naren: old picture, still you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Na Jaemin x Huang Renjun

tags: sống bên nhau tới già =)))

//

Thành đô một ngày trời nắng nóng, quạt thổi vù vù cũng chẳng thể làm tan đi cái hừng hực bủa vây. La Tại Dân một lúc nào đó trong ngày nhàn rỗi, tự nhiên nổi hứng dọn dẹp một phen căn phòng ngủ của mình.

Lão lom khom cầm cây chổi lông gà, bới từng ngóc ngách ra mà quét bụi. Trời nóng tạo nên một mảng mồ hôi rin rít trên da, bụi bặm được dịp bám dính lấy không thôi. Lão vừa lau phòng vừa lau mình, cái tính sạch sẽ khó bỏ ấy hóa ra lại làm cho lão ngày càng bẩn hơn.

Mệt nhọc quét tước một hồi, La Tại Dân bỗng nhiên để ý có tờ giấy ố vàng kẹt trong hốc nhỏ, lão thuận tiện kéo ra, cầm lên mà ngắm nghía.

Lão ngắm một hồi, thật lâu, như là chẳng tin, rồi thì lão mỉm cười, lòng thầm bảo xinh đẹp.

Đó là một bức ảnh cũ, xưa lắm rồi, khi lão vẫn còn cái thuở mười bảy bẻ gãy sừng trâu, mà trong hình cũng chẳng phải là vẻ đẹp oanh liệt một thời của lão, mà là nét mềm mại như nước, tinh khiết như băng, ngọt ngào như mật của chàng thiếu niên.

La Tại Dân nhớ lúc ấy cũng là mùa hè nắng cháy da, lão được cha mẹ gửi đi trại hè, làm theo cung cách kiểu tây gì gì đó, cha lão đã nói thế. Lão cũng chẳng ngại gì, đi thì đi.

Giữa khoảng sân cỏ rộng thênh thang ấy, với biết bao người cùng những bộ đồ chẳng khác nhau là bao, lão tìm thấy một bóng dáng thôi thúc lão đến gần. Thiếu niên đó tựa hoa tựa tuyết, cao lãnh kiều diễm trong nắng trời, vẻ đẹp mà lão chỉ tiếc chẳng thể nào dùng ngôn từ để diễn tả. Lão cứ nhìn thiếu niên đó suốt buổi sinh hoạt, cái chớp mắt cái cau mày, lão đều ghi tạc trong lòng, niêm phong với nhãn dán "kiệt tác trần gian".

La Tại Dân ngày đó chẳng phải dạng nhút nhát, lão bắt buộc phải giữ được dáng vẻ ấy bên mình suốt đời này, thế là sẵn có chiếc máy ảnh trên tay, lão vội vàng nháy máy, vô ý vô tình, thiếu niên kia cũng quay lại nhìn lão, tay lão run lên, và rồi bức ảnh này ra đời.

Kể từ đó trở đi chắc cũng độ sáu mươi năm hay nhiêu đó, lão từ ngày chuyển nhà cũng không còn thấy tấm ảnh này, lòng có chút tiếc, nhưng thôi, cũng không quan trọng nữa rồi, phải, cũng không quan trọng nữa.

Tiếng mở cửa lách cách vang lên, La Tại Dân như chàng thiếu niên mười bảy tuổi, hân hoan cầm tấm ảnh cũ trên tay ra đón người về nhà.

Không còn quan trọng nữa.

"Mình ơi, tôi tìm được tấm hình hồi đó của mình nè."

Phải, quan trọng chi một tấm ảnh, khi người ấy đã ở mãi cạnh bên, suốt đời.

end.

//

tấm này nè mọi người =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro