Chương 2: Thế giới 1: Muốn bàn tay vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Phanh -- "

Lòng thầm nghĩ muốn đi thu thập tiểu kỹ nữ - nữ chủ, Lạc Vân San đi tới rồi đụng trúng nha hoàn, điểm tâm bưng trên tay nha hoàn rơi đầy đất.

"Nô tỳ đáng chết, không thấy được nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư ngươi muốn đi ra ngoài sao? "

Chợt bị va chạm , lại nhìn thấy nha hoàn này hành lễ tạ lỗi, Lạc Vân San trong nháy mắt liền bình tĩnh lại. Đậu má, kích động quá độ, đây cũng không phải là ở hiện đại, làm không tốt, ăn không hết là có thể dọn dẹp được.

"Đứng lên đi, ta đang khát nước, muốn gọi người pha trà."

"Vâng., nô tỳ đi giúp nhị tiểu thư pha trà! "

"Ừ. Chờ đã, điểm tâm đó... "

Lạc vân san nhón mũi chân đạp điểm tâm trên mặt đất, cũng không ngẩng đầu lên, dáng vẻ phảng phất như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Hồi nhị tiểu thư, An Vương đến thăm Đại tiểu thư, Đại tiểu thư nói không thể bồi nhị tiểu thư chơi, đây là Đại tiểu thư phái người đưa tới điểm tâm."

Quả nhiên giống y như trong sách, đời trước An Vương cùng nhị tiểu thư ở chung rất tốt, bất kể là giả ngu hay không giả ngu. Nếu không... cũng không có khả năng phong nàng làm Thục phi. Trọng sinh một lần, nữ chủ đương nhiên sẽ không cho An Vương cùng nhị tiểu thư có cơ hội gặp mặt. Ở trong sách, nhị tiểu thư nhận được điểm tâm thật cao hứng, nha đầu tới đưa điểm tâm cũng rất thông minh, dụ dỗ nhị tiểu thư đi trù phòng (phòng bếp) cho nữ chủ làm chút tâm đáp lễ, quay qua quay lại liền đến tối, dĩ nhiên là chưa thấy An vương.

"Nhị tiểu thư, Thải Điệp còn chờ ở bên ngoài, nói Đại tiểu thư không phải cố ý không bồi nhị tiểu thư chơi, nàng ta thay Đại tiểu thư đến đền tội."

Thuận tiện lừa ta đi làm điểm tâm. Lạc Vân San ở trong lòng thêm vào nửa câu sau, đối với hành vi của nữ chủ chỉ cười nhạt.

"Không cần, ngươi gọi nàng trở về đi, ta khát nước, không muốn ăn điểm tâm. Ngươi giúp ta đem nước vào đây."

"Vâng."

"Được rồi, Phong Yến, ngươi nói cho bọn hạ nhân, hai ngày này ta không thoải mái, không có chuyện gì đừng phiền tới ta, nếu có người tới ngươi liền đuổi đi"

"Vâng."

Nhìn tiểu thư nhà mình thật kỳ lạ thần thần bí bí, Phong Yến cũng không tiện hỏi cái gì, mang theo đầu đầy nghi ngờ lui xuống, không bao lâu liền mang theo nước tới, còn dẫn đến mấy gã sai vặt dọn dẹp điểm tâm.

Nhìn chung quanh xác định không có ai, như vậy cũng sẽ không có người đột nhiên xuất hiện, Lạc Vân San đóng cửa lại, ngồi ở trên giường, cuối cùng cũng nhớ tới hệ thống nên trao đổi một chút.

[Chủ nhân ngươi rốt cuộc cũng nhớ đến sự tồn tại của ta.]

"Hì hì, cái này, đây không phải là có chút kích động sao. Ta xem tiểu kỹ nữ kia không vừa mắt rất lâu rồi, đột nhiên có cơ hội trừng trị nàng, ta một lúc hưng phấn quá độ, sai lầm, sai lầm." Cái âm thanh tràn ngập oán khí này chính là Hệ Thống? Hệ Thống không phải đều là cao lãnh sao?

[Hừ.]

"Hệ thống, à...ừm... Ta có việc muốn hỏi ngươi. Lúc ta hôn mê, tựa hồ nghe được ngươi nói kế hoạch cứu vớt nhân vật phản diện? Chuyện là như thế nào?" Ái chà, còn có thể [Hừ] Thú vị.

[Ý nghĩa trên mặt chữ, giúp cho nhân vật phản diện tránh khỏi cái chết thảm hại. Hừ.]

"Người nữ chủ kia, ta có thể trừng trị nàng sao? Ta xem rất nhiều tiểu thuyết đều không thể giết chết nhân vật nam nữ chủ." Ngươi còn hừ, coi ra có vẻ rất ngạo kiều.

[Chỉ cần nam nữ chủ bất tử là được, ngược lại Kí chủ có thể dùng chỉ số thông minh, cũng làm cho bọn họ không chết.]

[Nhiệm vụ thiết yếu của ta chính là bảo vệ nhân vật phản diện đúng không?] Dám xem thường ta, hãy đợi đấy.

"Đúng."

"Dù sao cũng phải cho ta bàn tay vàng đi, ngươi phải biết rằng, nam nữ chủ đều là người mang đại khí vận, còn nữa pháo hôi như ta chắc chắn phối hợp trợ diễn giúp bọn họ. Bọn họ làm chuyện xấu thì cũng sẽ biến thành chuyện tốt, bọn họ trong lúc vô tình cũng sẽ tạo cho nhân vật phản diện tổn thương đến tánh mạng blah blah blah... Ngươi thấy ta nói có đúng không? Không có bàn tay vàng sao mọi chuyện có thể tốt."

Má ơi, mệt chết rồi. Một đoạn nói lớn, nói cho hết lời, Lạc Vân San một bên vừa xoa thắt lưng uống nước một bên vừa chờ hệ thống trả lời.

[Ngươi biết nội dung vở kịch.]

..."Cái gì hệ thống, ngươi... ngươi không cảm thấy cái bàn tay vàng có chút hơi quá sao?"

"Hệ thống? Hệ thống? 000? Ngươi ở đâu vậy? Tại sao không nói chuyện tiếp?"

Lạc Vân San tìm trên tìm dưới tìm trái tìm phải, nhưng mà 000 từ chối bị lừa gạt đã sớm bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro