Chương 10: Cô Gái Chưa Lên Sân Khấu (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô An hoàn toàn không để ý đến lời Vệ Mẫn nói, khoát tay tỏ vẻ cô ta đã biết, căn bản không để trong lòng, cô ta căn bản cũng không quan tâm chuyện của công ty. Công ty có Chu Hàn, Chu Hàn lại là một người có năng lực, đứng phía sau là An gia, chỉ cần còn có An gia, công ty Chu gia cũng sẽ không có chuyện.

Cô An lớn lên được mọi người trong An gia sủng ái, là công trúa nhỏ không buồn không lo.

Vệ Mẫn cũng chỉ đề cập đến, căn bản cũng không trông cậy vào cô ta có thể nghe lọt tai.

Giữa tháng chín khai giảng, nhưng vẫn còn rất nóng.

Sở Di Nhiên nhớ đại học, cô thi vào một trường cũng không tệ lắm, sống trên thành phố.

Chuyện đầu tiên khai giảng chính là đi huấn luyện quân sự.

Huấn luyện quân sự nha, rất nghiêm ngặt, còn không thể xin nghỉ.

Sở Di Nhiên lưu luyến không rời nói với Tần Tử Dạ mình không muốn đi, Tần Tử Dạ vuốt tóc cô, "Không trải qua huấn luyện quân sự, đại học sẽ không hoàn chỉnh."

Sở Di Nhiên làm nũng, "Nhưng người ta không nỡ bỏ anh Dạ mà."

Không nỡ như thế nào đi nữa, Sở Di Nhiên vẫn theo chân số đông rời đi.

Tần Tử Dạ nhìn ô tô đi xa thở phào nhẹ nhõm. Hắn mệt chết đi, gần đây Sở Di Nhiên luôn không có việc gì cũng tìm hắn gây ầm ĩ, còn lục lọi điện thoại di động của hắn, như sếp tra hỏi, quả thật không có một chút riêng tư.

Ban đầu còn cảm thấy có điểm mới lạ, mỗi ngày đều như vậy liền cảm thấy áp lực, thần kinh kéo căng đến gắt gao.

Về đến nhà lại bị cha Tần mẹ Tần bắt đi xem mắt.

Cha Tần cũng sốt ruột, cổ phần trong tay hắn mặc dù nhiều nhất, nhưng em trai so với hắn cũng không kém bao nhiêu, người nọ vẫn luôn thu thập cổ phần công ty rải rác. Nếu con trai có một nhà vợ đắc lực, công ty sẽ không rơi vào tay người ngoài đi.

Nhưng con trai lại thích Sở Di Nhiên ngoại trừ gương mặt cái gì cũng giúp không được gì kia.

Cha Tần năm mươi tuổi, cũng từng hết sức lông bông khi còn trẻ, tình nhân, hồng nhan tri kỷ vân vân từng có không ít, cho tới số tuổi bây giờ, biết rõ chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng, tình yêu vĩnh viễn chỉ có thể thành thuốc điều hòa cuộc sống. Thế gian này vợ chồng không có tình yêu vô số kể, cũng không nghe ai nói không có tình yêu sẽ lập tức chết.

Nhưng Tần Tử Dạ không hiểu.

Hắn còn rất trẻ, cái gì cũng không thiếu, nhà giàu có, lớn lên lại đẹp trai, trước nay đều là chúng tinh phủng nguyệt, hiện giờ chỉ nghĩ cùng cô gái mình thích ở bên nhau.

(Chúng tinh phủng nguyệt: được nhiều người vây quanh, ngước nhìn)

Tần Tử Dạ cứng cổ, không đồng ý, nhấc chân muốn đi.

Cha Tần tức giận muốn chết, ngón tay phát run chỉ vào hắn, "Nếu mày đi rồi cũng đừng quay về cái nhà này."

Bước chân Tần Tử Dạ dừng một chút, vẫn là bỏ đi.

Trong lòng không cho là đúng. Hắn là con trai duy nhất của cha mẹ, còn có thể không cho hắn trở về sao.

Lần này hắn đi rốt cuộc làm cha Tần thương tâm, bị con trai nuôi từ nhỏ ngỗ nghịch như thế, cha Tần cũng là tổng tài bá đạo, lập tức sai người chặn thẻ tín dụng của Tần Tử Dạ.

Mẹ Tần cảm thấy chuyện bé xé ra to, oán trách cha Tần: "Anh chặn thẻ nó, Tử Dạ ở bên ngoài phải dùng tiền làm sao bây giờ. Không phải chỉ là một Sở Di Nhiên sao, chẳng qua con trai thích chơi thì chơi, những tình nhân kia của anh em còn chưa nói qua lần nào."

Có thể chơi, chỉ là không thể có con, Tần gia chỉ có thể là của Tần Tử Dạ con trai bà.

Cha Tần vẻ mặt lãnh đạm, "Vậy không tốt sao, chờ nó không có tiền sẽ trở về. Em không phải thích Phòng tiểu thư sao? Phòng tiểu thư khẳng chừng sẽ không đồng ý con trai em có người phụ nữ khác."

Mẹ Tần không nghe ra châm chọc trong lời nói của cha Tần, nghĩ đến con dâu mình ngưỡng mộ trong lòng. Con dâu là con gái một của kiến trúc họ Phòng, chỉ cần con trai cưới Phòng tiểu thư, bọn họ tự nhiên trở thành người Phòng gia.

Mẹ Tần cũng không nói lời nào.

Tần Tử Dạ từ trong biệt thự Tần gia ra ngoài, hắn trực tiếp lái xe đến trung tâm thành phố mua căn hộ.

Căn hộ rất đẹp và to lớn, đứng trước cửa sổ lớn sát đất có thể nhìn thấy toàn bộ đèn đuốc của hàng vạn căn nhà trong thành phố.

Tần Tử Dạ chuếnh choáng trong ly rượu vang đỏ, cảm thấy có chút cô độc.

Nhưng nội tâm lại bình tĩnh.

Nhưng loại bình tĩnh này cũng không duy trì liên tục được lâu, ngày hôm sau liền bị phá vỡ.

Lúc Tần Tử Dạ cà thẻ bị nhắc nhở số dư trong thẻ không đủ.

Tần Tử Dạ sửng sốt.

Phản ứng đầu tiên chính là trợ lý không nạp tiền vào thẻ của hắn.

Bình tĩnh từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ khác, đưa cho người phục vụ.

Nhưng mà, vẫn là số dư không đủ.

Khóe mắt Tần Tử Dạ co rút, lại lấy ra một cái thẻ.

Nhưng mà, số dư không đủ.

Tần Tử Dạ nổi giận, "Tại sao số dư liên tục không đủ, có phải máy cà thẻ của các người có vấn đề?"

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới thẻ tín dụng của mình không có tiền.

Người phục vụ mỉm cười, "Tiên sinh, máy cà thẻ của chúng tôi không có vấn đề, xin hỏi ngài tiếp tục cà thẻ sao?"

Tần Tử Dạ:......

Thật là nhục như cẩu.

Cuối cùng Tần Tử Dạ cầm ví vẻ mặt âm trầm rời đi.

Hắn trả tiền mặt.

May mắn trong ví còn có mấy tờ tiền lẻ, nếu không thật sự sẽ rất mất mặt.

Tần Tử Dạ cảm thấy mặt mũi bị vứt sạch.

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng phiền não vì tiền.

Đi ngân hàng hỏi mới biết được thẻ bị đóng băng.

Tức giận, muốn dùng phương thức như vậy buộc hắn thỏa hiệp, không thể nào.

Kỳ phản nghịch của Tần Tử Dạ tới có chút chậm.

Càng không cho phép lại càng phải đối nghịch.

Vì vậy, hiếm thấy Tần tổng lại có thể ăn trong nhà ăn công ty, trong nhà ăn vô tình gặp được rất nhiều nhân viên nữ.

Kiên trì của Tần Tử Dạ làm cha Tần tức giận, vì thế thẻ của Tần Tử Dạ tiếp tục bị đóng băng.

Sở Di Nhiên tập huấn trở về, liếc mắt đưa tình ôm Tần Tử Dạ nói hết nỗi khổ tương tư, còn nói huấn luyện quân sự rất khổ cực, mệt chết người, các huấn luyện viên đều rất biến thái, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Chỉ vào mặt mình, làm nũng, "Anh Dạ, anh nhìn em bị phơi nắng đến đen, rất khó coi."

Vì thế Tần Tử Dạ vung tay lên, đi, anh dẫn em đi trung tâm thương mại mua sắm, mua mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất.

Mắt Sở Di Nhiên lấp lánh, si mê, anh Dạ thật là đẹp trai khí chất.

Hai người đi dạo trung tâm thương mại, Sở Di Nhiên đi đến nhãn hiệu tốt nhất trong tiệm mỹ phẩm. Mỹ phẩm dưỡng da này nổi danh toàn thế giới, đương nhiên giá cả cũng rất đắt, người bình thường mua không nổi, cũng chỉ có thể nhìn ngắm.

Cô nhân viên tiếp thị xinh đẹp mang vẻ mặt tươi cười, đi theo bên cạnh Sở Di Nhiên giới thiệu từng món, nịnh hót đến một chút cũng không hiểu nổi.

Da dẻ tiểu thư rất tốt, làn da tiểu thư trắng nõn, chất da tiểu thư tinh tế, blah blah.

Nói đến Sở Di Nhiên nở ruột nở gan.

Tay nhỏ vung lên, gói tất cả lại.

Nụ cười trên mặt cô nhân viên càng tăng lên, hoàn thành nhiệm vụ tháng này có thể được thêm một số tiền lớn vào tiền thưởng.

Tiểu thư thật hào phóng, tiểu thư chờ một chút.

Ha ha.

Tần Tử Dạ đang chờ ở phòng khách bên cạnh, trước mặt còn đặt một ly cà phê.

Hết sức nhàn nhã.

Nhưng thời điểm cô nhân viên hỏi hắn cà thẻ hay trả tiền mặt, Tần Tử Dạ mới nhớ tới thẻ hắn bị đóng băng, căn bản không thể dùng.

Không thể dùng, cũng không đem tiền mặt, ai không có chuyện gì đặc biệt lại đem nhiều tiền mặt như vậy nha.

Sắc mặt Tần Tử Dạ hết sức khó coi, khiến không khí cũng đình trệ.

Hắn tuy rằng còn đi làm ở công ty nhưng chút tiền lương kia căn bản là không đủ. Cha Tần căn bản không có ý tứ thỏa hiệp, Tần Tử Dạ hiển nhiên không có khả năng đầu hàng trước tiên.

Sở Di Nhiên cũng không phải ngốc, bản năng người ăn nhờ ở đậu là nhìn mặt đoán ý, ôn nhu cười, từ túi cầm tay lấy ví tiền ra, rút ra một thẻ tín dụng đưa cho cô nhân viên, lại hướng Tần Tử Dạ nháy mắt, "Anh Tử Dạ, hôm nay em cà thẻ, em muốn tự mình mua đồ."

Nội tâm Sở Di Nhiên thật ra đang hộc máu.

Thẻ nha, tiền nha.

Trước kia cô ta mua đồ đều là Tần Tử Dạ tính tiền, Tần Tử Dạ không thiếu tiền, Sở Di Nhiên cũng cảm thấy tiền chỉ là một đống con số.

Nhưng đó không phải cô ta tự mình trả tiền.

Sở Di Nhiên ở Chu gia cũng không được hoan nghênh, tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng có mức độ, Chu gia sẽ không bạc đãi cô, nhưng cũng sẽ không cho cô nhiều tiền. Cô út An tuy rằng thích cô ta, cũng có tiền, nhưng ghét nhất người nào há mồm ngậm miệng nói chuyện tiền nong, tục tằng.

Cho nên, tiền trong thẻ Sở Di Nhiên đều do cô ta khổ cực tích trữ.

Lần này phải mất hơn phân nửa.

Thật sự nhức nhối.

Nhưng vì mặt mũi Tần Tử Dạ, Sở Di Nhiên còn phải mỉm cười, em một chút cũng không thèm để ý, anh xem, em chính là cô gái hiền lành lương thiện thuần khiết như bông sen đó.

Sở Di Nhiên mua đồ, cầm theo mấy cái túi tinh xảo, tay còn đang phát run, cũng không còn tâm tình gì đi dạo nữa. Nếu đi dạo xuống dưới, số tiền còn lại trong thẻ cô ta cũng không giữ nổi.

Còn phải an ủi tâm tình không tốt của Tần Tử Dạ.

Thật tình mệt mỏi.

Chủ yếu là chi tiền.

Chi tiền của mình.

Tần Tử Dạ không muốn bị bạn gái khinh thường, chỉ nói mình chọc cho cha tức giận, cha chặn thẻ của hắn, để cho Sở Di Nhiên không phải lo lắng.

Lời này không có khuyết điểm.

Sở Di Nhiên tượng trưng an ủi hắn vài câu, thật ra cũng không để ý nhiều.

Tần Tử Dạ là con trai duy nhất của cha Tần, sau này toàn bộ Tần gia đều là của hắn. Lại nói, là cha con có bao nhiêu hận thù, qua mấy ngày là tốt thôi.

Trong lòng cô ta quan tâm nhất vẫn là làn da bị phơi nắng đen xì lúc nào có thể khôi phục trắng nõn như trước kia.

Huấn luyện viên trong quân đội quá nghiêm, để họ đứng dưới ánh mặt trời chói chang đến nửa giờ.

Quá độc ác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro