Chương 4: Thế giới 1: Giả ngu thật mệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Cùng An Vương giả bộ ngu chơi nửa ngày, chân cũng mau mỏi. Lạc Vân Ngọc vẫn không có xuất hiện, Lạc Vân San hoài nghi nghiêm trọng bản chất của nữ chủ! Mặc kệ đem nam chính bỏ một mình tại đây, cũng thực sự là dã tâm lớn!

"Không được, không được, ngươi chơi một mình đi!."

"Chơi một chút nữa, chơi một chút nữa đi mà, ngươi chơi cùng ta, ta cho ngươi kẹo ăn."

Ánh mắt ngây thơ lại mang đầy mong đợi , nếu như mình không phải xuyên tới, vẫn thật sự tin tưởng hắn là người ngu rồi.

"Ta không thiếu kẹo, An Vương điện hạ người giữ lại tự mình ăn đi."

Làm cho An Vương ngồi xổm xuống rồi sờ đầu hắn một cái, đúng, sờ sờ đầu An Vương. Lạc Vân San dùng giọng dỗ cháu nhỏ trả lời hắn, sờ xong đầu còn vỗ vỗ lưng.

"Làm sao ngươi biết, ta là An Vương?"

Đón lấy ánh mắt tràn đầy lòng hiếu kỳ, Lạc Vân San lần nữa ở trong lòng so sánh:"Cũng."

"Nơi này chính là Hầu phủ, người thường không thể tùy tiện vào, coi như là người thường ở xung quanh mấy con phố, còn ngây thơ như vậy, trên đời này trừ An Vương ra cũng không có người thứ hai. Người nào không đoán ra được là ai thì thật ngu ngốc. Được rồi, ta phải đi. Ngươi một mực ở chỗ này chờ ai vậy, có phải là hạ nhân hay không? Lâu như vậy chưa có ai qua đây, cũng không biết làm sao hầu hạ người?"

Đặt An Vương vào vị trí ngồi ban đầu xong, Lạc Vân San cũng quả thực phải đi.

"Ngươi chờ đợi ở đây đừng đi, ta đi tìm người qua đây."

Nói xong cũng không để ý phản ứng của An Vương, Lạc Vân San xoay người rời đi. Cô nghĩ tới nguyên tác, vốn là Lạc Vân Ngọc cố ý đem An Vương một người ở lại chỗ này, trong Hầu phủ, ngoại trừ hai tiểu thư bọn họ, còn có duy nhất một đứa con của vợ kế. Năm ấy tám tuổi, hắn đi ngang qua nơi này, sau đó, vô tình đắc tội An Vương.

Lạc Vân Ngọc, ngươi thật đúng là cái gì cũng không muốn buông tha. Đời trước, ngươi hại chết Lạc Vân Quyết mới 12 tuổi, một hài tử mười hai tuổi, hắn có làm cái gì đắc tội với ngươi, ngươi thậm chí ngay cả hắn đều không buông tha?! Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi toại nguyện!

Nghĩ đến Lạc Vân Ngọc cùng An Vương sơ ngộ, Lạc Vân San nở nụ cười u ám. Một người ngây ngốc bị người khác khi dễ tâm trí không bình thường, được mỹ nhân đi ngang qua cứu. Cứu được trở về nhà đột nhiên phát hiện ra đó là vị hôn phu. Vì vậy, hai người thuận lý thành chương ở cùng một chỗ. Hừ hừ, Lạc Vân Ngọc, thật tốt ta vừa vặn cùng An Vương nói chuyện một chút, ta xem ngươi làm sao để nhận ra hắn!

"Vân San?"

"Vâng, Từ di nương ta là muốn tới thăm đệ đệ, nhưng mà ta vừa gặp phải An Vương ở bên ngoài."

Lạc Vân San nhớ lại tính cách của Lạc Vân San trong sách, quy củ tốt, lời nói nhỏ nhẹ, nói một chút rồi chính mình tới được trải qua.

"Vừa mới Vân quyết trở về đã nói tựa hồ chứng kiến hắn Nhị tỷ tỷ rồi, ta còn nói hắn nhìn lầm rồi đây." Từ di nương thả tú thơm đang thêu trong tay, có ý liếc mắt nhìn Chu di nương. Chu di nương, cũng chính là mẫu thân của thân thể Lạc Vân San này, đôi mắt bình tĩnh nhìn Lạc Vân San.

"Vân San, ngươi và An Vương điện hạ cùng một chỗ, nhưng có người khác chứng kiến?"

"Nương xin người yên tâm, ta là thấy An Vương một thân một mình ngồi đợi rất lâu, lo lắng cho An Vương điện hạ nên mới cùng An Vương điện hạ đếm kiến mà thôi."

Vừa nói chuyện, còn vừa muốn khống chế giọng nói của chính mình cùng tốc độ, muốn giả bộ thành một tiểu cô nương nhu nhược thật không dễ dàng.

"Vậy thì tốt, nếu có người hỏi, liền nói là ta gọi ngươi tới bồi ta và Từ di nương."

"Vâng, nữ nhi hiểu."

Một dòng nước ấm từ trong lòng tuôn ra, Lạc Vân San sửng sốt, lập tức biết đây là phản ứng của nguyên chủ. Tại nơi lớn như trong Hầu phủ, Hầu phu nhân có một đích nữ, tiếp đó chính là Lạc Vân San còn có Lạc Vân Quyết đều cùng là một thứ nữ, con của vợ kế, lại không có các hài tử khác, bởi vì nhiều nguyên nhân, Chu di nương cùng Từ di nương là thân nhất, vì mình, cũng vì hài tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro