Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng cùng đám người Lam Thanh Thanh Thanh bàn chuyện xong, liền theo Lam Hi Thần đi nghỉ ngơi, nhân tiện ghé qua tìm Kim Lăng với Lam Tư Truy hỏi ý kiến.

-"Hai đứa tính sao?"

-"dạ..ta..như thế nào cũng được."

Lam Tư Truy ngượng ngùng nói.

Kim Lăng cũng gật đầu, vui sướng ôm tay Giang Trừng:

-"Ta cũng vậy. Cữu cữu, người tốt nhất."

Giang Trừng gõ đầu hắn:

-"Cái này còn phải nói?... Nhưng ta phải nhắc trước, hôn sự là chuyện cả đời, nếu như đã xác định muốn cùng nhau một chỗ thì đừng nghĩ tới chuyện hối hận, trân trọngđối phương cho tốt, hai ngươi mà dám để ta nghe được thất hòa thì ta đánh cả hai."

-"Giang tông chủ thỉnh yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố nhau thật tốt."

Lam Tư Truy mỉm cười gật đầu, kiên định nói.

Kim Lăng cũng nghiêm sắc mặt:

-"Ngươi đừng lo, tuy tính ta tùy tiện nhưng không phải cái gì cũng có thể nông nổi nói muốn là muốn, nói bỏ là bỏ, nếu đã xác định cùng y chung một chỗ, ta đã chắc chắn cả đời này không buông tay."

Giang Trừng hài lòng:

-"Thái độ không tệ, nhưng còn phải xem các ngươi kiên trì được bao lâu. Nhớ kĩ những lời mình nói hôm nay. Được rồi, đi chơi đi, chuyện còn lại để chúng ta lo liệu là được."

Lam Tư Truy cùng Kim Lăng ân một tiếng, vui vẻ chạy đi.

Được vài ba bước Lam Tư Truy đã bị Kim Lăng lôi trở lại, nhìn chằm chằm vị tông chủ họ Lam nào đó đang mỉm cười đứng sau cữu cữu nhà mình như bảo kê....

-"Vậy chuyện của người với Lam...tông chủ thì sao? Sao trước giờ ta không nghe gì hết vậy?"

-"Chuyện của ta ngươi quản cái gì? Muốn ta quất gãy chân ngươi không? Xéo cho lão tử."

Giang Trừng hung dữ nói...

Kim Lăng lẽ lưỡi làm mặt quỷ với hắn rồi chạy biến đi mất, còn không quên liếc Lam Hi Thần một cái đầy ý tứ...

....................

Lam Hi Thần thấy hai đứa nhỏ đã đi khuất rồi liền tiến lên ôm Giang Trừng từ phía sau:

-"Chúng ta tới khi nào mới có thể như chúng nó đây?"

-"Cái này còn phải xem biểu hiện của ngươi, nếu tốt nửa năm nữa ta liền cưới ngươi về."

Giang Trừng táp mặt y một cái nói.

-"Vậy không tốt thì ta cưới ngươi về nha?"

-"Thì ta trực tiếp đá ngươi về. Bớt nói nhảm, ta đói rồi, hai ngày nay còn chưa ăn uống cái gì đâu."

Giang Trừng ghét bỏ đẩy đầu y.


Lam Hi Thần nghe vậy liền lập tức nhíu mày:

-"Sao lại không ăn gì? Ngươi đang bệnh lại còn ăn ít như vậy, làm sao chống a? Mau đi ăn, trong Giang gia đang có chuyện lớn như vậy, ngươi còn bỏ bữa nữa sẽ không đủ sức lo đâu..."

Giang Trừng tùy ý để người kéo đi, nhỏ giọng lầm bầm:

-"Mấy ngày nay ta bận như vậy, làm sao có thời gian ăn uống, dù sao cũng đã nhịn quen rồi..."


Lam Hi Thần nghe hắn nói mà đau lòng, bất quá cũng không nói gì thêm, chỉ bảo người làm thêm vài món bồi bổ cho hắn.

Giang Trừng vừa nghe mùi thức ăn bụng đã muốn réo lên, cũng không quản xem khẩu vị ra sao, vừa động đũa liền ăn một lèo hết cả một bàn.


................

-"Không tệ, đồ ăn nhà các ngươi cuối cùng cũng có thể nhét vừa miệng."

Giang Trừng thỏa mãn ăn no, cầm khăn lau miệng, vừa nhấp trà vừa nói.


lam Hi Thần giúp hắn dọn qua, sau lại vẫy đệ tử tới nhờ  đi cất, rồi mới quay trở lại ôm lấy người:

-"Này là từ khi Thanh di về đã bắt đầu đổi, tay nghề của nàng thực sự rất khá. Ngươi nghỉ đi, tới giờ ta sẽ gọi dậy."

-"Ừ."

Giang Trừng mệt mỏi gật đầu, cởi bỏ ngoại bào cùng y trèo lên giường ngủ trưa, Lam Hi Thần còn đang định nói vài câu dỗ hắn ngủ, thì phát hiện người ta vừa đặt lưng đã ngủ mất tiêu rồi.....


Lam Hi Thần để hắn gối lên tay mình, đau lòng hôn nhẹ lên môi ái nhân.

Mệt thành như vậy, trước đây hắn rốt cục là làm sao sống tới bây giờ?


 .......................................


Lam Thanh Thanh ăn xong bữa trưa liền phân phó người đi truyền tin, thông báo ra ngoài rằng, Lam gia đã chấp thuận hôn sự giữa Kim Lăng cùng Lam Tư Truy, mười tám tháng này sẽ tổ chức hỉ sự, mong các vị đạo hữu có thể tới chung vui...


Mấy gia tộc đang ngồi chờ Giang Trừng bị Lam Khải Nhân đuổi ra khỏi cửa nghe xong tin này liền sặc trà, ho sặc sụa,  thiếu chút bất tỉnh nhân sự.

Vốn tưởng vân Mộng Giang thị không ít thì nhiều sẽ bị chuyện này cản trở, khó khăn phát triển, ai ngờ người ta không những không gặp họa mà còn trực tiếp kết thân được với cả mấy đại gia tộc lớn, xem đi, ngay cả Lam gia cũng đồng ý làm thông gia với hắn luôn rồi kìa....

Nếu là tước đây, một mình Giang gia bị cô lập trong bốn đại gia tộc, thì nay cục diện đã đổi khác hoàn toàn, Kim gia tông chủ là cháu trai hắn, Mi Sơn Ngu thị đang phát triển lên là nhà ngoại hắn, Cô Tô Lam thị là thông gia với hắn,.... này chẳng phải đã một tay che trời rồi sao ?

 Mà Lam Khải Nhân bị cái gì vậy?  Loại hôn nhân như thế này sao cũng đồng ý? Không phải là nên đuổi về sao? Không phải là nên tuyệt giao sao? Thiên lý ở đâu aaaa...........


Bên trên là tiếng lòng của đa số các vị tông chủ đang chờ cháy nhà để đi hôi của...


Bất quá này còn chưa phải là lúc sốc nhất đâu...


Thẳng tới chiều, khi Giang Trừng trở về Liên Hoa ổ, liền cho người tung ra một tin.


Hành động mấy ngày qua của Giang gia là để chuẩn bị cho hôn sự của Kim Lăng, hoàn toàn không có liên quan tới chuyện nuôi tư quân như trong lời đồn.

Có không ít kẻ muốn lôi cả chuyện sổ sách ra chất vấn, Giang Trừng có chuẩn bị trước liền ngầm  liên lạc với mấy vị thương nhân ngoại bang, cùng bọn họ thương lượng một số chuyện, sau đó thẳng tay công bố số sản nghiệp tư của bản thân ở ngoại quốc, cùng với mấy vị thương nhân diễn một vở kịch hoàn hảo, thành công tẩy trắng tội danh.( sản  nghiệp tư: là của mình anh chứ ko phải của Giang gia đâu ạ...)


Lão tử chính là đem tiền đi đầu tư bên ngoài đó, lão tử giàu lắm đó, thích so không??? kẻ nào giỏi tới đây chất vấn nữa đi, ta ngại mấy người chắc?.....


Một đám tông chủ lớn nhỏ nghe xong mà lác mắt, hoàn toàn bị số sản nghiệp kia dọa choáng, thảo nào Giang Trừng trước lại có thể một mình một góc mà không sợ bị hai nhà kia chèn ép, hóa ra là đã chuẩn bị hậu phương vững chắc như vậy...


Đầu tư bên ngoài vốn đương nhiên phải lớn, một số khoản thiếu hụt cũng là dễ hiểu, dù sao cũng toàn là tiền của hắn, hắn muốn tiêu bao nhiêu ai quản được a?

Đã vậy mấy vị tông chủ gia môn nhỏ ở địa phận Vân Mộng còn rất thiếu đánh mà cười cười, học theo tên họ Giang  nào đó khoe của, mấy sản nghiệp được Vân Mộng Giang thị sang tên cho trước giờ toàn giấu đi dùng trộm giờ đều được phô bày ra ánh sáng, tỏ vẻ nhà chúng ta cũng rất giàu nha, làm hàng xóm của Giang gia cũng rất sướng nha, không cần lo thiếu tiền nha, Giang tông chủ đối chúng ta tốt lắm nha, kẻ nào dám động tới hắn bọn ta chém...


Này này này...giờ muốn kết giao với Giang tông chủ liệu còn kịp không nhỉ? Lão tử cũng muốn chuyển hộ khẩu sang Vân Mộng.... không thì cho ta ở rể cũng được, ta tình nguyện...

Bên trên là ý định mới manh nha của đa số các tông chủ tiên môn, bất quá sau khi một loạt các cửa hiệu tửu lâu dược phô cùng mấy sản nghiệp lớn trên đất nhà mình đều dựng cờ hồng liên chín cánh ăn mừng tiệc hỉ thì.... loại suy nghĩ kia đã trở thành chắc chắn, làm mục tiêu phấn đấu cho tất cả các tu chân giả trong Trung nguyên đổ lại.


Mà Giang gia vốn đang trong tình hình nguy cấp, thoắt cái liền biến trở thành gia môn được người ta đón chào nhất toàn tu chân giới....

.............................


Giang Trừng đang nhàn nhã gối đầu lên chân Lam Hi Thần ăn nho nghe thủ hạ báo lại thì cười khẩy, Lam Hi Thần cưng chiều hôn hắn một cái, hỏi nhỏ:

-"Ngươi bỏ nhiều tiền cho các gia tộc lân cận như vậy ổn sao? Cũng không thể để bọn họ coi ngươi như nguồn cung miễn phí a?"

-"Sao có thể? Bọn họ năm xưa lúc Giang gia gặp nạn cũng giúp đỡ không ít, hơn nữa đám người  đó cũng không phải loại thích dựa dẫm vào người khác, số sản nghiệp kia từ lâu ta đã cho bọn họ, đều là tự họ phát triển lên, bây giờ lấy ra cũng là để giúp ta thôi, ngươi nghĩ nhiều làm gì? Còn có, nếu như không có mấy gia tộc đó, vậy Vân Mộng làm sao phát triển, cũng chỉ là mấy cái sản nghiệp lớn một chút, ta căn bản không có thiếu."

Giang Trừng lắc đầu nói.

Lam Hi Thần nghe vậy liền không còn lo lắng gì nữa, Giang Trừng không phải là kẻ hám của mà không phân nặng nhẹ, những gì cần biết hắn đều biết, thay vì một mình làm giàu cho bản thân, hắn lại chọn kéo cả Vân Mộng đi lên, như vậy cho dù bên ngoài có gặp bất trắc, thì vẫn còn một hậu phương làm chỗ dựa vũng trãi cho hắn làm lại từ đầu...


-"Vãn Ngâm..."

Lam Hi Thần khẽ gọi.

-"Gì?"

Giang Trừng nhướng mày nhìn y.

Lam Hi Thần cười âu yếm nhìn hắn, hôn nhẹ lên môi đối phương, thì thầm.:

-"Vãn Ngâm. Ngươi thực giỏi."

Ta cũng thực đau lòng ngươi, Vãn Ngâm. 


Giang Trừng cùng y hôn sâu, nhận lấy hết thảy ôn nhu của đối phương.


.............................

-"Biểu ca. Đã thu lưới thành công. "


Hai người trong phòng vừa tách ra thì nghe tiếng Ngu Thành Tư từ ngoài truyền vào.

Trong lúc Giang Trừng đang giải quyết tin đồn ngoài kia, thì hắn đã bí mật dẫn theo người bao vây vùng phụ cận Vân Mộng, đem một đám lão già đang muốn tẩu thoát kia tóm lại, phải công nhận tư quân của Giang Trừng rất xuất sắc, cho dù đám người kia đều là tu chân giả cấp cao, vẫn bị bọn họ tìm cách hạ gục, thương vong cũng bị giảm xuống thấp nhất.

Giang Trừng ngay tức khắc bật dậy, nói với Lam Hi Thần một câu rồi lao ra ngoài.

-"Ngươi chờ ở đây đi. Không cần đi theo."

Lam Hi Thần còn chưa kịp nói gì, thì người đã chạy mất dạng, đành thở dài lo lắng ngồi một chỗ.


Qua một lúc sau, Ngu Thành Tư cũng bước vào, mệt mỏi ngồi xuống, Lam Hi Thần giúp hắn rót một chén trà:

-"Ngươi vất vả rồi. Vãn Ngâm đâu?"


-"Ai, đa tạ, huynh ấy đang xử trí đám lão già kia, phỏng chừng còn phải lâu nữa mới quay lại a."

Ngu Thành Tư lắc đầu nói, cầm cả bình trà lên tu.


-"Vân di cùng lệnh phụ vẫn khỏe chứ?"

Lam Hi Thần nghe vậy liền có chút thất vọng, đành lôi kéo hắn nói chuyện phiếm.

-"Cha nương ta vẫn khỏe,  đa tạ Lam tông chủ quan tâm. Lam lão tiên sinh cùng Thanh di vẫn hảo?"

-"Vẫn hảo. Không cần khách sáo như vậy, đều là người một nhà."

-"Cũng đúng. Thật không nghĩ tới thế nhưng ngươi lại là biểu ca của bọn ta."

Ngu Thành Tư cười.

-"Ngươi biết chuyện từ khi nào?"

-"Ai, cũng mới biết thôi a. Nương ta căn bản không có ý định nói cho ta, này là biểu ca nói ta mới rõ...."

-"Hẳn là nàng có lý do riêng. Ngươi cũng đừng để trong lòng."

-"Nương ta ta đương nhiên biết a, nàng lúc nào cũng muốn chúng ta biết càng ít càng tốt. Kì thực như vậy mới có thể sống hảo... mà khỏi bàn mấy vấn đề này đi, Lam đại ca, ngươi đoán biểu ca sẽ xử trí như thế nào?"

-"Hẳn là...."

Lam Hi Thần nhíu mày...

Với tính cách của Vãn Ngâm, chỉ sợ sẽ không thể lưu bọn họ.


Quả nhiên, Ngu Thành Tư cũng nói:

-"Ta chắc chắn hắn sẽ không lưu lại ai. Lần này đổ máu thật lớn a, đám người kia cũng không ít đâu, ai, chẳng hiểu bị cái gì mà lại đi phản bội biểu ca, đúng là nước vô đầu hết cả rồi mà..."

Hắn thở dài một tiếng, cầm quả quýt bóc vỏ chia đôi, đưa cho Lam Hi Thần một nửa:

-"Ngươi ăn chút đi, hôm nay phỏng chừng không có cơm đâu, mấy tên đầu bếp cũng bị đám lão già kia mua chuộc hết cả rồi."

Lam Hi Thần nhận lấy, trong lòng khó chịu cùng lo lắng vạn phần.

Đến cả trù bếp cũng bị mua chuộc, mục đích là gì, không cần nói cũng biết....

Vãn Ngâm...rốt cuộc vì cái gì lại phải chịu nhiều tai ương như  vậy?



......................................

Trong lúc hai huynh đệ nhà kia đang nói chuyện phiếm, thì Giang Trừng lúc này đang đi theo còn đường mòn lên một vùng núi thấp phía sau Vân Mộng. 

Nơi này là đất của riêng hắn, bình thường rất ít người qua lại, một phần là do đường núi khó đi, mà phần khác là vì, nơi này cất dấu lao ngục lớn nhất tu chân giới, nhưng tới giờ vẫn chưa ai biết đến.

Nơi này nguyên bản là một mật thất rất rộng rãi, có đủ các loại cấm chế chống tà thuật cùng tiên thuật bậc nhất, quang cảnh vốn dĩ không tệ, nay lại tiêu điều sơ xác không còn gì.

 Giang Trừng đổ không ít tiền xây dựng nơi này, mục đích không có gì khác, chính là để tìm kiếm Ngụy Vô Tiện.

Hắn năm xưa quả thực rất hận Ngụy Anh, nhưng cái hận này không làm hắn muốn giết người, mà lại càng muốn Ngụy Anh sống lại.

Lúc đó hắn không biết Ngụy Vô Tiện đã xảy ra chuyện gì, đã bị tà khí xâm nhập mà tẩu hỏa nhập ma hay là bị bức tới điên rồi, chỉ biết nếu không đem hắn về thì hắn sẽ bị đám người kia giết chết, Giang Trừng làm sao có thể chịu đựng chuyện như vậy, đại sư huynh của hắn kẻ nào cũng không được đụng, cho dù Ngụy Vô Tiện khiến Giang gia lâm vào cảnh như vậy, cho dù hắn có hận người tới thế nào, thì đại sư huynh của hắn, vẫn chỉ có hắn có thể động, những kẻ khác đều đi chết cả đi....

Nhưng mà năm đó Giang Trừng đến không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người tan xương nát thịt, mà không thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ hắn.

Ngụy Vô Tiện chết rồi, Giang Trừng biết.

Nhưng chưa bao giờ  tin hắn sẽ không trở lại.

Giang Trừng đã tính tất thảy mọi chuyện, vô luận là người kia trở lại khi nào, hắn cũng phải dấu đi cho bằng được, bất kể là phải đối đầu với cả tu chân giới, hắn cũng sẽ không để vuột mất người lần nữa.....

Vì vậy nên hắn mới nuôi tư quân.

Vì vậy nên hắn mới lập ra nơi này.

Cho dù Ngụy Vô Tiện trở lại là cái dáng vẻ gì, là hung thần ác sát hay là lệ quỷ hại người, hắn vẫn có cách giữ người an toàn ở đây.


Nhưng tạo hóa trêu ngươi, Ngụy Vô Tiện lại trở lại với thân xác Mạc Huyền Vũ, không chọn đi cùng hắn, mà lại cùng Lam Vong Cơ.

Giang Trừng lúc đầu chính là thất vọng, nhưng sau nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng tốt lên phần nào, loại chấp niệm này, cứ thế dần bị quên đi, nơi này cũng bị sửa thành lao ngục giam giữ mấy phần tử bất hảo, không còn là căn mật thất rộng lớn chỉ dành cho một người duy nhất như năm xưa...


.........................


Nguyên Lâm vừa thấy hắn đã chạy tới bẩm báo:

-"Bẩm tông chủ, đều ở bên trong, bọn họ vẫn không chịu khai gì."

-"Ngươi canh gác bên ngoài, ta vào trong xem."

-"dạ."

.....................

Giang Trừng nhìn cánh cửa lớn nặng nề mở ra, hít một hơi thật sâu, sau đó bước vào trong.


Hơn hai trăm người già trẻ trai gái đều có, đang bị trói quỳ trên nền đất, trong đó có hơn nửa mình đầy thương tích, hiển nhiên đã ăn không ít khổ.

Tất cả bọn họ, đều là người của Giang gia.

Vừa nhìn thấy Giang Trừng, đã có phần lớn trong số đó gào khóc xin tha, nói mình bị oan, vô tình bị lừa, mê muội bị kẻ khác xúi giục....nhưng hắn vẫn không cho bọn chúng lấy một cái liếc mắt, mà từ đầu tới cuối chỉ nhìn nhóm lão giả đang bị trói chặt trên cột sắt kia.


Này đều là những thân tín của cha hắn năm xưa, vì không có mặt tại Giang gia lúc dó mà thoát nạn, cũng đã từng giúp hắn không ít, nhưng hiện tại....

Bọn họ không chỉ muốn hại chết hắn, mà còn muốn hơn một ngàn mạng người trong Giang gia chôn cùng......


-"Ngươi tới rồi?..."

Chu quản sự bị đánh đến một thân đầy máu, nhếch khóe miệng cười cười.


-"Ta tất nhiên phải tới."

Giang Trừng đứng trước mặt bọn họ, không nhanh không chậm nói.

-"Ngươi thực sự đã trưởng thành a, chúng ta thua rôi, muốn chém muốn giết, cứ tùy tiện..."

Chu quản sự cười lắc đầu, khuôn mặt già nua hiện lên vài tia mỏi mệt cùng khuất phục.


-"Tại sao?"

.....................

-"Tại sao? Tại vì ngươi không xứng làm gia chủ gia môn này."

Hà quản sự gằn từng chữ nói.

-"Không xứng? Ta như thế nào lại không xứng đây?"

ngươi....kẻ thù hại chết cha mẹ ngươi, hại chết tỉ tỉ ngươi, phản bội gia tộc ngươi, ngươi lại hết mình bảo hộ hắn. Ngươi vì hắn mà đã biến Giang gia thành cái  gì? Giang Trừng, ngươi không thấy có lỗ với liệt tổ liệt tông ngươi, với lão tông chủ cũng lão phu nhân ở trên trời hay sao? ....Ngươi thân là tông chủ, lại đi cùng một nam nhân chung một chỗ, bỏ mặc huyết mạch Giang gia không người kế tục, còn làm ra đủ loại chuyện ghê tỏm như vậy? ngươi nói xem.. mình xứng làm con của lão tông chủ hay sao?"

Chu quản sự giận dữ gào lớn, lửa hận tích tụ bao lâu nay giờ tràn lan nơi đáy mắt, nhìn Giang Trừng như thể muốn thiêu sống hắn....

-"....Chúng ta ta hủy đi Vân Mộng, còn hơn là để một kẻ như ngươi làm ô uế thanh danh."


-"Các ngươi thà giết hơn một nghìn mạng người, chứ không chịu để ta làm ô uế cái hư danh của các ngươi? Nực cười."

Giang Trừng cười lạnh.

-"Vậy thì các ngươi nghe cho kĩ, cho dù có phải giết toàn bộ những kẻ chống đối ta, ta cũng sẽ không để bất kì ai động đến Ngụy Vô Tiện."

.........

-"Hắn hại chết cha nương ta, các người không phải cũng muốn giết ta sao?"

......

-"Hắn hại chết tỉ tỉ ta? Nếu không phải các người bức hắn nổi điên, tỉ tỉ ta sẽ phải chết sao?"

......

-"Các người thà khiến Giang gia diệt môn, còn hơn để ta làm tông chủ, như vậy cũng có tư cách nói hắn?"

.....

-"Lão tử chính là thích cùng tên họ Lam kia một chỗ, các người muốn ý kiến cái gì?"

.....

-"Ta nói cho các ngươi biết, đừng so bản thân mình với hai người bọn họ, với ta, các người đến một con kiến cũng không bằng..."

......

-"Còn có, ngụy Vô Tiện chưa bao giờ phản bội Giang gia, kẻ phản bội, chính là các người."


Giang Trừng gằn từng chữ, nói đoạn quay đầu đi không ngoảnh lại, chỉ phất tay với thủ hạ.

-"Giết cả đi."

-"Dạ."

................................


Giang Trừng nặng nề bước ra khỏi cánh cửa đá, không hề bị thảm cảnh sau lưng làm lay động mảy may.

Hắn chỉ là đang tự nhủ với mình.



Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ phản bội Giang gia...



Hắn....chỉ phản bội ta...



...............................................................

Đau lòng cho Trừng quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro