24+25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24.

Hách Liên Thương không nghĩ tới Thái hậu cứ như vậy mà trực tiếp không chút che giấu nào mà cầu tình cho Ngu gia.

Liếc liếc mắt nhìn Phong Nhược Vân còn quỳ trên mặt đất, Hách Liên Thương nhìn lại phía Thái hậu, nhàn nhạt nói: " Mẫu hậu, mặt mũi người trẫm tự nhiên không thể không cho. Nhưng là mẫu hậu cũng có thể hay không cho trẫm chút mặt mũi?"
Thái hậu ánh mắt chợt loé, nhíu mày nói: " Hoàng thượng chỉ giáo cho?"

" Trẫm đáp ứng Thái hậu lưu lại Ngu gia, Thái hậu cũng đáp ứng trẫm Vĩnh viễn không tìm tiểu Vân tử phiền toái."

Hách Liên Thương lời này vừa nói, Thái hậu liền thấy đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía Phong Nhược cũng trở nên quái dị. Hiển nhiên nàng không rõ Hách Liên Thương vì cái gì mà cố ý vì một tiểu thái giám cầu tình, điều này khiến người khác không thể nào hiểu nổi.

Phong Nhược Vân cũng cảm thấy rất khiếp sợ, tuy rằng hảo cảm của Hách Liên Thương đối với nàng ngày càng tăng, nhưng cũng không cần thiết đem nàng- một tiểu thái giám đánh đồng cùng đại sự triều đình a.

Xem ra nguyên bản thật ra hắn cũng không muốn diệt trừ Ngu gia, chỉ là muốn mượn nàng để tìm một cái lí do bảo đảm mà thôi.

Phong Nhược Vân cẩn thận nghĩ liền minh bạch, thế lực của Ngu gia ở trong triều quá lớn, chèn ép bọn họ có thể, nhưng muốn nhổ tận gốc, phỏng chừng cả triều đình đều phải rung chuyển bất an, bất lợi đối với sự ổn định của quốc gia.

Dù vậy nhưng Phong Nhược Vân cũng rất cảm động, ít nhất hắn còn nhớ rõ hứa hẹn với nàng, hắn sẽ bảo vệ nàng.
Tuy rằng Hách Liên Thương không có đáp ứng sẽ không trừng trị Ngu gia, nhưng đối với Thái hậu, hắn có thể lưu lại Ngu gia xem ra đã là nhượng bộ lớn nhất, bởi vậy nàng cũng không muốn so đo nhiều như vậy.

" Hoàng thượng, điều kiện của ngươi, ai gia có thể đáp ứng, nhưng mà có một số việc phải biết điểm dừng mới là tốt nhất." Thái hậu chính là đang muốn nhắc nhở Hách Liên Thương, không cần quá sủng một người, huống chi người đó còn là một thái giám.

" Nhi thần minh bạch!" Hách Liên Thương ngoài miệng đồng ý, kỳ thật hắn với pháp khống chế sủng nịnh của chính mình đối với Phong Nhược Vân.

Thái hậu rời đi lúc sau, Hách Liên Thương nhanh chóng đỡ Phong Nhược Vân đứng dậy, đau lòng hỏi: " Tiểu Vân tử, quỳ lâu như vậy, đầu gối hẳn là rất đau đi?" Ngươi chờ một chút , trẫm xoa thuốc cho ngươi!"
Nói xong , hắn liền gọi người lấy dược tới.

Phong Nhược Vân chạy nhanh đến ngăn cản hắn nói: " Hoàng thượng không cần khẩn trương như vậy, nô tài không sao, nô tài đã quen rồi ạ."
Thân là nói tài, quỳ một chút liền khiến hoàng đế vì ngươi bôi thuốc, không khỏi quá làm kiêu. Huống chi nàng còn chưa có trở thành hoàng hậu, nếu để người khác biết Hách Liên Thương quá mức sủng ái nàng, chưa chắc đã là chuyện tốt.

" Tiểu Vân tử, trẫm lại khiến ngươi chịu ủy khuất!" Hách Liên Thương đột nhiên cảm thấy chính mình thật vô dụng, thân là hoàng đế lại không có cách nào bảo vệ người mình yêu.
Được thôi, hắn thừa nhận chính mình không bình thường, cư nhiên thích một thái giám, nhưng chuyện tình cảm không phải chuyện hắn có thể khống chế, hắn cũng không nghĩ muốn khống chế, hắn là hoàng đế, muốn cái gì sẽ có cái đó, vậy vì cái gì mà muốn áp lực chính mình?

" Hoàng thượng, nô tài không ủy khuất" Phong Nhược Vân lắc đầu,
" Người đối với nô tài thật sự quá tốt , nô tài thụ sủng nhược kinh."*

(*) Thụ sủng ngược kinh: được sủng mà cảm thấy kinh sợ.

" Tiểu Vân tử ngươi xứng đáng được như vậy." Hách Liên Thương đem Phong Nhược Vân ôm vào trong ngực, khát khao nói: " Nếu ngươi là nữ tử , trẫm nhất định sẽ lập ngươi làm hậu, khiến ngươi vì trẫm mà sinh con dưỡng cái. Ngươi thông minh như vậy, hài tử sinh ra nhất định cũng rất thông minh."

" Hoàng thượng lại lấy nô tài làm trò cười!" Phong Nhược Vân trong lòng thực giãy giụa, không biết có nên nói cho Hách Liên Thương chân tướng hay không.

Nếu nàng chỉ là nữ tử bình thường thôi thì không nói, nhưng nàng lại là nữ nhi của trấn quốc tướng quân, bởi vì cha nàng bị hãm hại thông đồng với địch bán nước mà cả nhà bị chém, tài sản bị tịch thu.

25.

Vạn nhất Hách Liên Thương biết nàng là dư nghiệt của Phong gia còn sót lại,hoài nghĩ mục đích nàng ở bên người hắn thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó đừng nói là có thể làm hoàng hậu, sợ là mạng nhỏ còn khó giữ.
Phải biết rằng, đây không phải là tội khi quân đơn giản như vậy.

Xem ra muốn hoàn thành nhiệm vụ, nàng cần phải thay cha của nguyên thân rửa sạch tội danh bán nước mới được.

Hách Liên Thương không biết nội tâm Phong Nhược Vân giãy giụa, nghe xong lời nàng nói chỉ biết cười khổ liên tục. Hắn biết chính mình bất quá chỉ đang nói mớ mà thôi, thái giám sao có thể giúp hắn sinh con dưỡng cái được?

Nhìn thần sắc khổ sở của Hách Liên Thương, Phong Nhược Vân cũng cảm thấy không dễ chịu, đành phải ăn ủi hắn nói: " Kỳ thật như vậy cũng khá tốt, ít nhất nô tài mỗi ngày đều có thể đi theo bên người hoàng thượng, cũng không cần giống các nương nương, mỗi ngày đều phải ngóng trông hoàng thượng ghé thăm, rồi lại rơi vào thất vọng."

" A! Đúng vậy, là trẫm phụ bạc các nàng." Hách Liên Thương cảm thân nói, " Nhưng trẫm còn có thể làm gì được chứ? Những phi tử mỹ nhân đó, tất cả đều là vương công đại thần đưa cho trẫm. Trẫm chỉ vì là muốn cân bằng thế lực triều đình mà không thể không tiếp nhận các nàng, đối với các nàng mà nói trẫm không có hứng thú."

" Hoàng thượng." Phong Nhược Vân rúc vào lồng ngực Hách Liên Thương, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, nhìn ánh mắt hắn có đau lòng, cũng có yêu say đắm.

Hách Liên Thương sắp bị biểu tình như nước của nàng hoà tan, trước mắt phảng phất hiện lên cảnh nàng nhảy múa trong rừng đào, còn có bộ đang nàng mặc nữ trang nằm trong lòng hắn cùng nhau cưỡi ngựa.

Giờ khắc này hắn thật hận thân phận chính mình, nếu hắn không phải là hoàng đế , có phải hay không hắn có thể cùng nàng ở bên nhau lâu dài.

" Tiểu Vân tử, đợi trẫm tìm được người kế vị thích hợp, trẫm liền mang ngươi đi lưu lạc thiên nhai, ẩn cư nơi núi rừng." Hách Liên Thương đột nhiên hứa hẹn nói.

Nghe được lời này, Phong Nhược Vân trong lòng cả kinh , vội vàng khuyên: " Hoàng thượng, trăm triệu lần không thể! Người nếu vì nô tài mà động tâm tư như vậy, nô tài chết ngàn lần cũng không hết tội!"

Tuy rằng biết Hách Liên Thương chỉ là nhất thời hứng khởi mà nói, tuy rằng khiến nàng thực vui vẻ, nhưng hắn có ta nghĩ như vậy vẫn là dọa nàng nhảy dựng.

Hắn không làm Hoàng đế, nàng làm sao có thể làm Hoàng hậu chứ? Như thế nào hoàn thành nhiệm vụ? Không được, xem ra nàng cần phải nhanh chóng điều tra ra chân tướng vụ việc năm đó, sau đó nói thân phận nàng cho hắn biết, để hắn đánh mất cái ta niệm này đi mới được.

Hách Liên Thương ánh mắt Trần xuống: " Sao vậy? Tiểu Vân tử không muốn?"

" Hoàng thượng, nô tài tất nhiên là nguyện ý . Nhưng người là người có mưu lược , có trí tuệ, chính là một minh quân. Sao có thể vì nô tài mà không màng tới giáng Sơn xã tắc đâu?" Phong Nhược Vân cảm thấy mình thật có thiên phú vuốt mông ngựa, lời nói ra càng ngày càng lưu loát.

Hách Liên Thương nghe xong lời này hiển nhiên thực hưởng thụ, sủng nịnh mà nhéo nhéo chóp mũi Phong Nhược Vân, cười nói: " Phải không? Hoá ra trẫm trong cảm nhận của tiểu Vân tử tốt như vậy sao?"

Phong Nhược Vân cúi đầu không không như như mà trả lời: " Hoàng thượng vốn dĩ rất tốt, nô tài chỉ nói sự thật mà thôi."

Emma! Nàng chính mình cũng có chút nghe không nổi nữa. Đế Kiêu , vì hoàn thành nhiệm vụ, tiết thái ta cũng từ bỏ , sau khi nhiệm vụ này hoàn thành có phải hay không nên cho ta chút khen thưởng?

Đế Kiêu: ....

Hách Liên Thương cùng Phong Nhược Vân ôm nhau một hồi, liền đi phê duyệt tấu chương. Buổi tối có bữa tiệc đón tiếp sứ thần, hắn nhất định phải tham dự, cho nên những tấu chương này cần thiết phải nhanh chóng xem xong mới được.

Tuy rằng sứ đoàn Xích Đằng Quốc thật không khiến người thích, nhưng lễ nghi vẫn là phải có.

Bởi vậy bữa tiệc tẩy Trần quý cách vẫn là rất cao, vương công đại thần nên tới đều tới. Hoàng thượng cùng Trinh quý phi cùng nhau thần dự yến hội.
Phong Nhược Vân vẫn như cũ đứng bên cạnh Hách Liên Thương, đầu cúi xuống, có vẻ phi thường kính cẩn nghe theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro