Chương 3: Thế giới 1: Tình cảm rạn nứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Kế hoạch gia tăng bàn tay vàng thất bại, nhưng chuyện này cũng không hề thể cản trở Lạc Vân San đi nhìn nam thần trong tâm của mình. Nhớ thời gian đọc sách trước đó, mỗi lần chứng kiến Triệu Trạch xuất hiện đều là cảm xúc dâng trào, mà mỗi một lần chứng kiến nữ chủ Lạc Vân Ngọc và Triệu Trạch cùng xuất hiện, liền hận không thể bóp chết cái tiểu kỹ nữ Lạc Vân Ngọc. Triệu Trạch tên ngu ngốc này cũng nên bị treo ngược lên đánh một trận, 'ánh trăng sáng' của chính mình mà cũng không nhận ra, không đánh giữ lại để mừng năm mới sao?

Thời gian này, nữ chủ hẳn là đã sớm đem 'ánh trăng sáng' giết chết 800 lần, đoán chừng tro cốt cũng bị mất. Đậu má, hệ thống ngươi không cho ta bàn tay vàng, ta làm sao vạch trần gương mặt thật sự của nữ chủ cho nam thần thấy?

Tức giận oán trách hệ thống, Lạc Vân San dựa theo trong sách miêu tả đi qua hai góc nhỏ trên cánh cửa, nếu như không sai, đi lên trước vài bước nữa chính cửa sau của Hầu phủ rồi, có thể đi ra, chẳng qua sai rồi.

Đậu má nam chính vì cái gì mà ở đây??

Một thân cẩm y màu tím, ngọc quan xanh ngọc đem tóc dài buộc lên, người ngồi ở dưới tàng cây, bàn tay cầm một miếng bánh điểm tâm đang ăn dở. Thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát xung quanh một chút, phảng phất như đang chờ người nào đó. Đoán chừng là đợi lâu mà người kia chưa đến. Một đôi mắt mờ mịt bỗng nổi lên tầng sương mù nhàn nhạt, gương mặt ủy khuất cùng dáng người cao ngất lại thần kỳ là cũng không có một điểm nào không khỏe.

Đây không phải nhân vật nam chính thì còn có thể là ai!!

Bình tĩnh, bình tĩnh, hắn bây giờ còn là kẻ ngu, đúng, hắn là kẻ ngu... Mới là lạ!

"Ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện tại nhà của ta, ngươi đang làm cái gì?"

Bên trong nguyên tác, nhị tiểu thư lần đầu tiên nhìn thấy An Vương, hắn cũng nói những lời này, Lạc Vân San lúc này không biết nói cái gì, chỉ có thể đem lời trong nguyên tác nói ra.

"Ta, ta đang chờ nương tử, phải, ta đang chờ nương tử. "

Nhìn Lạc Vân San từng bước đến gần, An Vương rụt người một cái, dường như nghĩ tới điều gì lại đột nhiên cố gắng ngồi thẳng, nhấn mạnh hai chữ cuối, còn len lén ngước mắt nhìn phản ứng Lạc Vân San, quả thực giống như một người tâm trí không bình thường. Cùng nguyên tác giống y như nhau.

"Nương tử? Ngươi có nương tử?"

Nhìn coi An Vương giả vờ là bộ dáng đứng đắn, Lạc Vân San bước chân đổi hướng, đi tới bên người An Vương ngồi xuống. Dù sao hiện tại cũng lạc đường, coi như đi ra cũng không thấy được nam thần, bên trong nguyên tác cũng không có đem mỗi ngày của từng người đang làm gì viết chi tiết, bằng không thì ngàn vạn lần cũng viết không xong một quyển sách, nếu không biết đi đâu, thì không bằng ở nơi này cho nữ chủ ấm ức, khà khà.

"Ta đương nhiên có."

Ngẩng cao đầu ưỡn ngực, trên mặt ánh lên tia đắc ý, nếu như từ một tiểu hài tử để làm thì thật rất đáng yêu, đối với người trưởng thành An Vương này liền khó tránh khỏi nực cười, Lạc Vân San cũng quả thực rất nực cười.

"Ha ha ha, có nương tử thì đắc ý cái gì, vợ ngươi thích ngươi sao?"

An Vương đáy mắt chợt lóe lên sát khí, Lạc Vân San run lên, không sợ chết mà tiếp tục nói chuyện cùng hắn, dù sao thì đây cũng là một quyển sách nha, cùng lắm thì đi về nhà, nhưng mà, trước đó phải gặp được nam thần một lần, hì hì.

"Đương nhiên thích ta rồi, đó là vợ ta mà." Ánh mắt của An Vương ngây thơ không hề nháy một cái, nhìn chằm chằm vào Lạc Vân San, tựa hồ không hiểu Lạc Vân San tại sao muốn nói như vậy.

"A, nhớ ngày đó, phụ thân sau khi đem mẫu thân tiến vào Hầu phủ cũng là nói hắn yêu mẫu thân, nhất định sẽ đối với mẫu thân ta thật tốt, kết quả thì không phải như vậy, bên trên có Hầu phu nhân chèn ép, phía dưới còn có các tiểu thiếp trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, vậy trong kinh thành có mấy người có thể thực sự là người có tình sẽ thành người nhà."

Không chút để ý nói xong một đoạn, đại khái là vì giữ hình tượng của nguyên chủ, Lạc Vân San cũng có một tia phiền muộn, nhân cơ hội liếc mắt nhìn An Vương, quả nhiên thấy trong cặp mắt kia chợt lóe lên thâm thúy.

Làm cho tình cảm của nam nữ chủ rạn nứt một chút, thành công!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro