc, đối với phương diện này đã bao giờ phải nhịn như vậy ? Nhưng dù vậy, hắn cũng không muốn miễn cưỡng Phong Nhược Vân.

" Hoàng thượng..." Phong Nhược Vân đang muốn nói cái gì, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm thị vệ: " Hoàng thượng, Quý phi nương nương cầu kiến."

Nghe được lời này, trong mắt Hách Liên Thương hiện lên tia tăng nhẫn.
Ngày đó ơi Ngự thư phòng, Trinh quý phi còn thề son sắt nói sẽ không tiếp tục đến quấy rầy hắn. Kết quả lần này hành động thất bại, nghe nói hắn bắt được người khống chế động vật tập kích người của hắn , nàng ta liền không ngồi yên được.

Đương nhiên, mấy cái tin tức này đều là Hách Liên Thương cố ta tiết lộ cho Trinh phi, mục đích chính là làm cho nàng ta tự loạn trận tuyến. Hiện tại xem ra , hiệu quả chính là rất không rồi.

Hách Liên Thương có chút mất hứng, rời khỏi giường đệm, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ phấn nộm của Phong Nhược Vân, nói: " Thay trẫm, đuổi Trinh phi trở về."

" Vâng! Nô tài tuân chỉ!" Phong Nhược Vân sửa sang lại dung nhan, liền rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro