Chương 8: Thế giới 1: Rốt cuộc cũng xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




 Đợi, đợi, ngày này cuối cùng cũng đến, không phải là thời gian nhập cung, mà là một ngày trước nhập cung, Triệu Trạch nhận ra Lạc Vân Ngọc là lúc nhỏ 'Ánh Trăng Sáng' 5 ngày trước.

Tuy trong sách không có viết ngày này Triệu Trạch đã làm gì, nhưng Lạc Vân San biết, Triệu Trạch nhất định sẽ đi đến một nơi. Hoàng cung, tuyển tú không phải chỉ là vì bổ sung hậu cung của hoàng đế, một số người còn lại cũng sẽ lưu lại làm cung nữ, ngoài ra còn một số người khác sẽ được ban thưởng cho dòng họ, Triệu Trạch, cũng thuộc dòng họ đó.

Trong nguyên tác, Lạc Vân Ngọc là ở tại hậu cung mới biết được chuyện này, chuyện nàng cùng An Vương đi nơi đến đây, lấy thân phận An Vương Phi nói cho mọi người biết, về sau An Vương Phủ chỉ có một nữ chủ nhân chính là nàng ta, những người khác cũng không cần phải tiếp tục hướng An Vương Phủ tặng thêm người.

Nếu bây giờ Lạc Vân Ngọc vẫn không biết, thì không ngại để cho ta đem ra dùng một chút.

"Ơ kìa, đại nhân, Hoàng Thượng đã liên tục ban hai người Thế Tử cũng không cần, nếu như năm nay Thế Tử tiếp tục không nhận người, Nhiếp Chính Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho tiểu nhân."

"Thế tử không muốn, thì ta có biện pháp gì, nếu ngươi có thể tuyển ra một người làm cho thế tử thay đổi chủ ý, ta tự mình đi cầu Vương Gia phong ngươi làm Thế Tử Phi!"

"Đại nhân, việc này.... Ngài không phải đang làm khó hạ quan sao, trong kinh thành tiểu thư khuê nào ngài còn không rõ ràng sao, có mấy ai có thể lọt vào mắt xanh của thế tử, một lát thế tử tới, ngài nghìn vạn lần có thể giúp ta khuyên một chút hay không?"

Một người đàn ông trung niên phía trước ăn nói khép nép hướng một mắt cũng có thể làm tuổi con của hắn nói là người nói tốt. Thấy vậy, Lạc Vân San vui một chút.

"Tiểu thư, người đó dầu gì cũng là quan viên lễ bộ, còn ăn mặc quan phục, nói như thế với một tiểu thị vệ, thực sự là..." Nói phân nửa, Phong Yến nhìn dáng vẻ lơ đễnh của Lạc Vân San, thì ngừng nói, nhưng vẻ mặt khó hiểu thêm không cam lòng mà nhìn tiết mục trước mặt.

"Người thị vệ này cũng không phải là thị vệ bình thường, chủ tử của hắn là Thế Tử Trấn Bắc Vương."

"Trấn Bắc Vương? Trấn Bắc vương... A, đó chẳng phải là..."

Phong Yến mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn tiểu thư nhà mình, làm cho Lạc Vân San vui một chút.

"Không sai, bây giờ người có quyền lực triều đình và lòng dân là Nhiếp Chính Vương, vị thế tử này chính là tổ phụ của hắn, ngươi nói người thị vệ này là thị vệ bình thường?"

"Không phải."

Đương nhiên không phải rồi! Đây chính là Trấn Bắc vương thế tử! Đây chính là tổ phụ của nhiếp chính vương nắm giữ quyền lực triều đình! Đây chính là người ở dưới quầng sáng nam nữ chủ mà vẫn có thể ngang tài cân sức, nam thần lão nương tâm tâm niệm niệm là đại nhân vật phản diện!! Làm sao có thể bình thường!!!

Hít sâu, điều chỉnh tâm tình, không thể kích động, được.

Lộ ra một bộ mặt tự nhận là rất vừa vặn mỉm cười, Lạc Vân San hướng về phía Phong Yến:"Những gì ta vừa nói ngươi đều nhớ?"

"Dạ, nhớ kỹ. Tiểu thư, người là muốn... gả cho Thế Tử?"

Đúng rồi đúng rồi.

Phi phi phi, lộn xộn cái gì.

"Ngươi nghĩ bậy bạ gì vậy, ta từ lúc nào nói ta muốn... Ta muốn gả cho hắn?" Lạc Vân San suýt chút nữa sặc nước bọt mà chết, một mạch không có liền tới quát lớn, quát phân nửa cảm giác thanh âm của mình quá lớn, âm thanh tự động thấp xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm làm Phong Yến chật vật không ít.

"Nhưng là ngài vừa mới... "

"Tới rồi, nhanh đi nhanh đi!"

Lời còn chưa nói hết Phong Yến còn chưa chuẩn bị kịp đã bị tiểu thư nhà mình vội vàng đẩy ra, nhìn Triệu Trạch từ lễ bộ đi ra, nhìn lại một chút chỗ mình đang đứng, cố gắng lên tất cả đều vì tiểu thư nhà mình, nuốt nước miếng, cầm lấy vật trong tay dùng sức nắm chặt một cái, liều mạng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro