tendery: hoa nở trong tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hendery x ten

tags: si mê ngốc nghếch thê nô Hanh x đáng yêu tươi sáng ngọt ngào Khâm.

p/s: okayyy một chiếc ngọt ngào cho một chiếc thuyền bè dễ thương vô cùng nàyyy =)))) thực ra tôi hardship taeten =)))) nhưng mà nhìn cái ánh mắt với cái nụ cười ngu Hanh dành cho Khâm là bứt rứt chịu không nổi =))))

//

Hoàng Quán Hanh đinh ninh đây không phải là một biểu hiện kì lạ khi chỉ vừa gặp ai đó ngay lần đầu tiên đã thấy rộn rạo tâm hồn, cái thứ cảm xúc chết tiệt gì đó mà nó chẳng biết tên, phải, cái thứ xúc cảm chết tiệt gì đó.

Chuyện là thế này.

Sau nhiều ngày tập luyện ở phòng tập và chờ đợi ngày ra mắt chính thức của bản thân, nó cuối cùng cũng đã được triệu tập tại phòng họp, với lý do là định ngày ra mắt. 

Quán Hanh lặng lẽ ngồi một góc, khuôn mặt đầy tâm trạng, nó biết nó sẽ ra mắt với những con người nào, nhưng không biết chính xác là ai. Ừ thì cái nó muốn nói là NCT ấy, mấy người đã debut trước nó, mấy người mà họa may lắm nó mới gặp ở phòng tập vài lần, vì về cơ bản, giờ tập của trainee và của nghệ sĩ có đôi chút khác, phòng tập cũng chia tầng trên tầng dưới, nó chỉ có thể biết đến họ qua tivi hay những lần gặp nhau qua loa đâu đó trong công ty, vì trông họ có vẻ bận rộn lắm. Lòng nó lo âu thấp thỏm về những người đồng hành mới, và chỉ mong sao con đường phía trước phải thật thuận buồm xuôi gió, không xích mích không cãi cọ, thế là vui lắm rồi.

Khoảnh khắc cánh cửa bật mở với nhiều người bước vào, đầu tiên là Tiền Côn, người mà nó đã luyện tập chung một thời gian trước đây, coi như cũng là chỗ thân thiết. Tiếp đó là Tư Thành, Húc Hi, và cuối cùng, à giờ thì nó ngồi nghĩ lại, quả thật cái gì để cuối cũng trở nên đặc biệt như vậy, cuối cùng, chàng trai với nụ cười tỏa nắng mai, đuôi mắt cong lên ngọt ngào, thành công gợi ra cái thứ xúc cảm chết tiệt gì đó nơi Hoàng Quán Hanh, Lý Vĩnh Khâm.

Phải nói làm sao nhỉ, khoảnh khắc người đó bước vào dường như vạn vật đều tỏa sáng. Vĩnh Khâm mặc một chiếc áo thun màu tím, quần thể dục rộng, khẩu trang vừa mới được cởi ra, và một nụ cười xinh đẹp đến nỗi có khi nhắm mắt nó cũng nhìn ra. Trong đôi mắt anh có chứa mật ngọt, đầy dịu dàng như thế. Khóe môi như tự sinh ra đã biết cười, cong cong đến mềm nhũn tim gan. Làn da tự nhiên mịn màng đến nỗi nó chẳng thể cưỡng lại cái ý nghĩ có nên chạm vào thử hay không. Chắc chắn sau này nó sẽ nài anh cho chạm vào thử, chắc chắn là như vậy.

Tình huống này nên gọi là gì nhỉ? Yêu từ cái nhìn đầu tiên chăng? Không, yêu thì quá cao cả và vĩ đại, thích thì cũng chẳng rõ có phải thích hay không, chỉ cảm thấy cái gì đó thật đặc biệt, như chùm pháo hoa bay trên bầu trời, hay tiếng chuông báo hiệu giờ ra về, đẹp đẽ và phấn khởi như thế.

Quán Hanh thực sự không biết bộ dạng lúc đó của nó ngốc nghếch như nào, chỉ biết trưng mắt ngờ nghệch nhìn người ta đến mất ý thức, nhìn người ta đến khi người ta ngượng ngịu chào lần thứ hai mới thôi. 

"Chào anh, chào, haha, em thấy anh trên tivi rồi, anh tuyệt lắm, em là Hendery."

Có ai chào hỏi vừa vào đã khen người ta rồi mới giới thiệu tên như vậy chưa? Đúng là ngốc phải biết. 

Quán Hanh hôm đó nửa nghe về kế hoạch ra mắt, nửa thì để tâm ở chỗ cái anh mặc áo tím kia. Tai chăm chú nghe được một chút liền liếc qua người ta vài lần, lén la lén lút như đang làm điều xấu xa. Nhưng cũng phải thông cảm cho nó một chút, bởi vì đây là lần đầu tiên bản công tử gặp phải cái loại cảm xúc này nha!  Trời sinh ra khuôn mặt đẹp trai nhưng chưa bao giờ biết giữ gìn, từ cổ chí kim đến hiện tại chưa một mối tình dắt vai, lại càng không hề có cái vụ tương tư cảm nắng người khác, tóm lại là một tiểu thịt tươi đích thực của nền công nghiệp tình ái.

Gật gật vài cái xem như là chú tâm vào bảng kế hoạch, Hoàng Quán Hanh nghe đâu cả bọn sẽ cùng tập chung một phòng tập để tìm hiểu về nhau nhiều hơn, lại còn có thể dành thời gian đi chơi một chút, bởi teamwork vẫn luôn là thứ cần thiết cho một boy group. Chẳng hiểu sao nó lại vui mừng đến độ ngồi thẳng lưng, mắt cười cười, cơ hồ có cái đuôi vẫy vẫy phía sau. Không có tiền đồ!

Lý Vĩnh Khâm là con người dễ gần, nói vài ba câu liền có thể tưởng lầm là thân thiết từ lâu lắm, nhưng rào cản ngôn ngữ làm nó muốn khóc không thành lời. Lý Vĩnh Khâm là người Thái, biết tiếng Hàn tiếng Anh, tiếng Trung một chữ bẻ đôi cũng không biết, mà nó thực tập cũng chưa lâu đến mức nghe gì hiểu đó, gặp thêm đám người kì cựu dù là người Trung nhưng vẫn nói tiếng Hàn như gió, quả thực chưa kịp hiểu câu trước là gì đã nói đến câu sau. Hoàng Quán Hanh khóc không ra nước mắt.

Cả đám hết thảy bảy người ngồi tám chuyện, tiện thể trao đổi kakao, vui quên trời đất. Miệng Hoàng Húc Hi hoạt động không ngừng, nói tiếng Trung mà nhiều khi nó cũng chẳng kịp hiểu lắm. Nhưng Hoàng Quán Hanh cũng không muốn hiểu, cứ ngồi trầm lặng cười ngu ngắm mỹ nhân là hạnh phúc lắm rồi. 

Lý Vĩnh Khâm cười xinh lắm, mắt cong cong, nếp nhăn nơi đuôi tạo nên vài đường tuyệt mỹ. Đôi môi mỏng cười lên có biết bao phần xinh xắn, răng trắng đều tăm tắp tròn trịa như hạt ngô. Mà anh Khâm kia cũng thật là, biết mình cười xinh nên cười miết vậy đó, thành công gãi vào tim người nào đó mấy cái đệm thịt mèo, mềm không tả nổi. 

Sau hôm đó Hoàng Quán Hanh dù bận rộn tập luyện, đêm về cũng không ngừng nhắn tin riêng với người ta, dùng chút vốn liếng tiếng Anh tiếng Hàn để dạy anh trai kia vài câu tiếng Trung đơn giản, vui vẻ phấn khởi đến độ một hôm ngu người nhắn với người ta một câu: "Từ giờ em là giáo viên tiếng Trung của anh Khâm rồi nhá!" làm người ta cười nắc nẻ vì thấy đáng yêu, sau đó gửi cho cả đống emoji lố lăng không tả nổi. 

Thời gian thoi đưa, con người ít nhiều cũng phải thay đổi. Hoàng Quán Hanh hiện tại cũng không còn là Hoàng Quán Hanh năm xưa chỉ biết ước ao chạm vào má anh Khâm một lần, Hoàng Quán Hanh của bây giờ bạ đâu nắn đó, cứ tập xong rồi nghỉ xả hơi là lại chạy đến bên cạnh anh Khâm đòi xoa hai cái má mềm của anh, riết rồi chẳng thèm xin nữa, cứ như bổn phận mà lại chơi với anh thôi. Lý Vĩnh Khâm ban đầu còn khó chịu thắc mắc thằng em mình bị cái gì vậy, nhưng sau này thân già sức yếu nói hoài chẳng nghe nên mặc kệ sự đời. 

Có một hôm Hoàng Quán Hanh bắt gặp Lý Vĩnh Khâm đang ngồi xem một bộ phim Trung, liền lon ton chạy lại, dưới cương vị của một gia sư riêng, chính trực hỏi "Anh có gì không hiểu không?" Lý Vĩnh Khâm say mê xem phim, ậm ừ nói có, thế là ai kia ngứa nghề xáp tới giải thích tới tấp, cảm giác như thực sự không phải là idol, mà là một giáo viên gương mẫu từ đức!

"Quán Hanh, em quản tiếng Trung của anh còn chặt hơn thầy của anh ở trung tâm nữa."

"Quản chặt vì người ta muốn tốt cho anh thôi mà."

"Tốt cái gì không biết..."

"Tốt ở chỗ, sau này em tỏ tình với anh, anh cũng không thể làm ngơ xem như là không hiểu như hồi đó được nữa."

Phải, Hoàng Quán Hanh khác xưa rồi, người thu được về tay rồi đó nha.

"Cái tên ngốc này, sao em cứ lôi chuyện đó ra nói hoài vậy hả."

Và người ta thấy một mèo một người vờn nhau trên sô pha, trước mặt vài con cẩu không tình nguyện ngậm cẩu lương.

Cuộc đời thật đẹp khi bạn có bồ, vì nếu không, bọn có bồ sẽ bức chết bạn.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro