Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong cốt truyện, Giang Thầm khao khát tình yêu của cha, nhất định có chút tình cảm với người cha này.

Cha của cậu là Giang Hoa, người đàn ông lăng nhăng, cả đời đã có hơn 30 người bạn gái, bình thường chỉ quấn quýt bên các người phụ nữ khác nhau, chờ đến khi chết, cũng không để lại một tấm ảnh chụp chung với con trai.

Tấm ảnh trên linh đường, chính là tấm ảnh duy nhất trong album ảnh Giang Hoa.

Bức ảnh này đối với Giang Thầm mà nói, có lẽ có ý nghĩa rất lớn.

Lương tâm của Hồ Trân Trân đau nhói một giây, nhưng khi nhìn thoáng qua phần thưởng nhiệm vụ, đã nhanh chóng vứt bỏ lương tâm.

"Xin lỗi, Giang Thầm nhỏ bé, mẹ vì một triệu, con trước chịu tủi thân một chút, chờ khi lấy được tiền, mẹ sẽ mua quà cho con."

Hồ Trân Trân ở trong lòng nói lời xin lỗi cậu, nhưng tay lại nhanh nhẹn cầm lấy di ảnh trên bàn, lao vào trong phòng.

"Giang Thầm!"

Hồ Trân Trân ngừng lại cách Giang Thầm một chút, cầm di ảnh nói: "Dì và ba con đã kết hôn, từ hôm nay trở đi, con phải gọi dì là mẹ. "

Giang Thầm ngẩng đầu, cảnh giác nhìn về phía Hồ Trân Trân, không rõ cô lại phát điên cái gì.

Sáng nay cậu mới lỡ lời mà bị cô đánh một cái, lần này cẩn thận không trả lời.

Hồ Trân Trân thấy cậu không phản ứng, thầm nghĩ quả nhiên

như thế, đem ảnh chụp trong tay giơ lên cao uy hiếp nói.

"Nếu con không gọi dì là mẹ, đừng nghĩ sẽ được nhìn thấy ba con!"

Trong ấn tượng của Hồ Trân Trân, trẻ nhỏ luôn dễ dàng có thể doạ sợ hãi.

Giang Thầm năm nay tám tuổi, trong lòng cô nghĩ cậu vẫn là một đứa trẻ, dùng loại uy hiếp nho nhỏ này là có thể hù dọa.

Không nghĩ tới bới vì ba cậu nuôi mà không chăm, Giang Thầm từ khi còn nhỏ đã ở nhà họ hàng, tâm trí trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường.

Đối mặt với sự uy hiếp của Hồ Trân Trân, Giang Thầm căn bản không muốn phản ứng.

Chỉ cảm thấy mẹ kế giống như lời bạn học nói, thích gây sự và hành hạ người khác.

Ánh mắt cậu nhìn sang bên cạnh, mắt nhìn dấu trắng còn sót lại khi di chuyển quan tài trên mặt đất.

Hơn nữa, ông già kia cả đời chưa từng đối xử tốt với cậu, cậu cần gì phải gặp lại ông già đã chết kia.

Cậu mím chặt môi, từ chối hợp tác.

Chiêu này thất bại, Hồ Trân Trân có chút kinh ngạc.

Cô vẫn còn chưa hoàn toàn thích nghi với cơ thể mới của mình, cánh tay không có sức lực, khung ảnh được làm bằng gỗ lại rất nặng, Hồ Trân Trân không chú ý, nó đã rơi tự do xuống đất.

Giang Thầm bị âm thanh làm giật mình, cả người rõ rang run lên một chút.

Hồ Trân Trân càng thêm đuối lý.

Vốn dĩ nguyên chủ đối xử với Giang Thầm không tốt, cô bây giờ còn ở trước mặt Giang Thầm làm rơi khung ảnh, nhìn thế nào cũng giống như đang bắt nạt trẻ con.

Mục tiêu nhiệm vụ chính là làm người mẹ hào phóng nhất thế giới, nếu đứa nhỏ bị bắt nạt chạy mất, cô cũng không có cách nào làm mẹ.

Hồ Trân Trân rất rõ ràng, chưa từng có ý định bắt nạt cậu bé.

Cô ngồi xổm xuống, nhặt ảnh của Giang Hoa từ trong đống thủy tinh ra, xác nhận không còn mảnh thủy tinh nhỏ nào, đưa cho Giang Thầm, nói: "Đứng ở đó đừng nhúc nhích."

May mắn bên cạnh có dụng cụ dọn dẹp vệ sinh, cô có thể trực tiếp dọn đống thủy tinh nguy hiểm này đi.

Mới vừa quét sạch đống sạn thuỷ tinh, Hồ Trân Trân liền nghe thấy hệ thống phát ra âm thanh thông báo.

[Hệ thống: Độ ưa thích của nam chính +1, nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng bất động sản.]

[Độ ưa thích còn được rút thăm bất động sản?]

Hồ Trân Trân ngẩng đầu lên, nhìn Giang Thầm giống như đang nhìn Bồ Tát sống, hai mắt nhấp nháy tỏa sáng.

Tiểu Giang Thầm nhìn thấy vẻ mặt của cô, lặng lẽ lui ra phía sau vài bước.

Người mẹ kế này, dì ấy không có vấn đề gì chứ?

Hai tay Giang Thầm nắm lấy bức di ảnh đen trắng của Giang Hoa, đem các cạnh bên vò nát.

Lúc này Hồ Trân Trân mới nhận ra được có lẽ đã dọa cậu sợ, nhanh chóng thu hồi ánh mắt nóng rực lại.

Động tác trên tay cô chậm hơn rất nhiều, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.

Vừa rồi đứa trẻ xoa nắn bức ảnh vài lần, đã cho cô một điểm ưa thích, độ ưa thích này nhất định có liên quan đến bức ảnh.

Chỉ cần một điểm ưa thích đã đổi được một lần rút bất động sản, tích góp thêm vài lần chẳng phải là cô đã trở thành phú bà bất động sản sao!

Hồ Trân Trân trở nên hứng phấn, khóe mắt lén quan sát Giang Thầm, muốn tìm ra nguyên nhân làm tăng lên độ ưa thích.

Rất nhanh đôi mắt cô dán chặt lên bức ảnh người chồng đã chết mà cô chưa từng gặp.

[Trứng Vàng nhỏ, ngươi nói có phải bởi vì tôi đem bức ảnh đập nát nên cậu bé mới có độ ưa thích đối với ta hay không?]

Hệ thống lại yên lặng đem đổi tên mình thành Trứng Vàng Nhỏ: [Trứng Vàng Nhỏ không biết.]

Hồ Trân Trân suy đoán khả năng cao là như vậy.

Vừa rồi cô lấy di ảnh uy hiếp thằng bé, nhưng thằng bé một chút cũng không phản ứng, khi tự mình cầm ảnh xoa tới xoa lui, độ ưa thích lại tăng lên.

Chờ một chút!

Xoa tới xoa lui...

Hồ Trân Trân cảm thấy cô đã tìm ra được chân tướng của sự việc.

Cô đưa ảnh chụp cho Giang Thầm, khiến Giang Thầm có cơ hội tra tấn di ảnh của Giang Hoa, lập tức độ ưa thích tăng lên.

Hồ Trân Trân bừng tỉnh nhận ra, trách không được vừa rồi cô uy hiếp Giang Thầm bằng di ảnh của Giang Hoa là vô ích, hóa ra hiện tại Giang Thầm còn dừng lại ở giai đoạn chán ghét cha mình.

Loại tình huống này cũng không hiếm thấy.

Khi còn bé, nghĩ rằng cha để lại cho mình tất cả là bóng ma, chờ cho đến khi lớn lên sẽ nhớ lại một chút ấm áp của thời thơ ấu.

Trong cốt truyện, Giang Thầm trả lời phỏng vấn tiết lộ với công chúng rằng từ nhỏ cậu đã khao khát tình thương của cha mình, nhưng cậu không đề cập đến tuổi thơ đã trải qua như thế nào.

Bàn tay phải của Hồ Trân Trân nắm lại, rồi đấm vào lòng bàn tay trái.

"Dì hiểu rồi, thì ra con chán ghét ba con như vậy."

Giang Thầm: "?"

Dì ấy lại phát điên cái gì vậy?

Hồ Trân Trân giả vờ lau lau khóe mắt không hề tồn tại nước mắt: "Đây cũng là lần đầu tiên dì làm mẹ kế, cũng là chưa hiểu tâm tư của con, chắc trước kia ba con đã làm rất nhiều chuyện tồi tệ với con, mới khiến con ghi hận ông ấy như vậy."

Nói xong, Hồ Trân Trân lòng tràn đầy căm phẫn đứng lên: "Con là cô nhi, dì là góa phụ, sau này vẫn phải nương tựa lẫn nhau, mặc dù con không muốn gọi dì một tiếng mẹ, nhưng hôm nay dì nhất định phải trút giận cho con!"

Giang Thầm: ???

Không phải, rốt cuộc dì ấy nhìn từ chỗ nào thấy cậu tủi thân? Như thế nào mà một hồi lại muốn trút giận cho cậu?

"Tôi không ..."

Giang Thầm mở miệng nói câu đầu tiên trong ngày hôm nay.

Hồ Trân Trân càng khẳng định sự phán đoán của mình.

Cho dù lúc trước cô nói chuyện với Giang Thầm như thế nào, thằng bé đều phớt lờ cô, nhưng khi nhắc đến Giang Hoa, quả nhiên đã lên tiếng.

Năng lực hành động của Hồ Trân Trân siêu mạnh, Giang Thầm vừa nói, cô lập tức đứng dậy: "Dì sẽ đi đào mộ ba con lên, cho con hả giận!"

"Hả?"

Giang Thầm há hốc mồm thiếu điều cằm muốn rơi xuống, không ngờ câu nói tiếp theo của mẹ kế lại là câu này.

Càng không nghĩ tới chính là Hồ Trân Trân đã đứng dậy và bước ra ngoài ngay khi đang nói chuyện.

Ông già kia mới chôn xuống được mấy tiếng đồng hồ lại bị đào lên?

Giang Thầm phản ứng khá nhanh, lập tức bắt lấy góc áo Hồ Trân Trân, không cho cô đi.

"Đừng đào, đừng đào."

Cho dù ông già đó đối xử với cậu không tốt, nhưng cũng không đến mức muốn đào mộ ông lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Thầm căng thẳng, ngón tay túm lấy góc áo Hồ Trân Trân dùng sức đến trắng bệch.

Ngày thường cùng cậu giao tiếp phần lớn không vừa mắt cậu. Giang Thầm chịu nhiều trách móc, đánh đập thậm tệ nhưng cậu chưa từng học qua cách đối xử với những người tốt với cậu.

Tuy rằng cách đối xử tốt của cô là muốn đào phần mộ của ba cậu...

Buổi sáng còn mắng cậu là bất hiếu, rồi tát cậu một cái, bây giờ lại định đào mộ ba cậu lên, chẳng lẽ người mẹ kế này của cậu có vấn đề về thần kinh sao?

Cậu kìm nén nửa ngày, dưới ánh mắt của Hồ Trân Trân, rất vất vả mới thốt ra một câu.

"Dì đừng đào, tôi gọi dì là mẹ."

Dù sao cậu cũng không có mẹ, Hồ Trân Trân cũng kết hôn với ông già nhà cậu, cậu cũng nên gọi cô một tiếng mẹ.

Hồ Trân Trân suýt chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình.

Vốn dĩ cô muốn thử xem có thể làm tăng độ ưa thích không, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

[Phần thưởng được phát, thẻ ngân hàng của ngài nhận được 1000000 NDT!]

Một triệu!

Giọng nói của hệ thống vẫn văng vẳng bên tai Hồ Trân Trân, ánh mắt cô nhìn Giang Thầm cũng dịu dàng thêm mấy lần.

Đừng nói để Giang Thầm gọi cô là mẹ, bây giờ để Hồ Trân Trân gọi cậu là mẹ, cô cũng đồng ý.

Cô ấy vẫn chưa làm gì đâu, đứa nhỏ của cô đã cho cô một căn hộ và một triệu nhân dân tệ.

Khóe mắt Hồ Trân Trân thật sự có nước mắt, cô rất xúc động.

Cô thật sự không nghĩ tới, nói chuyện với Giang Thầm hai câu lại có thể nhận được nhiều phần thưởng như vậy.

"Mẹ rất vui, Tiểu Thầm, con là một đứa trẻ ngoan."

Giang Thầm bỗng nhiên được phát thẻ cậu bé ngoan: ?

Gọi một tiếng mẹ chính là đứa trẻ ngoan sao?

Giang Thầm bối rối ngước mắt lên, phát hiện Hồ Trân Trân thật sự vui vẻ, không giống với biểu tình có lệ của những người lớn bình thường, cả gương mặt đỏ bừng vì vui sướng, khóe miệng cũng chưa từng hạ xuống.

Từ trước tới naykhông có ai cười với Giang Thầm như vậy.

Cũng chưa có ai xoa đầu và nói rằng cậu là một đứa trẻ ngoan.

Giang Thầm không nói ra được cảm xúc trong lòng lúc này, trong lòng hơi chua xót, cậu chỉ cảm thấy mẹ kế có lẽ thật sự rất muốn có một đứa con.

Đáng tiếc, cậu không phải một đứa trẻ ngoan mà ai cũng muốn.

Cậu buông góc áo Hồ Trân Trân ra: "Vậy bây giờ, không đi đào phần mộ."

"Không đi, không đi."

Hồ Trân Trân nhanh chóng đồng ý, nắm lấy bàn tay nhỏ của Giang Thầm đang muốn rút về.

"Đi, mẹ dẫn con ra ngoài đặt lại di ảnh cho ba con."

Hồ Trân Trân nhập vai rất nhanh, không phải chỉ là làm mẹ sao? Chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng gặp qua heo chạy, vẽ hổ thành mèo thì cô vẫn biết.

Không phải chỉ là trở thành một người mẹ tốt sao? Cô có thể làm được!

Xuyên qua có được một cuộc sống mới còn hiếm hơn trúng xổ số, huống chi cô còn có đứa con trai không cần cô sinh nhưng có phần thưởng cho cô.

Aiz...Tuyệt đối không phải là ham món lợi nhỏ để được có cơ hội rút thăm trúng thưởng.

Tuyệt đối không phải.

Hồ Trân Trân liếm môi, đảm bảo rằng cô không mất kiểm soát đến mức chảy nước bọt, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm của Tiểu Thầm.

Đứa nhỏ tám tuổi không tính là lớn cũng không tính là nhỏ, chiều cao cũng cỡ bằng vé miễn phí khi muốn vào vườn bách thú, bàn tay cũng chỉ bằng một nửa so với kích thước bàn tay của Hồ Trân Trân.

Hồ Trân Trân lúc trước chưa bao giờ chăm sóc trẻ con, cũng là lần đầu tiên cô ngồi lên chiếc ghế cô dâu.

Lần đầu tiên nắm tay đứa trẻ, cũng không dám dùng sức.

Bàn tay của trẻ con mềm hơn nhiều so với người lớn, nhưng bàn tay của cậu bé nhà cô lại quá gầy.

Hồ Trân Trân liếc nhìn Giang Thầm, xác nhận đây không phải là ảo giác của cô.

Bình thường cô không tiếp xúc với trẻ con nên cũng không biết đứa trẻ ở tầm tuổi này cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, nhưng nhìn khuôn mặt gầy gò của Giang Thầm, cô biết nhất định trên người không có chút thịt nào.

Hồ Trân Trân trong vô thức nhíu mày.

Tên đàn ông chó Giang Hoa này, lúc còn sống ăn ngon như vậy mà cũng không biết cho đứa nhỏ ăn thêm mấy miếng cơm?

Hồ Trân Trân đứng về phía Giang Thầm, từ trong đáy lòng mắng chửi Giang Hoa một trận.

Bây giờ cô là nữ chủ nhân của ngôi nhà, Hồ Trân Trân nhìn Giang Hoa rất không vừa mắt, vậy nên hậu quả tạo thành chính là khung ảnh vốn đã vỡ vụn cô cũng không định thay mới, chỉ tiện tay xé một chút băng dính dán lại, đặt lên bàn thờ coi như xong việc.

"Được rồi, chúng ta đưa ba con về, Tiểu Thầm làm tốt lắm!"

Giang Thầm nhìn bức di ảnh bị gió thổi lay động, không trả lời.

Giọng nói của mẹ kế rất kỳ lạ, sao lại giống như một thằng ngốc trong phim truyền hình vậy, lúc ở mẫu giáo, giáo viên cũng không nói chuyện với cậu như vậy.

Giang Thầm không được tự nhiên di di mũi chân.

Phía trước linh đường đặt một chậu than nhỏ, bên trong là tro tàn khi đốt xong tiền giấy.

Hồ Trân Trân thấy vậy, cố ý kéo xa ra vị trí Giang Thầm đứng một chút.

Năng lực phán đoán nguy hiểm của trẻ con không tốt lắm, rất dễ bỏ qua loại nguy hiểm như này, Hồ Trân Trân trước đó đã từng nhìn thấy có một đứa nhỏ bị bỏng do chạm vào ống pô xe máy, cô không muốn nhìn thấy Thần Tài nhỏ nhà mình bị thương.

Đem Giang Thầm ngồi lên ghế, Hồ Trân Trân liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cậu.

Có lẽ do buổi sáng không rửa mặt, bị gió thổi làm nhợt nhạt.

Cậu vốn đã gầy, khuôn mặt lại càng trở nên đáng thương hơn.

Hồ Trân Trân mới được một cơ hội rút thăm trúng thưởng, cũng chính là lúc cô vui mừng nhất, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, lập tức trìu mến.

"Con ngồi đây chờ mẹ một chút, mẹ đi lấy nước đến."

Ở những nơi như nhà tang lễ sẽ có khả năng xảy ra hoả hoạn, nước luôn phải chuẩn bị sẵn, muốn có một chút nước sạch không khó.

Cũng may bây giờ là mùa hè, rửa mặt cũng không cần chú ý đến nước nóng hay lạnh.

Cô bưng nước trở về, nhưng Giang Thầm lại không cho cô rửa mặt giúp cậu, tự mình quy quy củ củ dùng hai tay hớt nước lên rửa mặt.

Sau đó Hồ Trân Trân đưa cho cậu một tờ giấy sạch, lại bóp một ít kem dưỡng ra tay, để cho cậu bôi một lớp trước.

Hai đốm kem dưỡng điểm xuyết trên khuôn mặt Giang Thầm, giống như cậu đang đánh má hồng.

Nhưng cậu bé không quen thoa kem, đang dùng hai ngón tay vẽ vòng tròn nhỏ trên xương gò má.

Hồ Trân Trân lập tức bật cười.

"Tiểu Thầm, phải vẽ vòng tròn lớn hơn một chút, bôi hết khuôn mặt mới được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro