johnjae: call me baby

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


photographer x chủ quán cà phê
-----

Brooklyn buổi sáng sớm, tại quán cà phê Ja' Neo, một chàng trai cao lớn mặc áo thun quá cỡ và và quần kaki bước vào quán, anh ta vác một chiếc balo trông khá nặng và đeo lủng lẳng chiếc máy phim trên cổ, cũng như sự thiếu ngủ vẫn chẳng chịu tan đi. Jaehyun nghe tiếng chuông cửa vang lên, sau đó nhìn chàng trai kia bước vào quán như thường lệ, là người sớm nhất, và đúng bảy giờ sáng.

Năm là số bước chân anh ta cần để bước đến quầy đặt món, bốn là số shot espresso mà anh ta sẽ gọi, một là số gói đường anh ta xin nhưng chẳng bao giờ bỏ vào cốc Americano của mình. Jaehyun mỉm cười, "Americano 4 shot và một gói đường, đúng không anh Johnny?"

Cậu ngước mắt lên nhìn vẻ ngạc nhiên của anh ta, sau đó không nhịn được mà mỉm cười, trông ngốc quá đi mất.

"À, à, đúng rồi, cảm ơn cậu nhé."

"Hôm nay quán mình có chương trình miễn phí bánh Toast Trứng cho khách hàng thân thiết, anh có muốn lấy không ạ?"

"Tôi là khách hàng thân thiết hả?"

"Dạ vâng?"

"Ồ, vậy thì tốt quá, tôi cũng chưa biết nên ăn gì, cảm ơn cậu nhé."

"Vâng, của anh là 7 đô."

Thanh toán xong, Johnny sẽ luôn ngồi vào bàn gần quầy pha chế nhất, vì cửa hướng về phía Đông nên quán đón trọn ánh nắng đầu ngày, nắng sớm tràn vào bao bọc lấy Johnny trong lúc anh đang bận vân vê gói đường trên tay như một nghi lễ thật đặc biệt. Ngay khi Jaehyun khởi động máy pha espresso, mùi hương của cà phê liền bay lên, lan đi khắp nơi trong quán nhỏ. Lúc này cậu sẽ quay sang nhìn người còn lại, nhìn ánh nắng dát lên màu tóc anh một lớp nâu đen óng ánh, như những hạt cà phê vừa ra khỏi lò rang.

Mỗi buổi sáng đều như thế, có những lúc Jaehyun mong phút giây này dường như là mãi mãi, sự yên tĩnh đó chẳng nơi nào có được, và cảm giác đó chẳng dễ gì tìm thấy. Nhưng có những ngày như hôm nay, cậu tham lam muốn một điều gì hơn thế nữa.

"Cà phê và bánh đã xong rồi ạ."

Jaehyun chỉ nói câu này với một người, vì các khách đến đây đều được phát một máy báo hiệu, chỉ riêng người khách này thì không.

"Cảm ơn cậu nhé."

"Jaehyun."
"Em tên là Jaehyun."

"À, cảm ơn, Jaehyun."

"Chúc anh một ngày tốt lành."

"Jaehyun cũng thế nhé."

Lúc này anh sẽ dành cho cậu một nụ cười thật đẹp, sau đó vội vàng rời khỏi quán, đi về phía nắng đã lên cao.

.

Johnny ngay sau khi chụp xong shoot ảnh đầu tiên thì liền tìm đến hộp bánh toast của tiệm Ja' Neo. Bây giờ đã gần trưa nên bánh bị yểu mất, nhưng vị vẫn rất ngon. Johnny ngồi trong góc studio ăn bánh, vừa ăn vừa nhớ đến cậu chủ quán sáng nay, thật sự ngượng quá đi mất. Đi đi về về quán hàng tháng trời, chẳng lẽ Johnny lại chẳng biết tên cậu, trong khi lý do chính anh đến quán cũng chẳng phải vì cà phê pha rất vừa miệng. Chỉ là, anh rất ngại. Sợ người ta biết mình tương tư nên chẳng dám làm điều chi.

Jaehyun như những ly cà phê mà anh rất yêu, nhưng cà phê cho đường vào sẽ mất đi vị nguyên bản, vì thế nhà anh đã chất đầy một góc những gói đường cát in chữ Ja' Neo.

Johnny ăn xong bánh thì dọn rác đi, trong lúc anh bỏ hộp bánh vào bọc thì một mẩu giấy nhỏ rơi xuống, những nét chữ tương đồng với tên anh được ghi trên những cốc Americano,

"Để bụng đói uống cà phê không tốt cho hệ tiêu hoá đâu ạ, hãy ăn sáng đầy đủ nhé, vị khách hàng thân thiết duy nhất của quán Ja' Neo.

Jay.

p.s: nếu tối thứ sáu này anh rảnh, thì gọi vào số em nhé, 0914xxx."

---- end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro