Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65

Có hai việc mà bất luận là Ngụy Vô Tiện có suy nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu nổi.

Một cái là vật kia của tiểu Trạm Nhi, thiên phú dị bẩm thì cũng thôi đi, dù sao hiện tại hắn cũng rất thích thú…

Cái thứ hai, chính là chiều cao của Trạm Nhi. Thời điểm hai năm trước đều cao bằng hắn, nhưng bởi vì Trạm Nhi có sừng nên thoạt nhìn vô duyên vô cớ lại cao hơn một đoạn. Hai năm sau, chiều cao của Trạm Nhi không tính cặp sừng cũng cao hơn hắn, tính thêm sừng nữa là đã cao hơn một cái đầu…

Hơn nữa giáo phục của Cô Tô Lam thị có phần ống tay áo rộng lại phóng khoáng, hắn lại thích bó sát người để tiện hơn một chút. Cứ như vậy, hai người đứng chung một chỗ cũng đã phân công thụ rõ ràng.

Theo lời tiểu Cảnh Nghi nói, gọi là:
Đôi đũa lệch đáng yêu nhất…

???

Vì thế ngày hôm ấy, một bé rồng đáng thương nào đó bởi vì Di Lăng lão tổ cáo trạng mà bị Hàm Quang Quân phạt, đứng chổng ngược chép mười lần gia quy.

Hai năm rồi, thiên địa hòa bình.

Không có yêu ma, chỉ có hung thi tà ám cấp thấp không có ý thức ngẫu nhiên làm loạn, còn lại đều bị yêu ma gần đây diệt trừ. Tiên môn thế gia lại thanh nhàn hơn rất nhiều, chỉ lo những tà ám cấp thấp trong phạm vi thế lực của mình là được.

Phạm vi thế lực của Cô Tô Lam thị, hai năm liền, một con thủy quỷ hay là oan hồn cũng không có.

Bởi vì gần đây Ngụy Vô Tiện thích dẫn bọn nhóc con đi săn đêm, đem những tà ám có tu vi thấp cho bọn nhóc luyện tập; việc tu luyện của tiểu Trạm Nhi cũng là hắn dạy dỗ. Hắn đang nuôi tà ám có tu vi thấp, không còn, hắn bèn đi tìm thuộc hạ của mình cho Trạm Nhi luyện tập, dù sao cũng không đánh chết được…

Hoặc là dứt khoát bắt mấy con hung thi ở bãi tha ma về cho Trạm Nhi và đám nhóc ở Cô Tô luyện chiêu. Dù sao, bãi tha ma không thiếu nhất chính là hung thi, mỗi ngày đều chết nhiều như vậy, rồi sẽ xuất hiện cái mới.

“Trạm Nhi, hôm nay ngươi mười tám tuổi rồi, có muốn quà mừng trưởng thành gì không?”

Hiện tại Ngụy Vô Tiện muốn đi tới nói nhỏ vào tai Trạm Nhi một câu còn phải nhón chân, nhón chân thì cũng thôi đi, hắn lại nhìn thấy ý cười trong mắt Trạm Nhi…

—— “Ngươi.”

“Ơi? Sao nào? Hay cho ngươi một Long Bảo Bảo to gan lớn mật, chẳng phải đã nói ngươi phải đem chính ngươi tặng cho ta rồi sao? Hiện tại lại muốn ta?”

“Cơ mà… hôm nay là sinh thần của ngươi, ngươi lớn nhất.”

“Vậy sau này, ngươi là của ta, ta cũng là của ngươi, như vậy được không?”

Lam Vong Cơ xoay người, tựa hồ là tới gần Ngụy Vô Tiện, vô cùng nghiêm túc gần như thành kính nắm tay Ngụy Vô Tiện, sau đó dùng sức gật gật đầu.

—— “Ừm.”

Hôm nay Ngụy Vô Tiện hiếm khi dậy sớm, đầu tiên là cùng Trạm Nhi đến sân luyện võ, dạy cho đám tiểu bằng hữu xong liền lặng lẽ trốn đi. Thời gian luyện tập buổi sáng của Lam Vong Cơ còn chưa tới, cũng chỉ cho rằng Ngụy Anh là mệt nhọc nên mới trở về trước, nhưng mà sau khi y luyện tập xong Ngụy Vô Tiện lại tới tìm y. 

Lúc cùng nhau trở về Tĩnh thất mới phát hiện trên bàn đã dọn sẵn một chén mì, cả cái trứng gà cũng không có, chỉ có một chén mì, gần như là canh suông, mặt trên cũng chỉ trang trí mấy cọng rau xanh, rau thơm cùng hành lá xắt nhỏ cực kỳ không có quy tắc…

“Khụ… Cái đó, ta không biết nấu cơm… Nhưng phàm nhân đều nói, ngày sinh nhật được bạn lữ của mình làm một chén mì trường thọ là tốt nhất.”

“Không phải quá đẹp, có lẽ ăn cũng sẽ không ngon, nhưng mà ngươi cũng đừng ghét bỏ nha, đây là lần đầu tiên ta nấu cơm…”

Ủ bột, cán bột, thái sợi, cho dầu vào đảo, rồi lại thái sợi. Nếm thử hai lần, đến lần thứ ba Ngụy Vô Tiện mới bưng một chén mì trường thọ không bị nát, hơn nữa còn tương đối đồng đều lên.

Trong lòng hắn vẫn là lo lắng, toàn bộ mọi thứ đều là dựa theo những gì trù nương nói: bỏ bao nhiêu hắn liền bỏ bấy nhiêu, mặc dù vẻ ngoài chẳng ra gì, nhưng có lẽ cũng sẽ không quá khó ăn, tóm lại là ăn được.

Tiểu công tử quay đầu nhìn Ngụy Anh đang ngượng ngùng nhìn lên trần nhà, kéo hắn qua cùng nhau ngồi xuống.

—— “Cùng nhau ăn.”

“Nhưng mà… đây là mì trường thọ cho ngươi.”

—— “Của ta chính là của ngươi.”

Lam Trạm không giống hắn, cái miệng cả ngày không có lúc nào là nhàn rỗi, đủ loại lời âu yếm chọc người nói đến là đến, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng đã từng nói qua, nhưng bởi vì tiểu Trạm Nhi không giỏi ăn nói, ngẫu nhiên mới nói ra một lời âu yếm đặc biệt cám dỗ.

Được, của ngươi chính là của ta, của ta chính là của ngươi.

Trong chén chỉ có một sợi mì, chỉ có một chén nhỏ, hai đại nam nhân ghé vào cùng nhau, mỗi người hút một đầu sợi mì, từng chút từng chút rồi cùng nhau ăn.

Đến cuối cùng, tự nhiên là sợi mì càng ngày càng ngắn lại, miệng hai người rốt cuộc cũng dán vào nhau.

Không biết là ai động lưỡi trước, cuối cùng canh trong chén đều đã nguội lạnh, mấy cọng rau xanh còn nóng hổi kia vẫn không có người hỏi thăm.

“Ngươi hôn đủ chưa? Đêm qua eo còn đau đây này, hiện tại không được ~”

—— “Chưa đủ.”

Tiểu công tử lại cúi đầu hôn hôn, nhưng thật ra cũng chẳng sao. Ngụy Anh nói y nghe hiểu, hiện tại không được, vậy có nghĩa là buổi tối sẽ được.

“Tiểu long bảo bảo thành niên rồi, Tiện ca ca tặng quà mừng ngươi trưởng thành nha.”

Ngụy Vô Tiện lấy miếng ngọc bội từ trong ngực ra, tự tay đeo lên cổ tiểu Trạm Nhi, cười hì hì rồi lại lấy một miếng khác giống hệt nhau từ trong ngực mình ra.

“Không được tháo nha, là một cặp.”

—— “Ừm.”

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro