7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lúc sớm , khi mà tôi với thằng Nghĩa rủ nhau đi hái những trái bời lời để làm đạn cho trận đấu súng chiều nay với mấy đứa làng bên

thì tôi cảm giác ray rứt muốn kể cho nó nghe chuyện con Huệ rình tôi đọc sách . Nhưng cứ định bụng nói thì chữ lại bị nuốt ngược vào trong

Thế là cứ ấp úng mãi mà chẳng nói gì cả . Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khó chịu như vậy , sự tò mò của một đứa nhỏ cứ trỗi dậy mãnh liệt bên trong tôi

Tại sao ? Tại sao con Huệ lại rình tôi đọc sách rồi  bỏ chạy một mạch như thế ? Nó có thể nhìn tôi trực tiếp mà nhỉ ?

Từ buổi đó tâm trạng tôi cứ lơ tơ mơ mãi .

sau khi tôi và thằng Nghĩa hái được hai bao bời lời thì cũng tạm biệt mà chạy về nhà . Lúc ấy nắng cũng đã vàng rực khắp hai bên đồng .

Nắng sáng sớm lúc nào cũng ấm áp lạ thường , tôi thích thú cứ chạy vào những chỗ có nắng mà cười khach khách , đúng là đã thiệt

Vừa về đến cổng là đã bắt gặp hình bóng mẹ tôi đang bưng ba dĩa bánh ướt ra bàn , tôi canh vừa đúng khít giờ ăn sáng của cả nhà

tôi chạy ùa vào buồng mà cất chiếc nón câu cá của ba lên móc treo , đặt hai bao đạn vào hộc bàn , rồi ra nhà sau rửa mặt , rửa tay với bàn chân đang lấm lét màu đất đỏ

" làm gì mà sáng sớm đã xách nón đi vậy Quốc ? "

mẹ tôi với một cây đũa bếp dài ngoằn đứng đằng sau hỏi

lúc ấy trông mẹ thật quyền lực làm sao , tôi chỉ biết gãi đầu , nở một nụ cười cứng ngắc

" con đi hái bời lời với thằng Nghĩa mẹ à "

bà nhìn tôi một lúc để xem xét coi tôi có đang nói dối hay không rồi cũng quay đầu bỏ đi , không quên để lại lời nhắc

" gần vào học lại rồi đó ,  học hành mà ẩu tả là ba mày đánh chết nghe con "

tôi gật gật đầu rụp rụp như một cái máy rồi nhanh chạy lên nhà trên dùng bữa với ba

thật tình , mẹ với ba cứ như có mối liên kết từ xa  , ở dưới bếp thì mẹ rầy , lên trên này thì bị ba quở

ổng bảo tôi dạo này cứ chẳng chịu đọc sách nữa mà vắt giò lên đi long nhong mãi

còn bảo tôi mà cứ như thế là sẽ chẳng cho đi đâu nữa , chỉ ở nhà học và học thôi

tôi nghe thế sợ tái mặt , niềm vui của tôi hồi đó là được xách dép chạy theo tụi bạn bè ra đồng mỗi chiều , hay đi hái những trái lạ với thằng Nghĩa vào mỗi sớm . Từ nhỏ đã thế , nên quen chân !

Thử nhốt tôi ở trong bốn bức tường một ngày xem , tay chân thế nào cũng loạn cào cào

Vậy là tôi vội vàng hứa với ba sau khi ăn sáng xong sẽ đọc năm mươi trang thuật ngữ văn học rồi mới được ăn cơm

Tuy trong lòng đầy mếu máo nhưng không còn giải pháp nào khác , cu cậu mười hai tuổi rưỡi chỉ biết cặm cụi vâng lời , chẳng dám hó hé gì cả

Mặt trời lên thiên đỉnh , nắng đứng bóng , làm vàng rực cả sân nhà tôi . Vì vẫn còn mùa hè , nên buổi trưa nóng như đổ lửa , sân nhà tôi cứ thế mà hừng hực dữ dội

Tất nhiên tôi vẫn còn yên vị trên chiếc bàn nâu sờn mà gật gù cố gắng nhét cho bằng hết những con chữ nhỏ xíu kia vào đầu .

Nhưng lạ thật ! Lần này tôi đã không còn tập trung được như hôm trước . Dù có đọc đi đọc lại đến đâu thì chữ cứ như lọt qua lỗ tai bên này xong bay thẳng qua lỗ tai bên kia rồi bay đi mất

Chẳng đọng lại được gì cả ! Hình bóng của con Huệ lấp đầy tâm trí lơ đãng của tôi , nó đeo bám đến nỗi mỗi khi xoay đầu một cái thì bất cứ thứ gì tròn tròn ngoài kia đều làm tôi liên tưởng đến đôi mắt của nó .

Cái cảm giác khó chịu , ngờ ngợ ấy làm cho những trang sách cứ như ngày càng đẩy tôi ra xa . Bực mình , tôi ngẩng hẳn đầu lên , lia mắt một cái

Lần này bất giác tôi khựng lại , khi phát hiện ngay cái cửa sổ rỉ màu kia , thật sự có một đôi mắt chứ không phải là tôi nhìn lầm

Là đôi mắt của con Huệ ...

Dù giật thót mình nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm bản thân lại trên ghế . Chẳng hiểu sao , lúc ấy tôi giả vờ như chẳng biết gì cả , cứ thế mà cậm cụi vào trang sách , trông như đang chăm chú lắm .

Đôi mắt tôi thì dán sát vào từng con chữ nhưng đôi tai thì dỏng cao lên để nghe xem con Huệ còn đứng đó hay bỏ đi mất rồi

Một hồi lâu sau , vẫn không có tiếng động gì cả , như vậy là nó vẫn còn đứng ở ngoài hè . Dù bứt rứt lắm nhưng tôi nào dám đứng lên , tôi sợ nó sẽ bỏ chạy tiếp

Thế là tôi đánh liều , tôi lên tiếng mặc dù không quay lại nhìn nó

" bộ em thích đọc sách lắm hả em ? "

huỵch 

cái tiếng sột soạt từ phía sau như đáp lại lời tôi . Chắc bị tôi làm cho giật mình nên nó mới bất ngờ gây tiếng động nhưng sau đó nó im bặt

ở đây đồng tử tôi không ngừng chuyển động , nó như muốn quay ngược ra cả đằng sau để xem con bé có chạy đi mất rồi không

rộp rộp

hóa ra nó vẫn còn đứng ở đó ! Tôi nghe tiếng chân nó đạp lên mấy cái lá khô nghe giòn rụm

tôi yên tâm mà ngồi thẳng trên ghế , lấy chất giọng ngọt ngào chứ không phải cái giọng trầm lạnh khi nói chuyện với thằng Nghĩa

" em thích đọc sách gì vậy Huệ ? "

Lần này , tôi lấy hết can đảm mà gọi đích danh nó , chắc nó cũng biết tôi đã phát hiện ra nó rồi . Không gian vẫn yên ắng như thế , chỉ nghe tiếng thở đều đều của tôi , có lẽ con Huệ đang lúng túng không biết phải làm gì : bỏ chạy , đứng yên hay lên tiếng đáp lời

Bầu không khí cứng ngắc bay khắp căn nhà . Cái nắng rực rỡ rọi xuống sân đang có hai con chích chòe chí chóe với nhau , tiếng gió rít từng đợt khi vô tình lướt qua những tán cây kêu xào xạc . Tôi nghe đủ thứ tiếng ngoài kia , ngoại trừ tiếng con Huệ

Tôi thở dài , ánh mắt như muốn đốt hết tất cả con chữ chằng chịt kia , tôi tiếp tục cất lời với sự bất lực

" vào nhà chơi đi em "

huỳnh huỵch

lại là cái tiếng bước chân của nó , tôi bặm môi tiếc nuối ....chắc nó lại chạy đi rồi

tôi giơ tay gãi gãi mớ tóc kia thì đâu đó xuất hiện nguyên một nhúm tóc màu nâu sẫm

hai mắt tôi trợn tròn vì hoảng hồn

ôi trời ! Vào cái lúc tôi dập tắt hy vọng không trông mong sự ở lại của con Huệ , thì nó lại lững thững xuất hiện trước mặt tôi

tôi cuối xuống nhìn nó , đôi môi mỉm cười nhẹ nhàng , lần này mới có dịp nhìn nó thật kĩ , nếu nhìn riêng thì mớ tóc dài ngang lưng của nó trông có hơi lộn xộn , nhưng kì lạ là khi nhìn tổng thể lại rất thuận mắt

bỗng nhiên tôi cảm thấy biết ơn vì nó đã ở lại

chắc là cảm ơn nó vì đã đáp lời tôi

Con Huệ có gương mặt ưa nhìn , và như tôi đã nói  cái thứ mà khiến tôi nhớ về nó nhiều nhất chính là đôi mắt

Cặp mắt của nó sáng ngời như một cái hồ , và trông cái hồ ấy chứa những giọt nước long lanh đến lạ thường

Tôi nhìn hai giọt nước trước mắt , mỉm cười

Nó cũng dùng hai giọt nước ấy mà nhìn tôi , mỉm cười

Có điều chẳng ai nói gì cả khiến không gian càng im lặng hơn , đến lúc nụ cười của tôi dừng chuyển sang cứng ngắc thì cái giọng lảnh lót của nó phát ra

" đọc sách có thích không anh ? "

" thích , thích lắm ! "

Thật ra là không thích tẹo nào ! Nhưng chắc vì lúc đó cu cậu quá phấn khích khi thấy nó chủ động mở lời nên mới trả lời một cái mừng rỡ ra mặt như vậy

" thiệt không anh ? " - nó cắn cắn cái môi bé nhỏ của mình mà nhìn tôi

" anh nói thiệt mà " - tôi vui vẻ trả lời còn cầm cuốn sách mình đang đọc mà nhét vào tay nó

" em đọc thử đi , anh cho em mượn đó "

Con bé gãi gãi cái chóp mũi nhỏ xíu , rồi đưa tay nhận quyển sách của tôi , nó từ từ mở ra , xem được một chút rồi lại lật qua trang khác , tốc độ lật ngày càng nhanh

cuối cùng thì nó nhét lại quyển sách vào tay tôi

" thôi , em trả anh nè "

" sao thế em ? " tôi ngơ ngác nhìn nó , đáy mắt có một chút tia thất vọng

" em không biết chữ "


  


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jungkook