Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông Kim... Thật ra đến đây chỉ vì Jisoo thôi, thấy nó như vậy tôi cũng xót lắm. Tuy tôi chỉ là người dưng nước lã, còn anh là ba của nó, anh có khi nào hiểu đến cảm giác của con anh không?"

"Nó như thế nào anh có nhận thấy không? Hay là suốt ngày cấm đầu vô công việc. Bỏ bê con cái, nó yêu ai, thương ai là quyền của nó, lúc xưa anh cấm cản như vậy. Anh hối hận đã muộn rồi, phận làm cha mẹ. Chỉ biết đứng nhìn cổ vũ con cái khi nó làm đúng, còn phần cuộc sống của nó anh đã nhúng tay vào, kết quả như thế nào anh cũng đã biết rồi, thay vì nó thương anh thì bây giờ nó càng ngày ghét cay ghét đắng anh hơn..."

Bà Manoban chậm rãi giải thích lại vấn đề vì bà không thể nào đứng nhìn con bé Kim Jisoo bị cha mình đối xử bội bạc với cảm xúc như vậy, vốn dĩ bà xem con bé như là con cháu trong nhà nên hôm nay vì thương con cháu nên bà Manoban mới ngồi ở đây mà giải quyết lại vấn đề.

"Mẹ thì mất, người yêu cũng không còn, anh lại đem về một người phụ nữ mà đáng tuổi chị nó về để làm mẹ. Anh nghĩ xem. Ngộ nghĩnh không? Bây giờ gia đình cũng không phải gia đình mà người dưng cũng không phải người dưng, nhưng tôi là người ngoài. Chỉ khuyên anh nhiêu đó thôi xin anh suy nghĩ lại, tôi nói vậy không phải là muốn anh xin lỗi nó mà thay vào đó là chuộc lỗi cho những năm tháng qua mà anh đã từng làm sai..."

"Bởi vì chúng ta ai cũng có những lỗi lầm trong cuộc đời này, chỉ quan trọng là anh có nhìn thấy được cái sai ấy hay là không thôi..."

Ông Kim lặng người nhìn chén cơm của mình chỉ vơi được một ít. Còn Lisa thì lo ăn uống say sưa nảy giờ gần hết cả bàn ăn mất rồi. Bà Manoban thì chỉ mới bàn chuyện được một chút đã thấy con mình dọn hết cả bàn ăn liền giật mình.

"Trời đất. Lisa, con ăn cái gì mà như chết đói vậy? Mẹ nhớ là đâu có bỏ đói con đâu?"

"Hề hề, tại con thấy mọi người tâm trạng quá nghĩ chắc sẽ ăn cơm không vào nên con ăn giúp đấy thôi, bỏ thì lãng phí lắm..."

"Hết nói nổi. Xin anh thứ lỗi cho nó."

"Ừ. Cám ơn chị đã nói cho tôi biết những sai lầm của mình. Chị nói đúng, đến lúc tôi phải chuộc lỗi rồi. Tôi sẽ không bao giờ xen vào cuộc sống của nó nữa. Nếu như nó thật lòng yêu thương ai đó, cho dù là nam hay nữ già hay trẻ. Tôi vẫn luôn là động lực cho nó nếu như có thể..."

"Anh hiểu như vậy là được rồi. Tôi cũng mừng thay cho con bé."

"Con cũng vậy."

Lisa vừa ngốn đồ ăn vừa nói không ra chữ.

_________

Nụ hôn đó khiến cho cả hai phải bận tâm mà suy nghĩ suốt mấy ngày liền. Tuy mỗi người ở hai căn phòng khác nhau nhưng tâm trạng dường như lại khá giống nhau. Không gì ngoài suy nghĩ về nụ hôn đó, người thì thích thú người thì ngại ngùng nhưng nếu đúng là sự thật thì cả hai đều yêu thích khoảnh khắc vừa xảy ra mới đây.
Cảm xúc hỗn độn vừa ghét vừa muốn tiếp xúc với người kia khiến cô mệt mỏi với chính cái suy nghĩ của mình nhanh chóng đã đưa bản thân vào giấc ngủ khi nào cũng không hề hay biết.

Đến khi chuông điện thoại reo lên inh ỏi thì bản thân mới nhúc nhích, đưa tay mò mẫm tìm điện thoại rồi bắt máy.

"Ai mà dám phá giấc ngủ của bà vậy?"

"Là con đây, cháu gái Lisa xinh đẹp muốn rủ bà đi nhậu không biết bà còn sức lực để nhậu không?"

"Bà vẫn còn sung sức lắm. Cháu gái mau đến nhà bà nha con."

Đang buồn ngủ mà nghe được chữ nhậu là Jisoo liền bật dậy như có gắn lò xo. Lập tức cúp máy rồi chạy ùa vào nhà vệ sinh để sửa soạn.

"Đi đâu vậy?"

Thấy con gái mình đi ngang qua nên ông Kim lên tiếng hỏi nhưng cô lại không trả lời xem ông như không khí mà bỏ đi một mực, Jennie cũng vừa mua gì đó trở về nên hai người đã chạm mặt nhau ở ngoài cổng. Không hiểu sao Jennie lại nhớ đến nụ hôn lúc ấy thì cơ cấu gương mặt đều không tự chủ được liền đỏ bừng lên. Jisoo nhếch mép bỏ đi khi thấy nàng đã chạy mất dạng vào bên trong.

__________

Jisoo và Lisa đi vào bên trong quán nhậu. Tuy là quán cóc ỏi nhưng đồ ăn rất ngon, giá cả lại còn khá hợp với túi tiền học sinh, sinh viên mà chơi hệ nhậu nhẹt.

Đang đi tìm bàn ghế để ngồi thì bị ai đó giữ tay mình lại. Jisoo ngước nhìn chủ nhân của bàn tay ấy.

"Haemee. Cậu cũng ăn ở đây à? Có cả Lee Jin nữa kìa."

Lisa thấy hôm nay gặp người quen nên lên tiếng trước.

"À ừmm..."

Haemee mỉm cười buông tay ra.

"Chào hai cậu."

Lee Jin cũng theo nguyên tắc mà chào hỏi mặc dù mọi người cũng không thân cho lắm.

"May quá. Tớ cũng thấy hết bàn rồi, hai cậu có thể..."

Lisa nhìn một lượt quán ăn không thấy còn bàn trống, nhìn lại hai người bạn này của mình vẫn không đi cùng ai nên lên tiếng muốn ngồi cùng.

"Được chứ, được chứ càng đông càng vui mà. Hai người ngồi đi."

Lee Jin hiểu chuyện khi Lisa chưa nói hết câu thì người này đã vội đồng ý cho hai người ngồi rồi.

"À Cám ơn trước nhé!"

Trong suốt bữa ăn, mọi người đều nói chuyện với nhau rất vui vẻ nhất là Lisa lại thất thường khi đôi lúc thì như vựa muối, đôi lúc lại nhạt nhẽo đến ngượng giùm. Nhưng có lẽ chỉ có Jisoo là người im lặng nhất đám, Haemee chợt ngưng cười nói chuyện với hai người kia, chuyển sang nói với cô.

"Jisoo. Tớ thấy dạo này cậu sao sao ý, bộ có chuyện gì không ổn sao?"

Chợt nhận ra từ cái hôm mà người này nghỉ học hai ngày liên tiếp trở lại đây thì Jisoo đã không còn vui vẻ hay trêu ghẹo mọi người như trước nữa mà thay vào đó là một người suốt ngày cứ lầm lầm lì lì, lại còn cục tính hay cáu quát người khác.

"À không có gì đâu, cậu đừng bận tâm đến tớ."

Jisoo gượng cười cầm ly bia lên uống.

"Sao lại không bận tâm cho được, tớ..."

Chưa kịp nói xong thì Haemee lại tự bịt miệng chính mình vì biết rằng nếu không nhận ra mình đã nói hớ thì chắc chắn cô sẽ biết được sự thật này thôi.

"Sao? Cậu vừa nói gì?"

Haemee lắc đầu rồi cầm ly bia lên để cùng nhau cụng ly với mọi người.

__________

Jennie đang nằm trong phòng khó hiểu vì sao bản thân cứ hay nhớ đến nụ hồn ấy. Mà mỗi lần nhớ đến thì cơ thể lại nóng ran lên. Nghe thấy tiếng gõ cửa làm nàng hoàng tỉnh, hít thở thật đều lấy lại sự bình tĩnh mà ra mở cửa.

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh có việc nên sẽ đi công tác khoảng một tháng. Em ở nhà chăm Jisoo giúp anh nhé! Nếu mà nó có nổi giận hay gì đó thì em cứ việc ôm chặt nó là được rồi. Đừng cố chống nó nhé, em làm không lại đâu. Có việc gì thì cứ gọi cho anh."

"Định đi bây giờ luôn sao? Soạn đồ đạc cả chưa?"

Jennie không thấy hành lý cùng với người này liền tò mò hỏi.

"Ở nơi công tác anh đã dự trữ sẵn rồi, chỉ cần đem theo tài liệu và hồ sơ thôi. Vậy nhé, ra đóng cửa giúp anh..."

____________

Thấy đôi bạn thân Jisoo và Lisa say xỉn đứng còn không vững nữa nên không thể tự mình về được. Hai người còn lại đã bàn với nhau rằng.

"Lee Jin. Cậu biết nhà Lisa thì đưa cậu ấy về nhé! Còn tớ thì đưa Jisoo về."

Và thế là bốn người tách ra làm hai nhóm mà mỗi người còn tỉnh táo đều có nhiệm vụ đưa người say xỉn còn lại trở về nhà an toàn.

Trên taxi Haemee nhìn Jisoo ngủ mà bản thân lại thấy khó chịu. Bởi vì không biết rằng tình cảm này của mình liệu có đúng hay không. Có nên tiếp tục hay không. Jisoo nhìn vậy thôi chứ thật ra khó gần lắm. Haemee lại bỏ ra rất nhiều thời gian để gần gũi với Jisoo nhưng... không được gì ngoài quan hệ bạn bè.

Haemee giữ mặt người này lại và từ từ tiến lại gần. Đặt nhẹ nụ hôn lên đôi môi của cô, trong lòng lại không khỏi dâng lên sự rạo rực và cảm giác nóng ran. Đầu óc trở nên trống rỗng không thể nghĩ gì khác ngoài việc muốn tiến xa hơn nữa.

Haemee hôn dần xuống cổ của Jisoo làm cô phải rên thầm trong cổ họng vì kích thích.

Khi chiếc xe dừng lại cũng là lúc Haemee ngừng hành động làm càn của mình lại, chỉnh lại quần áo cho cả hai sau đó mở cửa dìu Jisoo ra xe.

"Đợi tôi một lát nhé!"

Haemee nói với tài xế trước khi đỡ người này đến trước cổng nhà.

Ting tong.

Jennie nghe thấy tiếng chuông cửa nên đã từ từ đi ra ngoài. Bắt gặp hai người đang ôm nhau thì nàng nhíu mày khó chịu, nhưng khi đến gần thì hoá ra không phải ôm nhau mà là dìu nhau.

"Chào chị. Em là bạn của Jisoo, em thấy cậu ấy say quá nên đưa về nhà giúp ạ."

"À cám ơn em nhé, phiền em rồi!"

Jennie nhận lấy Jisoo từ cô gái trước mặt, nhìn người đó vào trong xe rồi nàng mới khó khăn mà đóng cửa lại. Vừa đưa con sâu rượu vào nhà vừa thầm trách mắng nhìn ốm ốm gầy gầy mà sao lại nặng như thế.

Quăng Jisoo lên giường xong xuôi, cũng là lúc Jisoo thở phào nhẹ nhõm, đôi vai nặng trĩu như đã được trút hết gánh nặng. Sau đó nàng mặc kệ mà bỏ đi để kẻ say xỉn kia nằm một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Jennie nghĩ mình làm như thế đã là làm việc tốt lắm rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro