4+5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.
" Hảo! Hảo một câu không dám mong được thưởng!ngươi không nhận nhưng trẫm vẫn muốn thưởng cho ngươi." Đối với biểu hiện của Phong Nhược Vân, Hách Liên Thương vẫn là thực vừa lòng.

" Độ hảo cảm của mục tiêu là +10, trước mắt độ hảo cảm là 10"

Nghe được thanh âm Đế Kiêu truyền tới, tâm trạng vẫn luôn căng lên của Phong Nhược Vân cuối cùng cũng hạ xuống.

Nàng biết, kì thật Hách Liên Thương vẫn luôn khảo nghiệm nàng, nếu không, hắn tuổi còn trẻ như vậy làm sao có thể nhanh chóng ổn định được triều chính, khiến các vương công đại thần không dám ho he làm loạn, làm thế nào lại cùng nàng- một thái giám nói chuyện quốc gia đại sự.

Hiển nhiên, Hách Liên Thương đối với Phong Nhược Vân trước kia cũng có chút hiểu biết, lo lắng nàng không thể đảm nhiệm chức vụ hiện tại, mới tính toán khảo nghiệm nàng một phen, xem nàng có đủ tư cách lưu lại bên người hắn hay không.

Rốt cuộc có là cảm nhớ công lao của Hoàng công công ngày xưa , cũng không có khả năng cảm nhớ cả đời, hơn nữa bên người hoàng thượng cũng không thể lưu một cái phế vật được.

May mắn hiện giờ chính là Phong Nhược Vân- nàng, thông minh lại không vượt rào, vừa có thể bày mưu tính kế, lại đúng mực, cũng không tham gia vào chính sự, thực sự là khiến Hách Liên Thương rất vừa lòng, bắt đầu với trọng nàng.

Hoàng thượng nếu thật sự muốn thưởng, liền thưởng nói tài cùng ngài đi dạo ngự hoa viên đi!" Phong Nhược Vân đạm cười đề nghị nói.

" Được!" Hách Liên Thương tâm trạng tốt, liền sảng khoái đáp ứng.
Đi dạo ở ngự hoa viên một hồi, nhìn trăm hoa khoe sắc, Hách Liên Thương đột nhiên nói: " Tiểu Vân tử, ngươi nghĩ hiện tại hậu cung phi tần cùng vương công đại thần đều khuyên trẫm nên lập hậu, trẫm nên làm thế nào cho phải?"

" Hoàng Thượng, người là vua một nước , lập hậu là chuyện chính sự, vẫn là việc riêng của ngài, tất nhiên sẽ đi ngài định đoạt." Phong Nhược Vân đúng mực trả lời.

"Hảo! Nói rất đừng!" Hách Liên Thương nghe được lời này tâm tình càng tốt, nghiêng đầu nhìn về phía Phong Nhược Vân, đôi con ngươi tuyệt mĩ lung linh, nhìn rất đẹp mắt.

"Tiểu Vân tử , trẫm như thế nào càng nhìn ngươi càng thấy đẹp? Nếu ngươi là nữ nhân, trẫm nhất định sẽ nạp ngươi làm phi." Hách Liên Thương nửa thật nửa giả cười nói.

Phong Nhược Vân biết, tại sao Hách Liên Thương lại có cảm giác này. Thứ nhất vì giá trị mị lực của nàng được tăng lên, thứ hai là vì Phong Nhược Vân trước kia quá mềm yếu, chỉ dù đừng nhắn nguyên chủ có đẹp đến đâu thì cũng không thể khiến kẻ được mĩ nữ vờn quanh như Hách Liên Thương để ý được.

Bất quá, Phong Nhược Vân lớn lên thật sự rất đẹp, mi như núi, thanh nhã động lòng người, mắt tựa xuân thuỷ, môi anh đào, kiều diễn ướt át, đa như bạch Ngọc, với cùng mịn màng, xác thật là một mĩ nhân như hoa như ngọc.

"Hoàng thượng lại trêu cợt nô tài!" Phong Nhược Vân cúi đầu cười nhạt , lộ ra cần cổ tuyết trắng, độ cong duyên dáng, non mịn mê hoặc lòng người, làm người nhìn hận không thể cắn một ngụm.

Hách Liên Thương trong lúc lơ đãng liếc mắt một cái liền không thể dời tầm mắt, ánh mắt cũng trở lên u ám mấy phần.

Cảm nhận được ánh mắt của Hách Liên Thương có biến hoá, Phong Nhược Vân quyết định rèn sắt khi còn nóng.

Vì thế liền hướng Hách Liên Thương cười nói: "Hoàng Thượng gần đây bởi vì bận việc thiên tai trị thủy đã khá là vất vả, nô tài có vị song bào thai muội muội am hiểu vũ đạo, không bằng thỉnh nàng tới hiến vũ, vì Hoàng thượng phân ưu?"

" A! Song bào thai muội muội?" Hách Liên Thương nhướn mày nhìn Phong Nhược Vân Hiếu kì hỏi: " Lớn lên có giống ngươi không?"

" Cơ bản là giống nhau như đúc"

Nghe Phong Nhược Vân trả lời, Hách Liên Thương liền lập tức gật đầu nói: "Tốt! Vậy ngày mai liền mang nàng ta tiến cung đi!"

"Nô tài tuân mệnh" Phong Nhược Vân đối với Hách Liên Thương hành lễ, âm thầm lộ ra tươi cười.

Muốn Hách Liên Thương đối với nàng sinh ra hứng thú, nhất định phải để hắn nhìn thấy bộ đang của nàng khi mặc nữa trang. Nếu không mỗi ngày đều nhìn nàng- một thân thái giám, Hách Liên Thương lại không phải biến thái, sao có thể thích nàng đây?
5.

Ngày hôm sau, Phong Nhược Vân liền lấy danh nghĩa đón muội muội liền ra cung.

Ngay sau đó , liền đi kỹ viện nổi tiếng nhất hoàng thành, dùng tiền yêu cầu Tú bà chuẩn bị quần áo trang sức, sau đó lại đi quanh hoàng thành một vòng, mới trở về trong cung.

Lúc này Hách Liên Thương đang ở rừng hoa đào , liền nhìn thấy Phong Nhược Vân khi mặc nữ trang, trong mắt không giấu được một tia kinh diễn.

Chỉ thấy nàng búi tóc cao, trên búi tóc cài một bộ diêu tinh xảo, dưới ánh mặt trời quang mang tỏa ra bốn phía.
Lông mày tình tế, một đôi mắt câu nhân, đôi môi đỏ mọng phấn nộn hấp dẫn người hái. Một bộ váy màu hồng phấn, tay áo phiêu nhiên như tiên, vòng eo nhỏ dường như chỉ một nắm tay có thể ôm hết.

" Dân nữ Phong Nhược Vân khấu kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn thế vạn tuế vạn vạn tuế!" Phong Nhược Vân nhìn thấy Hách Liên Thương liền hành lễ.

Lúc trước vì giấu tai mắt người khác, Hoàng công công không những khiến Phong Nhược Vân cải trang thành thái giám, còn sửa tên nàng thành Phong Khiếu Vân. Bởi vì vậy, khi nàng mặc nữ trang liền lấy tên thật để gặp Hách Liên Thương.

" Ngươi chính là song bài thai muội muội của tiểu Vân tử?" Hách Liên Thương không chớp mắt đánh giá Phong Nhược Vân.

"Đúng vậy ,hoàng thượng. " Phong Nhược Vân sợ bị nhìn ra mạnh mối liền cúi đầu giả xấu hổ.

" Sao có mình ngươi lại đây? Tiểu Vân tử đâu?"Hách Liên Thương nhíu mày hỏi.

" Gia huynh đột nhiên bị tiêu chảy, sợ rằng trong chốc lát không thể quay về hầu hạ hoàng thượng được!" Phong Nhược Vân bịa một cái lí do rồi chuyển sang truyện khác nói: "Hoàng thượng, dân nữ vì hoàng thượng sáng tạo ra một điệu nhảy, hy vọng hoàng thượng sẽ thích."

Trên thực tế, đây là vũ đạo mà đời trước Phong Nhược Vân học khi nhàm chán, vừa hay lần này có công dụng.

Được Hách Liên Thương cho phép Phong Nhược Vân làm một cái thủ thế cho nhạc sư đã sớm chờ ở bên cạnh, âm thanh đàn sáo động lòng người liền vang lên.

Lúc này đang là mùa hoa đào nở rộ, vô số cánh hoa đào nhẹ nhàng tung bay, đang người nhẹ nhàng múa trong những cánh hoa tạo nên cảnh đẹp khiến người mê say.

Hách Liên Thương ngồi dưới cây hoa đào, một bên uống rượu , một bên nhìn chằm chằm dáng người đang múa giữa rừng đào, cơ hồ quên mất cả hô hấp.

Phong Nhược Vân mỗi lần hướng về phía hắn như là hướng hắn nói hết tâm sự, mặt mày đứa tình khiến tâm thần hắn nhộn nhạo không thôi.

" Mục tiêu đối với ngươi hảo cảm +10, hiện tại độ hảo cảm là 20"

Vũ đạo kết thúc, cũng thu được hiệu quả mong muốn, Phong Nhược Vân liền hướng Hách Liên Thương cáo từ, lại thấy hắn đã đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng nói: " Nhược Vân, lưu lại đi! Trẫm có thể phong ngươi làm Mỹ Nhân, làm ngươi hưởng hết vinh hoa Phú quý."

Dựa vào! Hoàng đế đúng thật là có tư cách, nhìn đến người nào đẹp liền có thể lưu lại, danh hiệu tiền tài gì đó đều có thể ban.

" Tạ hoàng thượng hậu ái! Nhược Vân từ nhỏ đã bệnh tật liên miên, e sợ mang đến tai hoan cho hoàng thượng, thật sự không dám trèo cao! Thỉnh hoàng thượng thứ lỗi!"

Phong Nhược Vân không nghĩ tới Hách Liên Thương chỉ dựa vào một khúc múa liền tính toán phong nàng làm Mỹ nhân. Đáng tiếc hắn mới chỉ đối với nàng sinh hứng thua mà thôi, cách mục tiêu còn rất xa, nên tạm thời vẫn không thể bại lộ thân phận được.

" A! Bệnh như thế nào? Trẫm lập tức tuyên thái y trị cho ngươi!" Bị cự tuyệt , Hách Liên Thương chẳng những không tức giận, ngược lại còn chủ động muốn giúp Phong Nhược Vân chữa bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro