Phần 2.2. Đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm đó, họ bắt đầu đi về cùng nhau. Từ chùa đến nhà ông bác cậu phải đi qua một con đường nhỏ cạnh nghĩa địa, cậu vẫn thường trêu chọc cô, khẽ đẩy cô về phía bên đó. Cậu nhận ra mình thích mê cái cách cô hơi ngước lên nhìn cậu, khe khẽ bực dọc rồi lại nhún vai, cố tỏ vẻ mình chẳng để tâm. Cô luôn thế, lịch sự mà xa cách. Rồi cậu sẽ lại hậm hực trong lòng vì cái cách cô tỏ ra bề trên với mình.

Lần thua đầu tiên trong một trò chơi, cô bắt cậu hứa sẽ đưa mình về đến tận nhà. Trong lòng cậu sướng rơn, nhưng không muốn tỏ ra vui mừng một cách lộ liễu, cậu làm như mình khiên cưỡng lắm. Đi được một đoạn, cậu quay đầu toan chạy về hướng ngược lại. Cô vội chộp lấy tay cậu, cười gằn:

"Làm gì đấy! Đàn ông con trai, nói được làm được chứ!"

"Kìa, em có làm gì đâu, ha ha," cậu khoa trương cười to thành tiếng rồi quay về phía trước, tay vẫn để yên trong tay cô. Cảm giác ấm áp từ cánh tay truyền đến khiến cậu khẽ mỉm cười.

Hai người yên ổn đi được một đoạn nữa, vừa đi vừa nói mấy chuyện lặt vặt hàng ngày. Cậu hơi cúi đầu, nhìn thấy mái tóc cô khẽ đung đưa bên cạnh mình. Muốn chọc cô ấy quá, cậu nghĩ. Thế rồi cậu lại quay đầu chạy đi, cười to.

Cậu nghe thấy tiếng cô hốt hoảng gọi cậu trong gió, cùng tiếng bước chân dồn dập đằng sau. Đường phố nhộn nhịp, người qua đường cho họ cái nhìn vừa tọc mạch vừa khó hiểu. Cậu tiếp tục chạy đi, an yên lạ kì khi biết cô vẫn luôn ở phía sau mình. 

Cho đến khi những bước chân biến mất.

Cậu hơi dừng lại, quay đầu. Cô đã chẳng đuổi theo cậu nữa. Từ phía này, cậu vẫn có thể nhìn thấy bóng cô ở xa xa. Tấm lưng nhỏ bé bị che mất một nửa bởi mái tóc bông xù, tà váy xòe vẫn lắc lư theo từng bước chân cô, cái dáng đi lững thững như chẳng hề quan tâm đến ai, bận tâm đến điều gì, hay để ý liệu có ai đang nhìn mình từ phía sau hay không ... Cậu thấy lòng mình trống rỗng đến khó tả.

Cúi đầu thở dài một hơi, trong đầu cũng tự dưng bật ra một suy nghĩ kì quặc. Rồi đưa tay lên gãi đầu, cậu lấy đà chạy về phía cô:

"Này, đi thật đấy à?"

Cô quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh như đang cười, rồi ngay lập tức chuyển thành ánh mắt giận dữ:

"Cậu không giữ lời, tôi không chơi với cậu."

"Thôi nào, em chẳng quay lại rồi à. Đi nào, đưa chị về nhà."

Cô khẽ hừ một tiếng rồi lại lững thững bước đi. Cậu hơi liếc mắt nhìn một bên sườn mặt cô thoáng ấn thoáng hiện bên ánh đèn đường, cười nhẹ. Hai tay đút vào túi quần, vừa luyên thuyên vừa nghĩ tới điều mình nảy ra khi nãy, vào lúc quay đầu lại tìm cô ...

Cậu đã nghĩ, mình xong đời rồi.

***

Một ngày nọ, cậu bé học trường cấp hai kia quay trở lại. Cậu ta chạy về phía cậu, ánh nhìn nham hiểm lạ thường: 

"Anh ơi, các bạn kia muốn chụp ảnh cùng với anh."

Thứ giọng ngọt lịm thảo mai của thằng bé khiến cậu giật mình, cứ như thể người đập cầu hùng hục khiến cậu chạy loạn khắp sân hôm nào là một người khác vậy. Cậu vô thức nhìn người cũng đang mải miết đuổi cầu trong sân kia, không biết cô có nghe thấy không. Đúng lúc đó, quả cầu rơi xuống, cô cũng nhìn về phía cậu, cười nhạt. Kìa.

Thằng bé nhanh nhạy lạ thường, liếc qua liếc lại giữa hai người một cái rồi lại chạy đi. Anh nghe thấy tiếng nói của lanh lảnh của nó từ đằng xa vọng lại:

  "Thôi thôi không được đâu, người yêu anh ấy còn ở kia kìa..."  

...

Được rồi, cậu quyết định sẽ ban phát cho thằng bé có mắt nhìn người này chút thiện cảm keo kiệt của mình vậy. 

***

Ngoại trừ những buổi chiều đánh cầu lông, cuộc sống của cậu gần như chẳng có gì thay đổi. Thi thoảng xuất hiện vài gợn sóng nhỏ, ví dụ như cô bạn lớp bên. Cậu không quá giỏi trong việc nhớ mặt người khác, song lại có thể mang máng nhớ được cô gái này, kể từ lần nọ.

 Khi ấy hai lớp có chung giờ thể dục, giải lao thầy giáo cho mọi người ngồi nghỉ 10 phút. Cậu đang ngồi với đám bạn của mình tám chuyện vẩn vơ, bỗng cô từ đâu chạy tới. Mái tóc dài được buộc lên gọn gàng, trên gương mặt là nụ cười tinh quái có chút gì đó đùa giỡn. Cô ấy nói:

"Tớ có cái này cho cậu, cậu xòe tay ra đi."

Cậu ngập ngừng, không biết cô định làm gì. Nhưng không muốn khiến cô mất mặt, cậu vẫn thuận theo cô, đưa tay ra. Cô nhanh chóng đan bàn tay mình vào tay cậu, mỉm cười:

"Cho cậu, là tớ đấy!"

Mọi người xung quanh sững lại trong một giây rồi đồng loạt ồ lên, hú hét điên loạn. Cả một góc sân trường bỗng nhiên râm ran ồn ào không dứt. Cậu vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, đôi tay cứng đờ, nhìn cô bạn đang đứng trước mặt mình. 

Cô gái lại cười với cậu một lần nữa rồi rút tay lại, sau khi khẽ siết tay cậu lần nữa. Rồi cô bạn quay lưng, trở về hàng trong tư thế của người thắng cuộc. Bỏ lại cậu vẫn ngẩn ngơ không hiểu có chuyện gì đã xảy ra.

Tối hôm đó khi gặp lại, cậu kể qua loa với cô về cô bạn cùng trường và chuyện trong giờ thể dục. Cô bật cười thật lớn, còn vỗ vai cậu:

"Ha ha giỏi lắm giỏi lắm, còn có cả người đến tỏ tình nữa cơ à. Cái gương mặt này đúng là không thể đùa nha, có tiền đồ lắm." Vừa nói vừa khẽ xoa xoa hai bên má bị mỏi vì cười quá nhiều. 

Cô chẳng có vẻ gì là ghen cả. Tuyệt. Có vẻ cô vẫn chẳng để tâm đến cậu như cậu nghĩ?

***

Cậu thích gọi điện cho cô, mỗi ngày. Họ dần hình thành thói quen cho nhau. Cậu sẽ gửi cho cô một đoạn nhắn thoại ngắn trước khi ngủ, cô sẽ nhận điện thoại của cậu vào sáng hôm sau khi cậu đã đến trường. Đôi khi, họ gọi cho nhau ngay cả trong giờ học. Chẳng thể nói chuyện nhưng cậu vẫn cảm thấy thỏa mãn lạ thường. Với cái cảm giác rằng cô đang ở bên mình đấy, thật gần.

Cậu thích chia sẻ với cô mọi thứ về cuộc sống quanh mình. Cậu thích mang điện thoại đi vòng vòng quanh lớp, quay cho cô thấy chỗ ngồi của mình, cho cô thấy mấy thằng bạn xung quanh, cho cô thấy những khi mình trêu chọc với bạn bè. Có thể cậu đã vắng mặt trong cuộc đời cô rất nhiều năm, nhưng kể từ giây phút này, cậu muốn mọi khoảnh khắc của cậu đều có cô ở đó. Cậu muốn bù đắp cho tất cả quãng thời gian họ không ở bên nhau.

"Này, cho cậu," cô bạn lớp bên giơ chiếc bánh trên tay về phía cậu, nghiêng đầu cười.

Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, rồi lại cúi xuống bấm điện thoại - cậu đang trả lời tin nhắn của cô. Nụ cười của cậu ta vẫn chẳng hề thay đổi, chỉ đơn giản khẽ nhún vai "Tớ để đây nhé," rồi tung tẩy về lớp. Cậu nhìn theo bóng lưng của cậu ta, thấy thật kì lạ. Đây đã là lần thứ năm cậu ta mua đồ cho cậu. Khi muốn theo đuổi ai đó người ta sẽ làm như vậy sao? Chợt nhìn xuống tin nhắn mình đang soạn dở, cậu xóa những dòng trước đó đi rồi chậm rãi gõ xuống:

"Ăn kẹo không?"

"Ồ, nay lại được ai tặng đồ sao," tin nhắn của cô nhanh chóng được gửi đến. Cậu nhìn chiếc bánh trên bàn, đây chính là cái gọi là giác quan thứ sáu của phụ nữ?

"Không. Nay ăn sáng còn thừa 2 nghìn, mua kẹo cho chị nhé?"

"Ha ha, có ai từ chối đồ ăn miễn phí bao giờ đâu nào."

"Ừ, thế tối đưa cho."

Cậu nhìn đám tin nhắn trên màn hình, tranh thủ nghĩ xem nên chọn cho cô vị kẹo nào. Cậu bạn cùng bàn liếc mắt nhìn sang khinh bỉ:

"Cất cái mặt phơi phới xuân sắc của mày đi, làm như trên đời chỉ có mày yêu đương ấy!"

...

Tối hôm đó thấy trên story của ai đó up lên ảnh chiếc kẹo cậu mua hồi chiều, còn kèm dòng cap "Giỏi lắm, còn nhớ cả kẹo vị nho nữa," cùng với hàng mặt cười toe toét. Cậu cười thầm, quả nhiên là đúng nhỉ. Cậu ấn nút trả lời cô:

"Sao lại không nhớ nào?"

Sao lại không nhớ, cô từng bảo cô thích kẹo nho nhất...

***

Rồi kì nghỉ dài cuối năm đến, cô phải trở về nhà. Nghĩ đến hơn hai tuần không được gặp cô làm cậu khó chịu ghê gớm. Buổi tối trước hôm cô rời đi, cậu nắm lấy cặp cô từ phía sau trên đường về nhà:

"Ở lại thêm vài ngày không được sao?"

"Không được. Về muộn xe sẽ đông lắm, đi mệt." Cô từ chối thẳng thừng.

"Chị về thì làm gì còn ai đánh cầu nữa đâu?"

"Nói nhảm, mọi người còn đầy ra đấy."

"... Thật sự không được à?"

"Ừ, không đâu."

"Vậy chị lên sớm một chút?"

"Còn tùy."

"Lên sớm đi. Về nhà nhiều làm gì," cậu lầm bầm trong miệng.

Cô bật cười, với tay ấn đầu cậu xuống:

"Em thì biết gì."

Ừ nhỉ, cậu đâu có biết.

Lần đầu tiên cậu cảm nhận thấy sự khác biệt giữa họ rõ ràng đến vậy.

***

Từ khi cô trở về, cậu vẫn luôn nói chuyện với cô thật nhiều. Có khi còn nhiều hơn cả ngày trước. Mỗi ngày đều dặn dò cô trở lại sớm nhé, cô vẫn chỉ cười cợt, ừ biết vậy.

Chẳng có gì chắc chắn cả. Có vẻ cô ổn, khi không có cậu ở bên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro