22+23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22.

Hách Liên Thương thực cảm kích mà nhìn Phong Nhược Vân một cái, hôm nay nếu không có nàng, cho dù hắn có thể giải quyết được mấy vấn đề này, nhưng mặt mũi khẳng định là mất sạch rồi.

Chính là hiện tại bọn họ hoàn toàn có thể kiêu ngạo mà khinh bỉ sứ giả của Xích Đằng quốc: Cái vấn đề mà ngươi đưa ra, ngay cả một nô tài còn giải được, các ngươi còn có gì đáng để mà khoe khoang?

Bất quá tiếp tục để Xích Đằng quốc chiếm quyền chủ động cũng không phải là tác phong của Hách Liên Thương.

Vì thế hắn liếc Nặc Ni Ba một cái, nhàn nhạt mà nói : " Quý quốc đưa phần lễ vật này xác thật là vô cùng trân quý, sứ giả sau khi về nước nhờ ngươi chuyển lời cảm tạ của ta tới quốc chủ của ngươi. Mặt khác, quý quốc cũng không cần phải lo lắng thủ hạ của trẫm không có ai dùng đến lễ vật này, bởi trẫm vừa mới thu hai vị cao thủ điều khiển thú."

Nặc Ni Ba nghe được lời này, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Hắn biết cao thủ điều khiển thú mà  Hách Liên Thương vừa mới thu chính là người mà bọn họ phái đi đối phó với Hách Liên Thương.

Đương nhiên, Nặc Ni Ba có thể trở thành sứ giả, tất nhiên cũng không phải đèn cạn dầu. Mặc dù hắn ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, đến mức chật vật như vậy, vẫn như cũ duy trì hình tượng nên có của  một sứ giả quốc gia , bình tĩnh, kiêu ngạo.

Nặc Ni Ba vỗ vỗ tay, liền có thị vệ Xích Đằng quốc nâng một cái rương đi lên, đặt ơi trước mặt hắn.

" Hoàng thượng, đây là lễ vật khác mà quốc chủ của ta dâng đến. Bởi vì lo lắng đường đi xóc nảy, cho nên dùng cách buộc ngàn ngàn của quốc gia ta cố định."

Nói đến đây, Nặc Ni Ba lại kiêu ngạo nói: " Cách buộc này tuy rằng phức tạp, nhưng kẻ hèn này cảm thấy, lấy thực lực của quý quốc, việc nhỏ này khẳng định là không có vấn đề gì!"

" Thật tốt! Nhìn đến những nút dây kết trên cái rương, triều thần lại ngốc. Cái này muốn cởi bỏ như thế nào?
Phong Nhược Vân nhìn biểu tình của mọi người dưới đài, cùng với biểu tình kiêu ngạo dào dạt đắc ý của Nặc Ni Ba , nhịn không được mà cười.
Tuy rằng nàng cười rất nhỏ, nhưng Hách Liên Thương vẫn nghe thấy. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ, nhìn biểu tình nghịch ngợm có chút khỏe khoảng của nàng, Hách Liên Thương cần lòng không đậu mà lộ ra một mặt tươi cười.

" Tiểu Vân tử, ngươi biết giải cách kết dây này?" Hách Liên Thương cười hỏi.

" Cái này có khó gì?" Phong Nhược Vân khoé môi hơi cong, lộ ra hàng tăng đều tăm tắp, sáng bóng, gương mặt biểu lộ thần sắc đắc ý, mang một chút nghịch ngợm của trẻ con, nói có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu.

Nếu không phải đang ơi trên đại điện, nếu không phải phía dưới các văn võ bá quan đang đứng, còn có sứ giả của nước khác, Hách Liên Thương khẳng định sẽ đem nàng ôm vào trong ngực, hung hăng mà hôn lên gương mặt trắng nõn của nàng.

Hiện tại Hách Liên Thương đã mặc kệ mọi thứ, đừng nói Phong Nhược Vân là một thái giám, thậm chí nếu nàng là một nam nhân , hắn đều không thể khống chế được mà muốn thân cận với nàng.

Chỉ tiếc gần đây nhiều việc quấn thân, khiến hắn không có cơ hội giải tỏa dục vọng nghẹn khuất đã lâu của mình.
Âm thầm ở trong lòng thở dài một tiếng, Hách Liên Thương chỉ đành sủng nịnh mà nhìn nàng, đạm cười nói: " Vậy trẫm rửa mắt mong chờ."

" Hoàng thượng, nô tài yêu cầu một cây đao." Phong Nhược Vân yêu cầu nói.

" Được." Hách Liên Thương không chút do dự gật đầu đáp ứng.

Đao được mang lên, Phong Nhược Vân làm trò trước mặt mọi người, bình tĩnh đi đến trước cái rương, một đai liền đem cái gọi là ngàn ngàn nút thắt kia chém rớt , sau đó các sợi dây thừng liền rời ra.

" Ngươi... ngươi sao lại có thể....?"
Nặc Ni Ba không nghĩ tới Phong Nhược Vân lại dùng phương thức ngang ngược như vậy để giải kết, trừng nàng đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

" Sứ giả đại nhân, người không nghe nói qua ' một anh khỏe chấp mười anh khôn' sao?" Phong Nhược Vân cười cười nhìn Nặc Ni Ba nói.

Nhìn đến vẻ mặt tươi cười với hại của nàng, Nặc Ni Ba tự nhiên mình bạch ý tứ của nàng. Nàng rõ ràng chính là đang nói , bất luận âm mưu quỷ kế gì trước mặt nàng đều là mây bay.

23.

Tuy rằng Phong Nhược Vân không theo lẽ thường giải kết, nhưng nàng lại biểu hiện ra thân phận là đại quốc cường thế, hung hăng mà phong tỏa khí thế của Xích Đằng quốc, làm văn võ bá quan vô cùng hả giận.

Hách Liên Thương đối với biểu hiện của Phong Nhược Vân tất nhiên là cực kì vừa lòng, nàng không làm theo khuôn mẫu, có thể dựa vào tư duy của mình mà phá giải nạn đề, điểm này rất khó có được.

Hơn nữa nàng giúp hắn phá vỡ bà lần làm khó dễ của sứ giả Xích Đằng quốc, đối mặt với sự khiêu khích của sứ giả, nàng bình tĩnh, khí độ phi phàm, làm Hách Liên Thương rung động thật sâu, cũng làm cho hắn cảm thấy bạn phần tiếc nuối, tiếc nuối nàng không thể trở thành hoàng hậu của hắn.

Đúng vậy, hắn muốn lập hậu. Đáng tiếc, người hắn yêu lại không có cách nào trở thành hoàng hậu của hắn.

" Mục tiêu đối với ngươi , độ hảo cảm +10, độ hảo cảm hiện tại là 70." Thu được tin tức Đế Kiêu truyền đến, Phong Nhược Vân biết chính mình đã làm đúng rồi.

Nặc Ni Ba liên tục bị một cái thái giám làm cho thất bại, đã không còn mặt mũi, không thể không vội vàng cáo từ rời đi.

Tiếp đãi xong Xích Đằng quốc sứ giả,Hách Liên Thương liền trở về Long Ngâm cung, vừa mới ngồi xuống, liền nghe thái giám thông báo:

" Thái hậu nương nương giá lâm!"
Thanh âm vừa mới truyền đến không bao lâu, đã thấy Thái hậu nổi giận đùng đùng mà vào.

" Nhi thần tham kiến mẫu hậu!"

" Nô tài khấu kiến Thái hậu nương nương! Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Hách Liên Thương cùng Phong Nhược Vân phân tách cùng hướng Thái hậu hành lễ.

" Hừ!" Thái hậu hừ lạnh một tiếng, nặng nề mà ngồi trên ghế, hai mắt bốc hỏa mà trừng Hách Liên Thương, không có một chút ý tứ gì muốn cho hắn ngồi xuống. Càng không nói, con mắt cũng chưa nhìn Phong Nhược Vân một cái, tuỳ ý mặc kệ nàng quỳ trên mặt đất.

Thật lâu sau , Thái hậu mới cắn răng chất vấn nói: " Hoàng thượng, Ngu phi vì sao lại điên rồi? Nàng chính là biểu muội của ngươi! Sao ngươi có thể đối với nàng nhẫn tâm như vậy?"
Hách Liên Thương không có nuốt lời, xác thật là có đem Ngu phi từ lãnh cung thật ra. Chính là hắn không có khôi phục lại thân phận cho Ngu phi, mà trực tiếp đưa Ngu phi đến Duyên Thọ cung.

Lệnh này ban ra đã làm Thái hậu cảm thấy rất bất mãn, ai ngờ Ngu phi tới Duyên Thọ cung , sau lại tự dưng nổi điên, Thái hậu tức đến mức mặt đều tái đi.

Tìm thái y giúp Ngu phi chẩn trị, một người lại một người tới, kết quả tất cả đều tạ tội rời đi.

Thái hậu không nén được giận, liền chạy tới Lòng Ngâm cung tìm Hách Liên Thương chất vấn.

" Mẫu hậu, trẫm cũng không có trả tấn Ngu phi!" Hách Liên Thương nói chính là lời nói thật, bất quá Ngu phi bị điên, là do hắn sai người ép nàng ăn một loại bí dược.

Nếu không phải Thái hậu dùng Phong Nhược Vân uy hiếp hắn, hắn có thể cho Ngu phi ở lãnh cung an ổn suốt quãng đời còn lại. Nhưng muốn hắn thật Ngu phi ra, vậy không thể trả ha hắn tăng nhẫn. Hắn tuyệt đối sẽ không để Ngu gia có cơ hội tiếp tục khống chế hậu cung, thái túng triều đình.

Thái hậu thấy Hách Liên Thương nói vậy, trong mắt không khống chế được hiện lên một tí dị sắc.

Tính cách Hách Liên Thương nàng biết rất rõ ràng, việc hắn đã làm, hắn sẽ không phủ nhận. Bởi vậy, hắn nói hắn không làm, khẳng định là không có làm.

Nhưng nàng biết, Hách Liên Thương chỉ nói là không trả tấn Ngu phi, nhưng cũng không đại biểu, Ngu phi bị điên không có can hệ gì tới hắn.
Con cháu Ngu gia tuy đông đảo, nhưng chưa kết hôn, tuổi lại xấp xỉ với Hách Liên Thương chỉ có Ngu phi. Hách Liên Thương ơi trên triều sửa trị Ngu gia, lại đối với Ngu phi như vậy, ý đồ phi thường rõ ràng.

Tuy rằng nàng biết , thế lực Ngu gia quá lớn chính là một loại uy hiếp  với Hách Liên Thương, nhưng Ngu gia dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của nàng, nàng thật sự không đành lòng nhìn Ngu gia bị Hách Liên Thương diệt trừ. Huống chi không có thế lực nhà mẹ đẻ, địa vị của nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Bởi vậy, Thái hậu hoà hoãn lại ngữ khí, bình thản mà đối với Hách Liên Thương nói: " Hoàng nhi, Ngu gia dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của ai gia, ngươi có thể hay không cho ai gia một chút mặt mũi , thủ hạ lưu tình với Ngu gia?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro