Chương 6: Thế giới 1: Vị trí nào tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Được lắm, đủ rồi! Không phải qua chỉ là một thứ nữ, có thể vào cung là phúc khí của nàng, nếu không phải là bởi vì Vân Ngọc muốn gả cho An Vương, Hoàng Thượng cảm thấy bạc đãi Hầu phủ thì còn chưa tới phiên cô tiến cung đâu! Đi ra ngoài! Ở lại chỉ phiền ta đem các ngươi đuổi ra ngoài!"

Nữ nhân tỉnh táo đi nữa nếu biết nữ nhi của mình phải vào đầm rồng hang hổ, đều thì không cách nào bình tĩnh, đã lâu không có vào phòng của Hầu gia. Bây giờ, Chu di nương vẫn phải tìm tới cửa, thật vất vả lắm mới gặp được Hầu gia, cũng chỉ nhận được cùng một đáp án. Phúc khí sao? Mẹ con các nàng không cần.

Thời điểm, nghe Chu di nương đi cầu cứu Hầu gia, Lạc Vân San vẫn là đau lòng, nhưng tâm cũng lạnh. Lúc này, Lạc Vân Ngọc không biết ở nơi nào chắc đang cười trộm! Với thủ đoạn của Lạc Vân Ngọc, Hầu gia không đồng ý mới có quỷ. Về phần Hầu gia phu nhân, cho dù không biết nữ nhi làm như vậy với lý do gì thì cũng sẽ bảo vệ cô. Nhập cung, chỉ sợ là phải đi một chuyến rồi.

"Nương, ta vào đây."

Không đợi thanh âm trong phòng truyền đến, Lạc Vân San liền tự mình đẩy cửa ra, trong phòng không có lấy một người hầu, chỉ có mình Chu di nương, ở trong phòng thêu cái gì đó.

"Nương."

"Vân San tới đây nào, con xem có thích hay không?"

Chu di nương cười hiền, một bên lấy ra một đôi giày thêu mới, dường như cái gì cũng không có xảy ra, thúc giục cô thử giày mới. Lạc Vân San mím môi một cái, cũng không biết nói gì nên phối hợp đổi lại giày mới.

"Ngươi nha, mặc dù bây giờ tính tình an tĩnh, thế nhưng khi còn bé cũng bướng bỉnh rồi, đôi giày mang không bao lâu liền hư, luôn muốn làm giày mới, còn nhất định phải thường xuyên xinh đẹp, phá hư giày mà còn muốn đẹp hơn!"

"Làm cho nương hao tâm tổn trí."

"Con cái nhà ai mà không làm bận tâm, cũng chỉ mấy năm thôi, qua mấy năm sau, liền không tới phiên ta hao tâm tổn trí. Ừm, lớn nhỏ phù hợp, về sau nương không thể làm giày cho ngươi."

Chu di nương nói ly biệt bằng giọng nói bình tĩnh, như nói hôm nay thời tiết rất tốt, lại đem giày mới cẩn thận thu vào, Lạc Vân San thấy rõ ràng, ngoại trừ giày, cũng không thiếu thứ khác.

"Ngươi không thường dùng khăn tay, tổng cộng gia tài của ta cũng phải có mấy cái khăn tay tốt, ta thêu cho ngươi mấy cái, vốn là chuẩn bị phòng khi ngươi cần dùng đến. Còn có những thứ này, những thứ này, cái này là vài ngày trước đó ngươi ném túi gấm, ta thêu cho ngươi là được rồi, mấy thứ này ngươi cứ chọn lựa, nếu cái yêu thích thì mang đi, không thích thì giữ lại cho ta. Tài sản của mẹ không nhiều lắm, đã thu dọn xong, ngươi đều mang theo, trong cung không giống ngoài cung..."

Thật vất vả lắm mới lải nhải xong, Chu di nương đến cùng vẫn là không nhịn được cặp mắt đỏ lên, xoa con mắt một chút liền duổi Lạc Vân San ra bên ngoài:"Ngươi đi tìm Từ di nương để từ biệt. Lúc nãy, nàng còn gọi hỏi ta nói ngươi đâu rồi, nhớ đừng quên Từ di nương của ngươi..."

"Nương, con gái bất hiếu."

Lạc Vân San quỳ ở ngoài cửa, dập đầu ba cái. Sau đó, hướng về phía Từ di nương đi tới, dọc theo đường đi, hai tay nắm chặt cũng chưa có buông ra.

Đọc sách rốt cuộc là đọc sách, mặc dù người trong sách tê tâm liệt phế thì người đọc sách cũng khó mà cảm động lây, mà bây giờ chính mình ở trong sách, mới vừa quen được người mẫu thân kính mến này mà lại phải nhập cung, bất mãn, không cam lòng, còn có nguyên chủ đau buồn, phẫn nộ, làm cho Lạc Vân San thề, nhất định phải cho Lạc Vân Ngọc mất mặt!

"Vân San, di nương nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, cùng mẹ ngươi cũng không kém là bao nhiêu, mấy thứ này ngươi đều mang đi, trong cung không thể so với ngoài cung, luôn có có rất nhiều chuyện không cần phải để ý tới..."

Nghe vị từ mẫu này nói lải nhải, Lạc Vân San đúng là vẫn còn bức rứt.

"Từ di nương, ngài nói, ta là phải nhập cung rồi, nào biết vị trí ngồi ở đâu?"

Giọng nói lười biếng, thanh âm rõ ràng rất nhẹ, lại giống như thiết chùy gõ vào lòng của người ta, gian phòng nhỏ ôn hòa trong nháy mắt thay đổi an tĩnh lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro