Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Một tháng đi qua, hoặc nhiều hoặc ít, Lam Vong Cơ xem như cũng đã tiếp nhận Ngụy Vô Tiện, trong lòng đã không còn thù hận cùng sợ hãi, cũng đã quen với cái tính cách cà lơ phất phơ, không đứng đắn của người này.

Y phát hiện Ngụy Vô Tiện dưới mọi tình huống, đa số đều là lười biếng ở Phục Ma điện, nhiều nhất cũng chỉ là đi ngoài điện đi đi lại lại, còn nhất định phải kéo y cùng nhau đi.

Hôm nay lại có chút không giống, Quỷ Tướng Quân tiến vào bẩm báo cái gì đấy, vẻ mặt Ngụy Vô Tiện liền lạnh như băng đi ra bên ngoài, vẫn chưa có cùng y nói rõ là chuyện gì, có thể là đã buông lỏng cảnh giác, lúc đi ra ngoài cũng không thiết lập kết giới.

Lam Vong Cơ còn đang do dự có muốn mượn cơ hội này chạy trốn hay không, nhưng lại nghĩ đến mấy lời vào ngày đầu tiên Ngụy Vô Tiện đã nói, nếu y dám chạy, con cháu Lam thị sẽ bị giết mười người. Chạy một lần, giết mười người, y không biết nếu như y thật sự chạy trốn, Ngụy Vô Tiện có thật sự sẽ đi Vân Thâm Bất Tri Xứ đại khai sát giới hay không. 

Trong lúc còn đang do dự, Ngụy Vô Tiện cũng đã trở lại, khóe miệng giương lên một nụ cười tà mị, không phải là cái loại tùy ý cười như lúc bình thường, thậm chí là có một tia hung ác nham hiểm làm cho lòng người kinh sợ.

Lần đầu tiên Lam Vong Cơ chủ động đáp lời, y đã sớm không còn sợ Ngụy Vô Tiện.

—— "Chuyện gì chọc giận ngươi?"

Ngụy Vô Tiện gặp được Lam Vong Cơ, vẻ hung ác nham hiểm trên mặt mới tan đi một ít. Hắn đi qua, thuận tay sờ sờ long giác của Lam Vong Cơ.

"Ca ca ngươi tới, muốn gặp không?"

"Đừng hoảng hốt, ta không có làm cái gì, sao có thể giết người nhà của ngươi đâu. Chỉ là người Cô Tô Lam thị các ngươi quá mức cũ kỹ, cả một đám không niệm tình ta đã giải độc lại còn tới bãi tha ma chịu chết."

—— "!!!!"

—— "Huynh trưởng tới?"

"Không chỉ có huynh trưởng ngươi, còn có trưởng lão nhà ngươi, mang theo rất nhiều rồng con."

—— "..."

Lam Vong Cơ cúi đầu cắn cắn lên cánh môi, giống như là muốn đưa ra quyết định nào đó. Y biết rõ, cho dù Lam gia dốc toàn bộ lực lượng cũng không phải là đối thủ của Di Lăng lão tổ. Nhưng mà y cũng biết, Ngụy Vô Tiện nói chưa từng giết người thì chính là sẽ không giết. Không giết thì còn có thể làm thế nào? Thả sao? Rất không có khả năng, vậy thì chính là nhốt lại.

Y muốn thử xem, rốt cuộc Di Lăng lão tổ dung túng y bao nhiêu.

—— "Ngụy Anh...Ta muốn gặp huynh trưởng."

"Có thể, bất cứ lúc nào cũng có thể, ngươi muốn gặp liền gặp, người bị nhốt trong Huyết Trì điện ở phía sau núi. Nhưng ngươi yên tâm, đều không ngại."

—— "Có thể thả bọn họ không..." Đây mới là điều mà y muốn hỏi.

Ngụy Vô Tiện nghe xong liền cười cười.

"Tiểu Trạm Nhi, mặc dù ngươi tuổi còn nhỏ nhưng cũng nên biết, gần trăm năm nay, hễ cứ tới xâm chiếm bãi tha ma của ta, ta đều giết. Lần đầu tiên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta không giết sạch người Lam gia ngươi hoàn toàn là bởi vì ngươi."

"Đây là lần thứ hai, ta nếu thả người, ai biết được có thể sẽ có lần thứ ba, lần thứ tư hay không."

"Ngươi biết đấy, con người của ta, rất lười."

Xem ra, Ngụy Vô Tiện cũng không phải thực sự dung túng y, trong nháy mắt, Lam Vong Cơ lại cảm thấy có chút mất mát.

Y thậm chí còn suy nghĩ, có lẽ Ngụy Anh chỉ là cảm thấy y đẹp, nuôi để vui đùa một chút vậy thôi.

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy y rũ mặt cúi đầu, tuy mặt vô biểu tình nhưng cũng biết cái đầu nhỏ của Lam Vong Cơ lại đang suy nghĩ lung tung.

"Ta chưa nói không thể thả."

Lam Vong Cơ ngẩng đầu, đôi mắt không thể tin.

—— "Thật sự?"

"Ừ, thật sự, ta còn có thể lừa ngươi hay sao. Tâm tình ta tốt tự nhiên sẽ thả."

Những lời này của Ngụy Vô Tiện có mười phần ý tứ ám chỉ, mười phần ý tứ dẫn đường. Lam Vong Cơ nghe xong liền hiểu.

—— "Tâm tình ngươi làm sao mới tốt?"

"Nếu không thì, tiểu Trạm Nhi thơm ta một cái, thơm một cái có lẽ tâm tình sẽ tốt lên thì sao."

Đây mới là mục đích của Ngụy Vô Tiện, đều đã ' ở chung ' một tháng, hắn cũng chưa có thơm tiểu Trạm Nhi, tiểu Trạm Nhi cũng không có thơm hắn, nhiều nhất cũng chỉ là cho ôm, cho kéo tay nắm tay, sờ sờ cái sừng. Thời điểm hắn muốn thơm Lam Trạm đã bị y kháng cự, hắn lại không muốn cưỡng hôn.

Tuy nói dưa hái xanh không ngọt, nhưng cũng có thể giải khát.

Nhưng mà, Ngụy Vô Tiện vẫn muốn ăn dưa ngọt một chút.

Lam tiểu công tử lại cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như bản thân mình cũng không có hại, là y thơm Ngụy Anh, không phải Ngụy Anh thơm y.

Điều này có thể làm được, tiểu công tử ngẩng đầu lên, đem Ngụy Vô Tiện ấn ở trên ghế, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện một hồi, sau đó hung dữ hôn một cái. Hung dữ như thế nào? Chính là hôn bên trái khuôn mặt, còn dùng răng cắn một phát.

—— "... Thơm xong rồi, thả người."

—— "..."

Dường như không có cưỡng ép, dưa này hiện tại cũng không ngọt.

"Chẳng phải ngươi là rồng sao? Vì sao lại giống chó vậy, thích cắn người!"

Không ai biết Ngụy Vô Tiện sợ chó, vừa rồi Lam Vong Cơ đột nhiên cắn hắn một phát, tuy rằng không phải quá dùng sức nhưng cũng đã dọa đến hắn rồi, hít hà, dưa quá nhỏ, quả nhiên không ép cũng không ngọt...

Lam Vong Cơ hôn xong rồi, sau đó cắn hắn một ngụm cũng không cảm thấy thẹn thùng, còn nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện như là đang dò hỏi hắn, thân cũng thân rồi, vì sao còn không thả người?

Ngụy Vô Tiện tức giận nói: "Ta nói chính là tâm tình ta tốt liền thả người, ngươi cắn ta, tâm tình ta không tốt, không muốn thả!"

—— "Người xấu."

Lam Vong Cơ không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện vậy mà còn không thả người, nhưng y sẽ không mắng chửi người khác, cho nên chỉ có thể ném xuống một câu giống như là đang làm nũng.

"Thế này, ta hôn ngươi, hôn xong liền thả người, thế nào?"

"Nói lời giữ lời, hôn xong liền thả người."

Không chờ Lam Vong Cơ đồng ý, Ngụy Vô Tiện liền lật ngược thế cờ, đem Lam Vong Cơ túm tới ngồi ở trên ghế, còn mình thì ở trên cao nhìn xuống hôn lên.

Chính là hôn ở miệng.

Tiểu công tử quá nhỏ, không thể ăn thịt nhưng cũng phải uống một chút canh...

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro