(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hách Liên Thương chỉ nhìn Phong Nhược Vân một cái rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Qua một lúc , hắn mới nhàn nhạt nói: " Tiểu Vân tử, ngươi lần này làm rất tốt! Trẫm quyết định lại cho ngươi thêm một cơ hội để thể hiện. Mấy ngày nay nếu có vương công đại thần trong triều tới muốn gặp trẫm, ngươi cũng thay trẫm đuổi người đi ."
Phốc! Thật không hổ là hoàng đế, ra lệnh cho người khác đều chính là cái dạng ban ân. Nàng có thể nói 'không' sao .
Ở trong lòng phun tào, nhưng ngoài mặt Phong Nhược Vân không dám đối với Hách Liên Thương bất kính : " Nô tài tuân mệnh"
" Ai!" Nhìn sách một hồi , Hách Liên Thương đột nhiên lại thở dài.
" Hoàng Thượng có việc phiền lòng sao?" Phong Nhược Vân nhỏ giọng hỏi.
" Phía nam mấy ngày nay mưa to, ngập lụt nghiêm trọng, quan viên trị thủy bất lực, trẫm có thể không phiền sao ?" Hách Liên Thương thở dài nói.
Phong Nhược Vân vội vàng an ủi: " Hoàng Thượng chớ có phiền lòng, trị thủy không phải công việc ngày một ngày hai có thể hoàn thành, nói tài tin tưởng công bộ nhất định sẽ tìm ra biện pháp giải quyết."
" Công bộ lúc trước cũng đã thử qua rất nhiều biện pháp, xây dựng rất nhiều đê đập, nhưng chính là ngăn cản không được Hồng thủy. Hiện giờ Công bộ đã hết đường xoay sở, không thể đưa ra được một biện pháp nào hợp lí!" Hách Liên Thương lắc đầu nói.
" Hoàng Thượng theo nói tài thấy , chắn lại thì không bằng khai thông, đào mương dẫn nước so với dựng đê đập còn hiệu quả hơn." Phong Nhược Vân kiến nghị.
" Chính là đào mương dẫn nước yêu cầu một lượng lớn nhân thủ, trong một thời gian ngắn sợ không tìm đủ người làm." Hách Liên Thương lại đưa ra một vấn đề.
" Hoàng Thượng, lũ lụt khẳng định sẽ xuất hiện rất nhiều dân chạy nạn. Những kẻ chạy bạn lúc trước thường là trồng trọt mà sống, nói vậy họ cũng có thể đào mương dẫn nước đi. Như vậy , vừa có thể giải quyết vấn đề dân chạy nạn, lại vừa giải quyết được vấn đề nhân công, chẳng phải là một công đôi việc."
Nghe được lời này,mắt  Hách Liên Thương liền sáng ngời, đập bàn tán dương: " Tốt! Ý kiến này rất hay!"
Sau đó hắn lập tức gọi tiểu thái giám tới, kêu đi truyền Công bộ thượng thư tới Tết kiến.
" Hoàng Thượng, lũ lụt xảy đến thường kéo theo dịch bệnh, trước đây nói tài từng may mắn có được một phương thuốc. Chỉ cần chiếu theo phương thuốc làm trước thuốc phòng bệnh, hoà chung với nước cho người dân uống, là có thể phòng dịch." Trong thời gian chờ Công bộ thượng thư, Phong Nhược Vân lại hướng Hách Liên Thương một cái kiến nghị.
Bởi vì biết chính mình phải đi qua rất nhiều thế giới khác nhau , ở hai đời trước Phong Nhược Vân chuẩn bị không ít kiến thức, chỉ cần đi tới thế giới bình thường liền có tác dụng. Mà phương thuốc dự phòng này chính là một trong số đó.
" Tốt ! Ngươi đem phương thuốc viết xuống rồi giải cho Thái y viện là được rồi!" Hách Liên Thương gật gật đầu , ngay sau đó liền tán thưởng nói:" Tiểu Vân tử, lúc trước trẫm chính là không rõ Hoàng công công vì sao lại coi trọng ngươi như vậy. Hiện tại trẫm rốt cuộc cũng biết. Hoá ra trước đây chính là ngươi giấy dốt."
Nghe được lời này , Phong Nhược Vân chỉ có thể cười ha hả, nàng có thể nói lúc trước không phải là nàng sao, mà không phải là giấu dốt?
Phương thuốc Phong Nhược Vân cung cấp cho Thái y viện liên tục được tán dương, mọi người liên tục truy vấn nguồn gốc của phương thuốc. Phong Nhược Vân liền bịa một cái lai lịch liền cho qua chuyện này.
Bởi vì Phong Nhược Vân kiến nghị, phía nam nhanh chóng khống chế được lũ lụt, dịch bệnh cũng không bùng phát, cũng không có nhiều dân chạy nạn xuất hiện.
Đối với người không biết sự tình, càng đối với Hách Liên Thương sùng bái có thêm.
Nhìn đến các công văn được gửi đến, Hách Liên Thương tâm tình vui vẻ nói: " Tiểu Vân tử , ngươi lần này đúng là lập công lớn. Nói đi, ngươi muốn được thưởng cái gì?"
" Có thể vì Hoàng Thượng phân ưu, chính là vinh hạnh của nô tài , nói tài nào dám mong được ban thưởng!" Phong Nhược Vân cúi đầu, cung kính trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro