Chương 7: Thế giới 1: Cùng ngươi không đội trời chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Vân San, con nghĩ mình ngồi vào vị trí nào?"

"Con? Di nương cũng biết con, từ trước đến nay không thích tranh đấu, nhưng nếu thực sự có người ép con, con cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!"

Giọng nói nhanh nhẹn dần dần trầm trọng, đến chữ cuối cùng hoàn toàn mang theo một tia sát khí, từ khi xuyên qua đến bây giờ, lần đầu tiên, Lạc Vân San tức giận như thế.

"Xem ra con đã biết."

"Xì, Lạc Vân Ngọc cho rằng không ai sẽ biết, là xem tất cả mọi người là kẻ ngu rồi, chỉ là không nghĩ tới, di nương người mà cũng biết. Vậy mẹ con biết không?"

Ánh mắt hướng về phía Lạc Vân San viết đầy phòng bị cùng nguy hiểm, Từ di nương nhẹ nhàng lắc đầu:"Cô ấy vẫn còn quá ngây thơ, có một số việc vẫn là không nên biết thì tốt. Con thông minh hơn so với cô ấy."

"Chỉ có đều là ép ta, Từ di nương có nhi tử, nếu không dụng tâm hơn chút, sợ rằng nhi tử cũng không nuôi được lớn như vậy, nếu ta là con trai, chỉ sợ nương lại càng thông minh." Trong nguyên tác, Từ di nương vẫn luôn là đứng bên phen của mẹ con nàng, mặc dù có lợi ích quan hệ, nhưng người nào lại cùng người hoàn toàn không có có lợi ích vướng víu đâu? Vậy nên, nàng (Lạc Vân San) lựa chọn tin tưởng nàng (Từ di nương). Cũng đã không có lựa chọn khác rồi, không phải sao?

Cười khổ một tiếng, Lạc Vân San vẻ mặt nghiêm nghị:"Từ di nương, ta có một việc cần ngươi hỗ trợ, nếu có thể thành công, Lạc Vân Ngọc sẽ mất đi một sự giúp đỡ lớn."

Ánh mắt Từ di nương lóe lên, tiến đến bên Lạc Vân San.

Nếu là đã hạ thánh chỉ muốn mình nhập cung tuyển tú, vì vậy chuyện nên làm cũng không ít, các lễ nghi cung đình còn có nhập cung nên biết đồ đạc. Đã nhiều ngày, trong cung cử ma ma chuyên môn dạy bảo tới, chẳng qua xem ra mấy ma ma này thái độ thật không tốt, dạy học cũng không nghiêm túc, có lẽ chắc là nhận chỗ tốt của Hầu phu nhân rồi. Lạc Vân San chỉ cười cười cũng không có ý gì, trước đây Lạc Vân Ngọc nhập cung Hầu phu nhân là người có công rất lớn, vì muốn con gái nổi bật mà Hầu phu nhân đã tốn nhiều tâm huyết.Thế nên, trong sách lưu loát viết vài chương, chỉ có điều bây giờ đều làm lợi mình.

Chính mình sẽ nhập cung rồi, Lạc Vân Ngọc đưa cho mình lễ lớn như thế, không trả lại lễ sao có thể đi.

"Tiểu thư, Đại tiểu thư tới."

Vừa lúc, còn chưa có đi tìm ngươi đâu, ngươi liền đưa mình tới tận cửa, nhắc tới, đây là Lạc Vân San thay thế nguyên chủ, lúc hai người lần đầu tiên đơn độc gặp mặt chính thức tại đây.

"Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh mời vào."

"Vâng." Phong Yến đáp một tiếng, cúi đầu đi mời Đại tiểu thư, lời thừa thải một chữ chưa nói. Cô luôn cảm thấy, tiểu thư có chỗ nào không bình thường, rõ ràng nhất chính là tính tình, sau đó lúc biết tin tức tiến cung, như là biến thành người hoàn toàn khác. Chỉ có điều nói chuyện cũng tốt, nếu tính tình của tiểu thư trước đây,luôn bị Đại tiểu thư khi dễ, vậy cho dù vào Cung cũng vẫn sẽ bị Đại tiểu thư khi dễ, thay đổi như vậy chí ít sẽ không bị Đại tiểu thư khi dễ nữa.

"Nhị muội hôm nay trông tâm tình không tệ nha, còn ở nơi này uống trà ngắm hoa."

"Tỷ tỷ tại sao người tới đây, cũng không phải nói trước một tiếng, nếu như sớm biết tỷ tỷ qua đây, ta nhất định sẽ chuẩn bị trà tỷ tỷ thích uống đem lên."

Nghe Lạc Vân San nói, Lạc Vân Ngọc sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn kỹ nhìn bộ dáng của nàng, cùng trong trí nhớ không có gì là không giống, đại khái chắc là ảo giác!

"Muội muội sao lại nói như vậy, bây giờ ngươi tiến cung, vừa vào cung là được làm quý nhân, ta nào dám để cho ngươi pha trà cho ta pha trà." Một người đích nữ một người thứ nữ, vĩnh viễn chỉ có thứ nữ hầu hạ đích nữ, chứ không có đích nữ hầu hạ thứ nữ, Lạc Vân Ngọc đây là biến đổi mà nói thân phận mình không bằng nàng. Vẻ mặt cùng nụ cười ấm áp, cứ thấy giả tạo làm sao.

"Tỷ tỷ nói đùa, vào Cung, ta cũng vẫn là nữ nhi của Hầu phủ, mãi mãi." vào Cung thì thế nào, ta vẫn là ta, cho dù ngươi tính kế khiến ta tiến cung, ta đây làm sao cũng phải đem vật phẩm của ngươi chia bớt một phần, dù sao cũng là tiến cung, cũng không thể làm mất mặt Hầu phủ không phải sao?

Hai người ngoài mặt cười cười nói nói, nhưng thực tế đã sớm đao quang kiếm ảnh, Lạc Vân San một bên phản kích một bên thầm mắng, quả nhiên là ở trong đại trạch viện sinh sống hai đời người, không phải là mình xem qua cung đấu trạch đấu trong sách liền có thể đánh bại, lại không biết trong lòng Lạc Vân Ngọc cũng kinh ngạc, muội muội ngu xuẩn này ngày hôm nay làm sao lại khôn khéo như vậy, làm hại chính mình phải dùng nhiều phương pháp mới có thể giữ vững mặt mũi.

Nếu như Lạc Vân San sớm biết như vậy đao quang kiếm ảnh là mình tìm, có thể sẽ khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro