Hàng tốt![H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8

"Cậu muốn làm thì làm nhanh đi, đừng có nói nhiều như vậy!" Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Mạnh Quỳnh, lạnh giọng nói.

Chưa từng thấy tên trai bao nào nói nhiều như tên này!

"Không sao. Anh sẽ chờ. Còn bây giờ, sẽ làm thịt em trước!" Nói xong, Mạnh Quỳnh đột nhiên nâng hai chân của tôi lên quấn quanh thắt lưng mình, điều này vô tình khiến cho vật thô dài của người đàn ông càng thêm cắm sâu vào bên trong tôi.
Dòng khoái cảm bất ngờ ập đến làm cho tôi không tài nào nén xuống được thứ âm thanh phóng đãng kia: "Aaaaaa..."
Lúc này ở bên ngoài đã bắt đầu truyền tới những tràng pháo tay vang dội, tôi còn nghe được giọng điệu vô cùng trịnh trọng của người MC, nhưng tất cả đều rất mơ hồ.
Bên tai tôi lúc này chỉ còn nghe được tiếng thở dốc đầy nam tính của người đàn ông, tiếng da thịt mãnh liệt va chạm nhau, hơn nữa đó là tiếng rên rỉ vô cùng thoả mãn của chính tôi.
"Aaaa... Đừng sâu quá!" Dưới sự tấn công vô cùng kịch liệt của Mạnh Quỳnh, thân thể của tôi không ngừng nảy lên rồi rơi xuống, mỗi lần như vậy đều khiến thần trí tôi như phát điên, tốc độ cùng lực đạo của cậu ấy thật sự quá đáng sợ!
"Phạm Phi Nhung.Nơi này của em vẫn hút chặt anh như vậy, có phải cảm thấy anh rất lớn không?"
"Ừm... Hàng tốt!"
Nguyễn Mạnh Quỳnh chợt dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi: "Hàng tốt?"
"Phải. Hàng rất tốt!"
"Phạm Phi Nhung, em dám nói anh là trai bao?"
"Cái đó là do cậu tự nói, tôi không có..." Nguyễn Mạnh Quỳnh không đợi tôi nói hết đã tức giận hôn lên môi tôi, nụ hôn vô cùng thô bạo, đồng thời bên dưới lại tiếp tục động tác cắm rút quen thuộc.
"Ưm... Nhẹ... nhẹ... Aaa..."
"Tôi đâm chết em!"
"Áaa... Aa... Ư... Ư... Sướng aaaaa..."
Khoảng mười lăm phút sau, Mạnh Quỳnh mới bắt đầu chạy nước rút rồi đem toàn bộ mầm mống của mình phóng thẳng vào bên trong tôi.
"Cởi trói cho tôi!"
"Nhưng anh vẫn chưa cảm thấy thoả mãn." Trường Giang đặt lên trán tôi một nụ hôn, sau đó khẽ tựa cằm vào trán của tôi, nhẹ nhàng hít thở.
"Cởi ra!" Tôi khó chịu nói.
Mạnh Quỳnh thấy vậy thả hai chân của tôi xuống trước rồi cẩn thận cởi trói cho tôi.
Ngay sau khi được trả tự do, tôi xoay người cầm lấy túi xách đang đặt trên bàn trang điểm, nhanh chóng lấy ra một xấp tiền giấy nhét vào trong tay của Mạnh Quỳnh: "Làm rất tốt. Đây là thù lao của cậu."
Mạnh Quỳnh có chút ngơ ngác nhìn xấp tiền trong tay, hàng lông mày không khỏi nhíu chặt lại, nhưng tôi cũng không đợi cậu ấy phản ứng đã vội vã tiếp lời:
"Cậu xé váy của tôi rồi, bây giờ đưa bộ vest của cậu cho tôi mặc đi, còn về cái ngôi vị quán quân kia, nếu cậu đã bỏ tiền ra mua thì hãy tự mình lên nhận." Tôi cầm lấy chiếc váy đang treo trên tường vắt lên vai Mạnh Quỳnh, nâng giọng thách thức: "Hay là cậu mặc chiếc váy này lên sân khấu nhận giải đi, đó là tiền của cậu mà. Đi đi, đi nhanh đi!"
Mạnh quỳnh nhìn tôi, đôi môi mấp máy không thốt nên lời.
Tôi đắc ý cười: "Sao vậy? Mặc váy vào đi chứ?"
Nói đến đây, Mạnh Quỳnh dường như đã không thể nhịn thêm được nữa, một bàn tay hung hăng giữ lấy cằm tôi, đôi mắt của người đàn ông như có ngọn lửa đang mạnh mẽ bùng phát, cùng với đó là giọng điệu đầy cảnh cáo: "Đừng ở đây lớn giọng khiêu khích anh! Anh yêu em, nhưng không có nghĩa là anh sẽ dung túng cho mọi sự ngang ngạnh của em. Nghe rõ chưa?"
Tôi điềm tĩnh nhìn vào đôi mắt tràn ngập sát khí kia, khoé môi khẽ nâng lên ý cười nhàn nhạt: "Lẽ nào tôi không được phép ngang ngạnh sao?"
Ba năm trước tôi đã chịu đựng bao nhiêu cay đắng, thì ba năm sau, tôi sẽ hoàn trả cho cậu ấy bấy nhiêu sự ngang ngạnh!
Nghe tôi nói như vậy, bàn tay của Mạnh Quỳnh lại càng thêm siết chặt, cậu ấy gần như nghiến răng, nói: "Nhưng đối với anh thì không!"
"Nguyễn Mạnh Quỳnh, cậu nghĩ mình là ai?"
"Anh là chồng của em!" Ngữ khí của người đàn ông vô cùng tự tin, giống như đây chính là một sự thật hiển nhiên mà không ai có thể chối bỏ.
Nói xong một câu này, Mạnh Quỳnh có vẻ như đã nhận ra điều gì đó, vội buông cằm của tôi ra, bàn tay chuyển sang vân vê khuôn mặt tôi, giọng nói cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều: "Phi Nhung, anh là chồng của em! Ba năm trước, người cùng em ký vào tờ đơn kết hôn đó không phải là ba anh, mà là con trai của ông ta, Nguyễn Mạnh Quỳnh!"
Tôi vô thức lắc đầu, không thể nào, không thể nào như vậy được. Nguyễn Mạnh Quỳnh sao có thể là... chồng của tôi được chứ? Không thể nào, tôi không tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro