Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Giang Thầm lập tức đỏ lên, giống như một quả cà chua chín, lắp bắp trả lời: "Biết, con biết."

Mẹ kế này cũng nói nhiều quá!

Nhìn ra được cậu thẹn thùng, Hồ Trân Trân hiểu ý mà quay mặt đi không nhìn nữa.

Nhưng khóe miệng nhất thời lại không hạ xuống được.

Cô chuyển sự chú ý nhìn quả trứng vàng, thấy dòng chữ {Số lần rút thăm *1} trong lòng thấy ngứa ngáy.

Nhân cơ hội rút thăm trúng thưởng đi!

[Tiểu Kim, có thể xem trước giải thưởng trước khi rút thăm không?]

Tiểu Kim nghe thấy Hồ Trân Trân gọi nó, lập tức mở mắt to đôi mắt: [Có thể xem giải thưởng, danh sách giải thưởng đã được mở ra cho ngài xem.]

Trước mắt Hồ Trân Trân xuất hiện một vài bức ảnh nhỏ, tất cả là các tòa nhà kiến trúc.

Hệ thống tri kỷ giải thích: [Giải thưởng sẽ được căn cứ theo giá trị tiến độ của ngài, tài sản càng cao, giải thưởng càng tốt!]

Dưới các bức ảnh nhỏ có chữ, Hồ Trân Trân có thể rõ ràng phân biệt sử dụng các toà nhà kiến trúc.

"Tiệm cắt tóc, vậy mà lại có loại này à?" Cô còn tưởng rằng đó là một tòa nhà dân cư.

"Hả?"

Giang Thầm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hồ Trân Trân: "Mẹ muốn dẫn con đi cắt tóc sao?"

Lúc này Hồ Trân Trân mới nhận ra rằng cô không cẩn thận nói ra những lời đó.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua tóc Giang Thầm che khuất mắt, thuận theo nói: "Đúng vậy, hai ngày nay mẹ rảnh, mẹ sẽ dẫn con đi cắt tóc một chút, có được không? "

Vừa nói, Hồ Trân Trân tay tuỳ tiện nhấn nút quay trúng thưởng.

Hệ thống còn bày ra một đĩa quay thật lớn tạo nên bầu không khí, kết hợp với âm nhạc [tinh tang ~], khiến Hồ Trân Trân cũng khẩn trương.

Đĩa quay còn chưa dừng lại, Giang Thầm đã kéo góc áo cô trước.

Hồ Trân Trân nhìn qua, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn do dự của cậu: "Làm sao vậy, Tiểu Thầm?"

"Con... Thật ra, con đã tám tuổi, năm nay lên lớp hai."

Cho nên mẹ kế chỉ cần nuôi cậu vài năm, cậu có thể kiếm tiền báo đáp cô.

Tuy rằng thoạt nhìn cô có chút tật xấu, còn tát cậu một cái, nhưng đối với Giang Thầm mà nói, đó là sự lựa chọn tốt nhất trước mắt.

Chỉ cần cô nguyện ý chiếu cố cậu vài năm.

Giang Thầm nghĩ, sau này cậu nhất định sẽ kiếm nhiều tiền để giúp mẹ kế chữa bệnh tâm thần.

Hồ Trân Trân lúc đầu không hiểu ý của cậu: "Mẹ biết, Tiểu Thầm năm nay mới học lớp hai, mấy ngày nay xin nghỉ..."

Nói xong, cô chợt hiểu ra.

Cậu đã tám tuổi, mà thái độ vừa rồi của Hồ Trân Trân nói chuyện vừa rồi, hoàn toàn bắt chước giáo viên mầm non.

Cụ thể hơn, giọng điệu dỗ dành của cô, phù hợp dỗ trẻ em dưới năm tuổi còn được, với đứa trẻ tám tuổi Giang Thầm có lẽ cảm thấy cô rất kỳ lạ.

Ý thức được điều này, nụ cười mẹ hiền Hồ Trân Trân cứng đờ.

Trong khoảnh khắc đó, đĩa quay cũng dừng lại, hệ thống phát ra âm thanh hoan hô: [Chúc mừng ký chủ đã rút được một căn biệt thự xa hoa, đạt được danh hiệu: Người mẹ hào phóng nhất nhà tang lễ, ngài có muốn đeo danh hiệu không?]

[Không], nụ cười Hồ Trân Trân hoàn toàn tắt ngúm.

Ai muốn xưng vương xưng bá ở nơi nhà tang lễ này chứ!

Một phút sau, trên người Hồ Trân Trân tỏa ra hương thơm.

Danh hiệu này thật khó nghe, không tin nổi nó là phần thưởng của nhiệm vụ chính.

Nhìn thấy hệ thống thay đổi ngày còn sống tăng lên ba tháng, Hồ Trân Trân nhanh chóng tiếp nhận danh hiệu khó nghe này.

Dù sao ngoại trừ cô, cũng không ai có thể nhìn thấy danh hiệu này.

Hồ Trân Trân nở nụ cười lần nữa: "Lễ tang kết thúc rồi, một lát nhân viên sẽ dọn dẹp nơi này, Tiểu Thầm về nhà với mẹ đi."

Thật ra đây chưa phải là lúc nên rời đi, nhưng Hồ Trân Trân thật sự quá muốn xem biệt thự lớn của cô trông như thế nào.

Cô đưa tay về phía Giang Thầm.

Giang Thầm do dự vài giây, mới đặt tay lên, nắm lấy ngón trỏ của cô.

Hai ngày nay cậu đều sống ở nhà người cô, chị họ đã bắt đầu chán ghét cậu, hơn nữa ba cậu cũng không đưa tiền cho người cô, Giang Thầm ở rất xấu hổ.

Giang Hoa từng hứa hẹn, sau khi kết hôn sẽ đến đón cậu.

Nhưng không ngờ rằng, ngày ông ấy lãnh chứng nhận kết hôn liền qua đời, ngại chuyện này, nên người cô không lập tức đuổi cậu đi, nhưng Giang Thầm mẫn cảm, đã nhận ra gia đình người cô không thích mình.

Đi với Hồ Trân Trân, ít nhất có thể khiến cho gia đình người cô cảm thấy thoải mái hơn.

"Đi thôi."

Hồ Trân Trân đã quên lời nhắc nhở vừa rồi của Giang Thầm, theo bản năng dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con.

Giang Thầm cũng không sửa lại nữa, bước nhanh từng bước nhỏ.

"Chờ một chút!"

Hồ Trân Trân vừa dắt Giang Thầm ra khỏi cửa nhà tang lễ, đã bị một người phụ nữ đang đếm tiền trong sân gọi lại.

"Em dâu, em đi về sớm như vậy, không tốt lắm."

Mặt bà ta xị xuống, giống như Hồ Trân Trân nợ tiền bà ta vậy, ngay cả lúc nói chuyện cũng không nhìn thẳng vào mắt người.

Vừa nghe xưng hô, Hồ Trân Trân liền biết đây là ai.

Chị gái duy nhất của Giang Hoa, cũng là người thân ruột thịt ít ỏi còn lại của Giang Thầm.

Tuy nói là người thân duy nhất, nhưng ở trước tiền tài thì tình thân không là gì cả.

Hồ Trân Trân nhớ rõ trong cốt truyện, sau khi Giang Thầm bị mẹ kế đánh, mắng mỏ, cậu từng muốn trở về nhà người cô ở, kết quả người cô ruột này chỉ nhận 500 tệ của mẹ kế, liền tự mình đem đứa nhỏ trở về lại.

Hiện tại Giang Thầm đã là con trai cô, Hồ Trân Trân đứng về phía cậu, không biểu hiện ra sắc mặt tốt với Giang Lâm.

"Như thế nào? Tôi còn không thể đi?"

Giang Lâm lúc này mới nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn thấy vẻ mặt của Hồ Trân Trân, nhất thời kinh ngạc.

Vừa rồi còn khóc muốn chết muốn sống, sao bây giờ lại vui vẻ như vậy, chẳng lẽ tình cảm đối với Giang Hoa khi khóc một trận xong sẽ không còn?

Bàn tay đang cầm tiền của bà ta đột nhiên siết chặt lại.

"Sao có thể, tôi làm chị nên quan tâm chút thôi mà."

Giọng điệu Giang Lâm lập tức thay đổi, không còn cái bộ mặt muốn quản giáo cô nữa.

Hồ Trân Trân liếc mắt một cái liền thấy được bàn tay bà ta đang siết chặt tiền, sao có thể không hiểu bà ta đang lo lắng cái gì, cười chế giễu.

"Giang Hoa đã chết, nếu chị thật sự coi tôi là người một nhà, vậy thì đem tiền của khách hôm nay đến phúng viếng đưa cho tôi đi."

Lần này xem như đã đâm vào phổi của Giang Lâm.

Bà ta lập tức nhét tiền trong tay vào trong ngực: "Vậy thì không được! Hôm nay khách khứa tới đều là họ hàng thân thích của nhà họ Giang chúng tôi, không có quan hệ gì với cô."

Hồ Trân Trân sớm đoán được phản ứng của bà ta, lập tức tiếp lời: "Vậy chị cũng đừng giả mù sa mưa nói với tôi chuyện này, tôi và Giang Hoa ngay cả một ngày làm vợ chồng cũng không có, chúng ta về sau cũng không có quan hệ gì."

Giang Lâm bị lời nói của cô chọc giận: "Cho dù cô nói như vậy, tiền này cũng sẽ không đưa cho cô".

Giang Thầm lập tức khẩn trương, cậu biết tính cách người cô này, bình thường cậu ở nhà người cô, nếu ăn thêm hai miếng thức ăn và cơm trắng, người cô sẽ nói ra mấy lời cay nghiệt.

Mẹ kế muốn lấy tiền từ trong tay người cô, nhỡ đâu mẹ bị đánh thì làm sao bây giờ?

Một mình người cô cũng có thể đánh thắng hai người như mẹ kế. Mẹ kế nhất định không thể thắng.

Giang Thầm kéo góc áo của Hồ Trân Trân, muốn khuyên cô đừng lấy số tiền này nữa.

Vốn dĩ tinh thần đã không được tốt, lỡ như lại bị đánh trúng vào đầu, trở nên nặng hơn thì hỏng rồi.

Hồ Trân Trân nhận thấy động tác của cậu, cảm thấy cậu bị dọa sợ, chủ động hạ giọng.

Dù sao cô cũng không phải thật sự muốn lấy chút tiền kia, nhưng mà do nhìn Giang Lâm quá ngứa mắt.

"Không cho thì không cho, tự mình giữ lấy đi."

Nghe được lời này, Giang Thầm nhẹ nhàng thở ra.

Hồ Trân Trân lôi kéo Giang Thầm muốn chạy đi, động tác này cuối cùng cũng khiến Giang Lâm chú ý tới Giang Thầm.

Giang Lâm đảo mắt, nhận ra rằng Hồ Trân Trân có ý định mang Giang Thầm đi, lập tức mượn lừa xuống núi.

"Mặc kệ cô và Giang Hoa có làm vợ chồng hay không, nhưng hai người đã lãnh chứng, trên pháp luật Giang Thầm chính là con trai của cô, lúc trước Giang Hoa ném nó ở nhà tôi, ở lại một tháng, tiền ăn, tiền ở chưa từng đưa đồng nào, bây giờ cô là mẹ nó, tiền này cô phải trả lại."

Tiền khách khứa viếng đám tang thì không chịu đưa cô, bây giờ còn há miệng ra đòi tiền sinh hoạt của Tiểu Thầm.

Hồ Trân Trân tức đến bật cười, trong lòng nhanh chóng có chủ ý.

"Như vậy đi, bây giờ tôi dứt khoát đưa cho chị một khoản tiền, chị viết giấy cắt đứt quan hệ, sau này Giang Thầm không phải cháu trai của nhà các người, chỉ là con trai của tôi, cùng người nhà họ Giang không có quan hệ nữa."

Hai mắt Giang Lâm lập tức sáng lên.

"Đây chính là lời cô nói! Không thể đổi ý. "

Bà ta lập tức đứng lên, lấy điện thoại ra, mở ứng dụng máy tính trên điện thoại, bắt đầu cộng trừ.

"Đồ ăn một tháng hết 1000 tệ, hơn nữa tiền thịt thế nào cũng phải 1500, bộ khăn trải giường Giang Thầm dùng đều là tôi mua cho nó, tính rẻ cho cô một chút là 500 tệ, nó ngủ ở đây một tháng, tiền ăn với tiền ở tôi cũng không đòi nhiều, chỉ cần trả theo tiền thuê nhà bình thường, 2000 là đủ rồi..."

Hồ Trân Trân cảm nhận được bàn tay Giang Thầm khẽ run, cô cụp mắt xuống nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cậu bé.

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, người trưởng thành còn khó chịu, huống chi Giang Thầm bây giờ chỉ là một đứa trẻ.

Cậu bây giờ chính là Thần Tài của Hồ Trân Trân, tâm tình không tốt, độ ưa thích giảm xuống thì làm sao bây giờ?

Cô khẽ cau mày, cắt ngang những tính toán vụn vặt của Giang Lâm.

"Toàn bộ đều tính theo mức cao nhất, những năm gần đây Tiểu Thầm cũng phiền toái chị không ít, coi như tôi cho phí bồi thường, 50.000 tệ có đủ hay không?"

Giang Lâm kể nửa ngày trời nhưng cũng không thể nâng mức số tiền lên đến 10.000 tệ, Hồ Trân Trân vừa mở miệng chính là 50.000 tệ, bà ta sao có thể không đồng ý.

Bà ta cười đến lộ cả nướu răng: "Đủ rồi, 50.000 thì 50.000, khi nào thì ký giấy đưa tiền?"

Giang Thầm ngơ ngác nhìn người cô của mình, phát hiện Giang Lâm một chút cũng không nhìn cậu, lại ngẩng đầu nhìn Hồ Trân Trân.

Cậu đã đi học và học cách đếm.

50.000 là một con số lớn trong thế giới của cậu.

Khoảnh khắc Giang Thầm nghe được 50.000 nhân dân tệ, cậu không cảm thấy buồn về thái độ của người cô, mà là sững sờ.

Cậu thật sự đáng giá 50.000 tệ sao?

Mẹ kế bỏ ra 50.000 tệ để mua cậu thì có lợi ích gì?

Hơn nữa người mẹ kế của cậu còn có tiền hơn cậu nghĩ, dì ấy có tiền như vậy, mà điều trị không hết bệnh tâm thần sao?

Tuy rằng Giang Thầm hiểu chuyện sớm, nhưng loại vấn đề phức tạp này, cậu không hiểu được.

Phản ứng duy nhất của cậu là nắm chặt lấy ngón tay cái của Hồ Trân Trân.

Giống như dùng sức bắt lấy cọng rơm cuối cùng vậy.

Hồ Trân Trân cảm nhận được lực, trong lòng âm thầm đắc ý.

Xem ra tính cách của cô khá mạnh mẽ, chỉ trong một thời gian ngắn, đứa trẻ đã trở nên ỷ lại vào cô.

"Bây giờ luôn, chị viết giấy cho tôi, tôi lập tức chuyển tiền qua."

Cô thẳng thắn như vậy, Giang Lâm không khỏi có chút nghi ngờ.

"50.000 tệ này, đã đưa cho tôi rồi thì chính là của tôi, sau này cô đừng có suy nghĩ muốn đòi lại."

Giang Lâm chính là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, làm mọi thứ vì tiền, Hồ Trân Trân nghe xong cười nói: "Chị yên tâm, chỉ là 50.000 tệ, tôi đưa cho chị chính là của chị, tôi tuyệt đối sẽ không đòi lại. "

Chỉ là 50.000 tệ? Khẩu khí lớn như vậy.

Giang Lâm nhìn kỹ cô một vòng, nhưng không thấy trên người cô có cái gì.

Nhưng mà người em trai lăng nhăng kia của bà từ trước đến nay đều chọn bạn gái xinh đẹp, giàu có, nếu đã lựa chọn kết hôn cùng Hồ Trân Trân, cô tất nhiên không phải là người nghèo.

Giang Lâm cũng chỉ coi cô là một phú bà nhỏ, không nghĩ nhiều.

Bây giờ Giang Hoa đã chết, nếu có cơ hội vứt bỏ gánh nợ Giang Thầm này và nhận được 50.000 tệ, bà vui mừng còn không kịp.

"Viết xong rồi, tiền khi nào thì có?"

Hồ Trân Trân đã sớm muốn rời đi: "Rất nhanh."

Phần thưởng 1 triệu của hệ thống đã gửi vào tài khoản, Hồ Trân Trân còn chụp ảnh con số hoàn chỉnh, xong mới chuyển đi 50.000 tệ.

Giang Lâm cho rằng bà đã lời to, cười đến không khép được miệng lại.

Hồ Trân Trân cầm lấy giấy tờ, một câu cũng không muốn nói nhiều với bà ta, dắt theo Giang Thầm đi ra ngoài.

Đây là nơi chuyên cho thuê chỗ làm tang lễ, đi qua một hành lang dài, mới có thể đến cửa chính.

Hệ thống nhắc nhở [Xin chú ý: Quản gia đang chờ ngài ở cửa.]

[Quản gia?]

Hồ Trân Trân ánh mắt sáng lên: [Biệt thự còn tặng kèm cả quản gia?]

[Đương nhiên rồi!], Tiểu Kim ưỡn ngực [ Ngài rút được chính là một phiên bản biệt thự xa hoa, khác biệt với biệt thự bình thường, cơ sở vật chất cơ bản đều đầy đủ.]

Có lời nói này, Hồ Trân Trân bắt đầu thêm mong chờ.

Ở cổng chính, một chiếc Rolls-Royce dừng trước mặt Hồ Trân Trân, cửa ghế phụ mở ra, một người đàn ông nho nhã lịch sự bước xuống, mở cửa ghế sau cho Hồ Trân Trân, làm hành động mời lên xe.

"Bà chủ, tôi đến đón ngài về nhà."

Hồ Trân Trân rụt rè gật đầu, nhưng thật ra trong lòng đã nở hoa.

Cô là người có chút tật xấu, thích những thứ hư vinh phù phiếm, thích những thứ đắt tiền.

Chỉ cần nhìn quản gia và hệ thống là cô đã có thể đoán được căn biệt thự kia xa hoa đến mức nào, tự nhiên vui vẻ hẳn lên.

Giang Thầm đứng bên cạnh cô có chút không biết nên làm sao.

Đứa trẻ không biết các hãng xe, nhưng cậu có thể thấy rằng chiếc xe đẹp hơn bất kỳ chiếc xe nào khác, có thể thấy nó rất đắt tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro