Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở mắt dậy, Khương Dụ thấy Thành Vũ đang sốt ruột đứng bên cạnh. Thấy cậu tỉnh dậy, anh ta vội vàng hỏi han:

"Sao rồi, cậu cảm thấy ổn chưa?"

"Tạm thời thì không sao đâu."Khương Dụ miễn cưỡng trả lời, cậu nhấc cơ thể đau đớn cử động nhẹ. Một đá vừa rồi anh ta thực sự không hề nương tay, tất cả vết thương gần xung quanh vùng bụng đều bị toác ra, đặc biệt là vùng bụng, ngoại trừ vết chém trước đó, nay thêm vết tím bầm xung quanh trông đến ghê người.

"Tự nhiên cậu ngất đi làm tôi lo muốn chết"

"Không có vụ tự nhiên đâu anh..." 

"..."

Thành Vũ ho nhẹ:"Tôi dùng có chưa đến nửa phần sức"

"Anh muốn dùng hết sức để tiễn tên nhóc này sang thế giới bên kia luôn à" Nhược Phong không biết từ đâu xuất hiện đáp lời Thành Vũ.

"Không đến mức ấy đâu, tôi có chừng mực"

"Chừng mực của anh cũng quá khoa trương rồi" Nhược Phong ngồi xuống, thản nhiên vạch áo Khương Dụ lên.

"Này!" Cậu hốt hoảng

Khương Dụ vội vàng muốn kéo áo xuống, nhưng sức cậu yếu vốn dĩ không có khả năng đọ sức với sức trâu của tên kia. Áo của cậu vững vàng bị kéo lên.

Nhìn thấy vết thương chồng vết thương trên bụng cậu, Thành Vũ cảm thấy bứt rứt không thôi, anh ta nhẹ giọng:

"Xin lỗi cậu"

Khương Dụ xua tay

"À không sao đâu, vụ này không tránh được"

Nhược Phong kéo áo cậu xuống, hướng mắt về phía Thành Vũ, hỏi:

" Thế nào, anh có nhận cậu ta không, Thành Vũ?"

Thành Vũ lưỡng lự, anh ta dè dặt hỏi ngược lại Khương Dụ:

"Cậu còn muốn nhận tôi làm thầy không?"

Khương Dụ gật đầu"Muốn"

"Nể tấm lòng của cậu nên... ừm ...Được rồi, tôi nhận cậu" Thành Vũ chống tay ngang eo, giả bộ làm ra vẻ mặt miễn cưỡng.

Khương Dụ híp mắt cười, vết đau ở bụng cũng không còn cảm giác đau đớn nữa. 

"Anh, vì cái gì mà nhận, vì thương hại sao?"Nhược Phong hướng nụ cười cợt nhả về phía dáng vẻ thiếu niên yết ớt ngồi trên giường.

Khương Dụ cúi đầu xuống vờ như không nghe thấy, đôi co với tên này luôn luôn không có kết cục nào thoải mái nào, qua vài lần nói chuyện cậu biết được điều này.

Thành Vũ còn quen tên này lâu hơn Khương Dụ gần chục năm, sao anh có thể không biết tính của hắn. Anh ta đưa đôi mắt liếc Nhược Phong một phát rồi đáp:
"Cậu đoán xem?"

Nhược Phong nhún vai tỏ vẻ "I don't care it very much" rồi xoay người đi về phía cửa.

Hắn nói với giọng lành lạnh:"Có việc, đi trước đây"

Thành Vũ nhìn hắn xua tay, đuổi như đuổi tà:"Đi đi cho nước nó trong"

Khi Nhược Phong ra ngoài được đâu đó khoảng 2 phút, Thành Vũ mới chợt nhớ ra một việc quan trọng:

"Bà nội cha nhà nó, mấy "bé yêu" của tôi, Nhược Phong cậu quay lại cho tôi"

Nói rồi Thành Vũ chạy ra khỏi phòng y tế đuổi theo Nhược Phong bỏ lại Khương Dụ bơ vơ nằm đó ngơ ngác.

Rồi, yên tĩnh rồi, thật tốt. Khương Dụ nhắm mắt đinh ninh định đánh một giấc. Bỗng một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:

"Bị gãy xương sườn rồi, có cần phẫu thuật không nhỉ..."

Nghe đến đây, cậu mở mắt vội lần về phía trong áo. Một, hai, ba...Không gãy cái nào đúng không nhỉ? Sau khi dò xét một lượt, cậu chợt nhận ra

"Gãy xương sườn thì cần gì phẫu thuật..."

"Cũng không ngốc lắm" Một bạn nữ với dáng người nhỏ nhắn bước ra sau tấm rèm trằng muốt. Cô đi tới gần cậu rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường trò chuyện:

"Chào cậu, tớ tên An Nhiên, bác sĩ trực thuộc ở đây"

"Chào cậu, tôi tên Khương Dụ" cậu đáp

An Nhiên hỏi:

"năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi 17 tuổi"

Cô bé cười đáp :"Tớ cũng thế, không ngờ ở đây lại còn có thể gặp nhiều người cũng tuổi với tớ như vậy"

"Còn hả?"Khương Dụ ngờ nghệch, nơi này còn những đứa trẻ chưa thành niên như cậu sao. Thật kỳ quái.

"Cậu đã từng gặp cậu ấy rồi" An Nhiên nhẹ nhàng đáp

Khương Dụ cố gắng lục lọi trong kí ức. Cậu lắc đầu:

"Chưa từng, tớ không nhớ đã từng gặp ai cùng độ tuổi bọn mình đâu"

An Nhiên cười nhẹ, cô đáp:

"Cũng phải, ngoại hình của cậu ấy dễ khiến người khác hiểu nhầm"

"Ai thế?" Khương Dụ tò mò hỏi

"Nhược Phong"

"À..."

"..."

"Hả" 

Khương Dụ chồm người dậy, cậu trợn tròn mắt nhìn An Nhiên. Cô bé cười càng thêm tươi, khoé miệng kéo lên một đường khả ái lộ ra má lúm đồng tiền đặc trưng.

"Không ngờ phải không, hồi đầu tớ cũng thế. Cậu ấy cao lớn và nói trưởng thành đến nỗi tớ nghĩ cậu ấy phải ngoài 30 rồi. Hồi ấy tớ còn gọi cậu ấy một tiếng 'chú'."

Khương Dụ hồi tưởng lại cái bản mặt vừa lạnh vừa kiêu căng của tên kia, đối với nữ sinh nhỏ nhắn như An Nhiên hẳn hắn ta như một "gã khổng lồ" với cách nói chuyện rất "người lớn". Việc hiểu lầm cũng không có gì lạ. Việc cậu hứng thú là cách hắn đáp lại cách gọi này như thế nào.

"Thế Nhược Phong đáp lại cậu như thế nào?" Khương Dụ hỏi với đôi mắt lấp lánh.

"Từ từ để tớ diễn lại, nói suông không diễn tả được đâu" 

An Nhiên nhảy xuống giường, cô đứng thẳng người, khoanh tay, mặt nghiêng nhẹ, ánh mắt lạnh lùng , giọng cố ra vẻ trầm trầm:

"'chú' chào con, chú mới 17 thôi. Còn trẻ lắm"

Khương Dụ bật cười nắc nẻ, cậu dường như tưởng tượng được vẻ mặt bất lực  của ai đó.

An Nhiên mỉm cười, cô nàng ngồi lại bên cạnh giường. Nụ cười như phát quang, vô tư không chút ẩn ý.

Dáng vẻ ấy ngây ngô lại non nớt vô ngần, trắng trẻo, thuần khiết không nhiễm bụi trần. Sao lại có thể tồn tại một thiên sứ nhỏ ở tại nơi này. Không phù hợp chút nào. Khương Dụ thầm nghĩ, cậu lưỡng lự muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không nói ra. Mỗi người mỗi cảnh, không phải ai cũng đều có thể đi được con đường bản thân mình mong muốn, cậu cũng không muốn gợi ra chuyện buồn của cô nàng.

---

(5 ngày sau)

"Đứng dậy"

Mạc Hàn Lâm gõ chiếc gậy xuống đất từng đường. Mạc Hàn Lâm mất kiên nhẫn đi tới chỗ Khương Dụ, chiếc gậy lớn được ông vắt trên vai. 

"Yếu ớt thế này, sao con dám đề nghị với ta sẽ đạt được đến trình độ của của một sát thủ sơ cấp chỉ trong 2 tháng"

Khương Dụ lồm cồm bò dậy từ dưới đất, mặt mũi cậu lấm lem bùn đất. Nhếch nhác không thể tả. Chỉ còn đôi mắt vẫn sáng rực như thuở ban đầu. 

"Con còn trụ được, ông đợi con một chút"

Cậu nhấc đôi chân đã mỏi nhừ vì đau cơ, bàn tay thoáng tê dại vì thiếu sức lên thủ tấn:
"Tới đây"

"Mạnh miệng" Mạc Hàn Lâm tiến tới không nặng không nhẹ dễ dàng phá thế thủ của cậu ,một gậy khiến cậu một lần nữa về với đất mẹ.

-Bịch!

Khương Dụ ngã sõng soại bẹp dí dưới đất. Cậu cố gắng gượng dậy nhưng cả cơ thể mỏi nhừ, những cơ bắp kêu gào vì đau đớn. Đến giới hạn rồi, Khương Dụ nghiến răng. Thể lực không thể cải thiện trong ngày một ngày hai được, nó cần thời gian luyện tập cùng sự bền bỉ, kiên trì, mà hiện tại cậu chính là kẹt thời gian nghiêm trọng, chỉ một tháng. Dù có đẩy bản thân đến thân tàn ma dại cũng không thể sánh bằng thể lực của những đối thủ của cậu. Cậu lấy cái gì để đối đầu với bọn họ.

Khương Dụ bực bội dùng nắm đấm thẳng hướng xuống nền đất đá bên cạnh.

"Bực bội cái gì, con còn thừa thời gian bực thì dùng nó để luyện tập đi. Nếu thi không qua, đừng nhận ta làm thầy nữa."

Mạc Hàn Lâm ngồi xuống bàn đá bên cạnh nhàn nhã uống trà. Khương Dụ lết đến gần bàn của ông rồi ngồi dựa lưng vào ghế. Cậu hỏi:

"Sao ông không dạy con mấy cái để giết người như dùng dao, dùng súng, dùng thuốc..."

"Cầm gậy còn không vững, con lấy tư cách gì cầm dao, cầm súng, cầm thuốc nổ"

"Nhưng..."

"Nghỉ đủ rồi, đứng dậy đi" Mạc Hàn Lâm đặt chiếc gậy xuống đất, ông lấy ra một chiếc khăn. 

Khương Dụ cố gắng gượng dậy thủ tấn một lần nữa. Mạc Hàn Lâm lấy ra một chiếc khăn, với thân thủ cực tốt Mạc Hàn Lâm không nhanh không chậm dễ dàng dùng chiếc khăn mỏng siết chặt cổ cậu. Khương Dụ bị siết tới nghẹt thở, mặt mày cậu đỏ bừng, tay không ngừng đập xuống mặt bàn tỏ vẻ chịu thua. Nhưng cánh tay mạnh mẽ của Mạc Hàn Lâm vẫn vững vàng, giữ nguyên lực siết chặt cổ cậu, gân cổ của Khương Dụ nổi lên từng đường. 

Cậu tì người,cố gắng dùng lực của cả cơ thể để vật Mạc Hàn Lâm xuống đất nhằm thoát thế, Mạc Hàn Lâm không những không hề hấn gì với trò mèo của cậu mà còn vật ngược lại cậu một lần nữa bẹp dí xuống đất. Thiếu oxi khiến não cậu cũng chẳng cả kịp xử lí bất cứ thông tin nào, trong đầu chỉ còn mấy chữ, cậu thật sự sắp chết rồi, cái cảm giác cửa tử làm cả cơ thể cậu run lên, cậu cố gắng dùng sức tàn để phản kháng trong vô lực.

Khương Dụ thả lỏng cơ thể, người cậu cạn kiệt sức lực, cậu lựa chọn không phản kháng nữa, Mạc Hàn Lâm thực sự có thể dễ dàng tước đi mạng sống của thiếu niên. Nhưng không, ông thả lỏng tay dần rồi hoàn toàn thả ra.

"Khụ!...khụ!...a" Khương Dụ ho khan liên tục, nằm lăn lộn trên nền đất.

Mạc Hàn Lâm ung dung ngồi lại bên cạnh bàn đá, ông vừa nhấp nháp miếng trà vừa nhàn nhạt nói:

"Đâu cần súng đạn hoàng tráng, một tấm lụa mỏng là đủ rồi. Mà thực ra không cần dùng bất cứ thứ gì, một tên què chân tay không tấc sắt có kĩ năng cũng có thể lấy mạng người khác"

Ông thở dài:

"Con người chúng ta ấy trông thì mạnh mẽ nhưng thực ra lại yếu đuối đến thảm thương, trên cơ thể tồn tại vô vàn điểm yếu. Chỉ cần một vết thương chí mạng dưới mọi hình thức đều có thể thành vết thương chí mạng. Con cần nhớ rằng, giết người có vô vàn cách nhưng trước tiên cần học chính là cách để bảo vệ bản thân mình. Để làm được điều đó tất nhiên là đừng có dây vào mấy cái nguy hiểm như nơi này, nhưng đã lỡ dây vào rồi thì phải biết cách bảo vệ bản thân. Lúc nào cần chạy thì nên chạy đi đừng cố chấp ở lại, còn giữ được mạng là còn hi vọng"

Khương Dụ lúc này cũng đã bình ổn lại đôi phần, mặt cậu vẫn hiện chút đỏ ửng vì chuyện vừa nãy. Lưng cậu yên ổn dựa vào thành ghế, gật đầu:

"Nhất định nghe thầy, mạng quan trọng nhất"

Mạc Hàn Lâm không nặng không nhẹ đá một phát vào người thiếu niên bên cạnh:

"Sao lúc nãy phút cuối không thấy phản kháng nữa hả? Ta nhớ con dai sức lắm cơ mà, làm gì bỏ cuộc nhanh như thế."

"Con biết ông sẽ không giết con đâu..."

Lời này vừa thốt ra ngay lập tức Khương Dụ lại ăn thêm một đá đau điếng vào vai.

"Au!...Con đâu nói sai đâu"

"Nếu đổi ngược lại là kẻ khác thì con đã sớm mất cái mạng quèn này rồi"Mạc Hàn Lâm bực bội nói.

Khương Dụ chỉ đành cười lấy lòng đứng dậy bóp vai cho ông :

"Con biết, con biết, chỉ có thầy là coi trọng cái mạng quèn của con thôi"

"Tên nhóc thối...lát nữa con chạy thêm 5km cho ta"

"Dạ"Khương Dụ đáp mà lòng não nề, thêm 5km nữa không biết cậu còn sức mà lết về phòng không. Thôi dỗ ông thầy hay giận hờn này quan trọng hơn.

---

"Hah...hah... Chết mất" cậu vừa chạy hùng hục vừa thở như muốn đứt hơi.

Khương Dụ ấm ức không thôi, tại sao cậu còn có thể nhận cái việc quần què này. Mệt chết mất, nhưng nếu không hoàn thành trong hôm nay, thì ngày mai sẽ cộng dồn, còn là x3 lên, chạy 15km trong một lượt sẽ không còn là bài tập nữa nó là một lượt chạy muốn lấy mạng cậu.

Khương Dụ cắn răng. Chạy, cậu phải chạy cho xong .

"Này! Nhím thối" Một giọng nam vang lên sân tập.

Thằng cha nào nửa đêm nữa hôm ồn ào thế. Khương Dụ thầm nghĩ, cậu vừa chưa ý thức được bản thân là người bị gọi.

"Gọi cậu đấy"

Lúc này Khương Dụ mới ý thức được bản thân, cậu ngoái đầu miễn cưỡng nhìn bóng dáng mờ mờ ảo ảo bước ra sân tập. 

"Nhược Phong, cậu ra đây làm gì"

Chân cậu vẫn tiếp tục chạy, giờ mà dừng lại thì có uống mười lon nước tăng lực cũng không đứng dậy chạy tiếp được. Còn một vòng nữa thôi, xin người.

"Tôi ra đây kiểm tra xem cậu còn sống không." Nhược Phong nhàn nhạt đáp, hắn tìm bừa một chỗ ngồi trong sạch sẽ rồi ngồi xuống tay vắt vẻo chai nước khoáng mát lạnh.

Mặc kệ sựKhương Dụ vẫn liều mạng chạy. Còn một vòng nữa thôi. Nửa vòng nữa. 100 m nữa. 50 m nữa... 1m nữa...

Ngay khi Khương Dụ vượt qua khỏi vạch đích, sự giảm tốc đột ngột khiến cơ thể cậu mất hết sức lực, cứ như vậy cả cơ thể cậu hướng xuống mặt đất như một lẽ dĩ nhiên.

Khương Dụ nhắm mắt lại mặc số trời. Ngay khi mặt cậu chỉ cách mặt đất vài cm, thì đột ngột dừng lại. Eo cậu được một lực đỡ cố định. 

"Yếu thế...Mới vậy đã không chịu được rồi"Hắn không biết từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh cậu đỡ cả cơ thể cậu ngay vào thời khắc cậu ngã khuỵu xuống.

"Thầy nhờ cậu giúp tôi à"

"Ừ, ông ấy nhờ tôi giữ mạng cho cậu"

Khương Dụ đẩy tay hắn ta ra, lảo đảo đứng dậy, cậu cười nhẹ:"Không đến mức ấy chứ, chỉ là chạy mấy vòng sân, chưa đủ lấy mạng của tôi đây. Ông ấy nghĩ quá rồi"

Nhược Phong không đáp, hắn đưa cậu chai nước khoáng. Khương Dụ cảm ơn rồi nhận lấy tu lấy tu để. Lượt chạy kia nói nhiều thì không nhiều nói ít thì không ít, chít ít thì nó cũng vắt cạn sức tàn cuối buổi của cậu rồi. Chân Khương Dụ run nhẹ, cơ đùi, cơ hông, bắp chân của cậu nhức nhối vì đau cơ. Chẳng biết ngày mai chân cậu còn ổn để lết dậy không. Mà, nếu không chỉ vì 5km này mà đến chân cũng không đứng nổi thì nhục lắm. 

Khương Dụ nhăn trán lại nheo mày suy nghĩ biện pháp làm thế nào vẹn cả đôi đường, cậu ngồi bẹt dí xuống nền sân mà thở. 

"Chết chưa?"

"Sắp"

"À" Nhược Phong lành lạnh đáp, hắn kiên nhẫn đợi cậu thở dốc cho tới khi bình ổn lại. 

"Đi được không?"

"Đi được để tôi nghỉ một lát...chân tôi bây giờ không còn cảm giác rồi" cậu vừa nói vừa vỗ vào đôi chân vẫn còn run lẩy bẩy.

"Mới có 5km" Hắn ngồi xổm xuống nhìn vào đôi chân run run kia nói.

"..."Khương Dụ không đáp lại ai kia, mọi lời biện hộ chỉ là dư thừa, thực lực bản thân chỉ ở ngưỡng đó thì phải chấp nhận và cố gắng.

Nhược Phong đứng dậy đưa tay trước mặt cậu:

"Tôi đỡ cậu"

"Hả" Khương Dụ mệt mỏi đáp, người cả rã rời, chẳng còn nghe rõ ràng,

Không nhiều lời hắn khoắc tay cậu lên vai rồi khiêng người cậu lên vắt qua vai. Khương Dụ cả người vô lực, cậu mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Mắt cậu díp lại vì buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài đôi lần rồi Khương Dụ dần chìm vào giấc ngủ say. 

---

"Hưm..."

Khương Dụ vươn vai, cậu thức dậy. Khương Dụ cử động chân, không đau như cậu nghĩ cơ bản thì vẫn tập tiếp được nhưng phải giữ chừng mực. Cậu cởi cái áo hôi rình ra chuẩn bị vào tắm để tẩy rửa cơ thể cho sach sẽ.

"Khương Dụ ơi!" Một giọng nữ lảnh lót hốt hoảng vang lên.

Ngay sau đó cậu thấy An Nhiên chuẩn bị xông vào phòng mình. Chết cha quên khoá cửa, Khương Dụ vội vàng vớ lấy cái áo đầu giường mặc vào thật nhanh.

"Từ từ...An Nhiên" Cậu vừa kéo cái áo xuống cũng là lúc cánh cửa mở ra. An Nhiên chạy ùa vào .

"Khương Dụ, Nhược Phong...Nhược Phong cậu ta..." Vừa nói cô bé vừa lắp bắp vừa rơm rớm nước mắt, tay chân luống cuống rối tung cả lên.

"Từ từ cậu bình tĩnh lại rồi nói, đừng khóc" Khương Dụ tiến tới vỗ nhẹ lên lưng cô nàng trấn an

An Nhiên sau khi ổn định tinh thần một chút, cô bé liền tuôn một tràng:

"Nhược Phong cậu ấy chuẩn bị tham gia một nhiệm vụ cấp S, cậu ấy đi như vậy chính là lao đầu vào chỗ chết, cậu mau tới khuyên Nhược Phong với tớ đi, tớ cản cậu ta không nổi"

"Nhiệm vụ cấp S là gì vậy?" Khương Dụ mông lung hỏi.

An Nhiên liền đáp" Đó là nhiệm vụ cực cực nguy hiểm, tớ cũng không biết rõ là đi đâu nhưng chỉ biết là tổ chức muốn cử người đi để tranh giành nguồn hàng với một tổ chức đối thủ ở Mỹ. Bên ấy toàn là thành phần băng đảng khét tiếng có trụ sở và người mai phục sẵn. Bọn họ là dân kỳ cựu trong ngành thêm nữa lại được trang bị vũ khí hạng nặng tối tân. Chuyến này không có mấy người tình nguyện tham gia, đa phần chính là lệnh truyền xuống cử đi, cậu xem thế mà Nhược Phong lại xung phong tự nguyện tham gia, cậu ta là người nhỏ tuổi và có cấp bậc thấp nhất trong đám  người . Chuyến này đi tới 80 phần trăm là không thể lành lặn trở về. Khương Dụ, tớ xin cậu, cậu khuyên cậu ta giúp tớ với..."

Càng nói cô bé càng nức nở trông tới thực là đáng thương, Khương Dụ lấy khăn lau cho An Nhiên rồi nhẹ giọng dỗ dành, trời mới biết đây là lần đầu cậu đi dỗ con gái đấy.

" Cậu đừng lo quá, thân thủ của cậu ta cậu với tớ đều rõ, cậu ta đủ mạnh để bảo vệ bản thân mà"

"Nhưng.."

"Thôi được rồi để tớ đi khuyên cậu ta. Nhưng cậu cũng đừng hi vọng quá, quan hệ của tớ với cậu ta không được tốt lắm"

"Phiền cậu rồi" An Nhiên nói với Khương Dụ với giọng run rẩy.

Khương Dụ đưa cho cô bé chiếc khăn tay lau nước mắt, giọng cậu nhẹ nhàng:"Đừng khóc nữa, tớ đi một chút rồi quay lại ngay, lần sau đừng vào phòng con trai đột ngột như thế không hợp lẽ đâu, nhớ chưa?"

"Ừm" An Nhiên gật đầu, cô bé nhìn Khương Dụ với đôi mắt sáng rực đầy hi vọng và chờ mong.

Khương Dụ gãi đầu, cậu chẳng muốn thầu việc này nhưng lỡ nhận rồi thì phải làm thôi, nếu không thì không biết An Nhiên còn khóc lóc với cậu tới khi nào. 

Cậu bước ra khỏi phòng, thẳng tiến tới sân tập. Chưa quen biết nhau bao lâu nhưng Khương Dụ đã thể nghiệm rõ độ "điên" của tên kia, hắn không phải kẻ yếu đuối càng chẳng phải kẻ dễ dàng sợ hãi,  trước một nhiệm vụ nguy hiểm đầy thách thức, hơn ai hết hắn sẽ vô cùng phấn khích và nóng lòng, khi ấy liệu còn nơi nào thích hợp hơn sân tập để giải toả cảm xúc .

-Đoàng! Đoàng!

Tiếng nổ súng vang trời vang lên xuyên thủng làm màng nhĩ cậu đau nhức, bóng người con trai lấp ló phía sân tập bắn. Hắn đây rồi, cậu thầm nghĩ.

Khương Dụ vào phòng chuyên dụng để sử dụng trang bị tiêu chuẩn, cậu mang theo khẩu AK37 cùng loại với Nhược Phong tiến vào sân tập bắn. Khương Dụ tiến tới kế bên hắn, Nhược Phong không hề liếc lấy nửa con mắt sang bên cạnh.

Có lẽ Nhược Phong tập trung tới độ để mặc mọi thứ xung quanh hoặc có lẽ hắn biết cậu tới nhưng chẳng hề để tâm. Khương Dụ nhìn Nhược Phong rồi lại nhìn điểm số của hắn, điểm số rất đáng nể. 78, 85, 88. Đa số đều vượt ngưỡng thông thường một quãng, lại vô cùng ổn định không điểm nào rớt quá 70. Cậu nhìn về phía bia bắn đối diện rồi nhìn xuống tay bản thân, cậu xoay khớp tay nhẹ nhàng, cảm giác hôm nay khá tốt, có khi cậu có thể thử sức một chút. 

"Này" Cậu lên tiếng .

Nhược Phong không đáp, cậu tiếp lời mặc sự thờ ơ của hắn.

"Đọ súng một chút không? Tổng điểm 3 lượt bắn. Ai thua thì phải nghe theo lời người thắng"

Lúc này hắn mới liếc mắt sang bên cạnh, ánh mắt hờ hững quét một lượt từ dưới lên trên như đánh giá cùng cợt nhả:

"Cậu chắc chắn?"

Khương Dụ gật đầu, Nhược Phong cũng không thích nhiều lời, hắn dứt khoát chấp thuận:

"Được, đến lúc thua đừng nằm ăn vạ"

"Sẽ không, cậu đừng lo"

Thấy cách xưng hô của cậu thay đổi, Nhược Phong khựng lại đôi chút rồi nhanh chóng quay lại dáng vẻ ban đầu. Hắn nâng súng, ánh mắt tập trung cao độ không còn chút dáng vẻ cợt nhả hay khinh thường nào như ban nãy. Khương Dụ hít sâu, điều chỉnh tư thế. Hai bên đều vào tư thế sẵn sàng.

-Đoàng! Đoàng! Đoàng!...

Khói từ hơi súng thoát ra bao xung quanh cả hai một mùi hương đặc trưng.

Nhược Phong bắn 3 phát liên tiếp: 88, 89, 92. Hắn nhếch mày hài lòng, điểm số của hắn thực sự rất ổn, quay sang bên cạnh liền bắt gặp dáng vẻ ủ rũ của Khương Dụ, Nhược Phong chắc mẩm bản thân chiến thắng tuyệt đối, cho tới khi hắn nhìn thấy điểm của cậu...

Khương Dụ bắn 3 phát: 85, 93, 90. Cậu xác thực thua hắn, nhưng...chỉ thua một điểm thôi, rất suýt soát. Là người cầm súng lâu năm, Nhược Phong hiểu rất rõ độ khó của ngưỡng điểm này, dù luyện nhiều năm cũng rất ít người có thể đạt được độ chính xác cao tới như thế, bản thân hắn cũng là kẻ có đôi chút thiên phú về súng ống cũng mất vài năm khổ luyện mới đạt được trình độ như ngày hôm nay. Vậy mà tên nhóc trước mặt chỉ dùng thời gian chưa tới một tuần để đạt được trình độ ngang tầm với hắn.

"Cậu bắt đầu sử dụng súng từ khi nào?" Nhược Phong trong tâm trạng ngỡ ngàng hỏi.

Khương Dụ ngẫm nghĩ, nếu tính từ lần cầm súng đầu tiên

"Cách đây 5 ngày "

"Không thể nào" câu nói hắn bật ra như một lẽ dĩ nhiên.

Khương Dụ cười cười, đừng nhìn cậu như kẻ bất thường, cậu chỉ là có cảm quan về không gian tốt một chút. Trước đây khi còn nhỏ cậu rất thích bắn nỏ, nhờ ba nuôi cậu được tặng cho nhiều loại nỏ khác nhau, cậu bắn nỏ tới mê say, tới mức không biết từ khi nào cậu đã bắn nỏ giỏi hơn cả ba nuôi và mọi đứa trẻ trong khu, rồi được suy tôn thành "Thánh nỏ" bới mấy đứa trẻ con trong ngõ. 

Tiếp đó theo các cấp học kế niềm ham mê của cậu, cậu tập bắn cung, hồi đầu khi mới tập bắn nhờ chút kinh nghiệm trước đó, cậu dễ dàng vượt lên trong đám bạn đồng trang lứa, rồi cậu bắt đầu lao đầu vào tập bắn cung, cậu đạt kha khá giải thưởng về bộ môn này cho tới khi gia đình cậu cùng ba nuôi gặp chuyện. 

Cậu bỏ bắn cung từ ấy, khi mà niềm đam mê vẫn còn cháy bỏng và tràn trề niềm hứng thú của tuối thiếu niên. Không nghĩ đến hiện tại cậu lại một lần nữa được chạm tay vào thứ đồ mà cậu ao ước từ lâu:"súng", súng so với bắn cung khác biệt nhiều mà giống nhau cũng nhiều. Chút thiên bẩm cùng kinh nghiệm dày dặn đã giúp cậu làm quen và tiến bộ trong bắn súng nhanh tới kinh ngạc chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng quả thật ngày hôm nay cậu đã tự mãn thái quá.

"Tôi thua rồi" Khương Dụ buồn không tả xiết

"Cậu muốn tôi làm gì đây?" Cậu trưng vẻ mặt cam chịu lên, chỉ hi vọng hắn đừng ra mấy yêu cầu thái quá.

Nhược Phong vẫn còn bất ngờ,  mang đôi mắt không tin nổi nhìn thiếu niên trước mắt. Tuỳ tiện nhặt về, lại là một thần đồng thiện xạ, vận may hắn tốt vậy sao. Nhược Phong thu lại vẻ mặt trước đó, tâm tư hắn dậy sóng. Khương Dụ vẫn đang trong tâm trạng sốt ruột cùng sợ hãi, sự im lặng bao trùm, cậu nhìn ra từ hắn ngoại trừ sự bất ngờ thoáng chốc, còn lại thực sự không nhìn ra hắn ta rốt cuộc nghĩ điều gì. Không giới hạn khả năng thách đố chính là thiếu sót lớn, kết cục sau cùng là bản thân gánh hết.

"Nhược Phong rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì đây?" Khương Dụ bị sự im lặng này đè chết tâm rồi.

Hắn nghĩ thoáng chốc rồi đáp:

"Thực ra cũng không có gì. Sau khi tôi về nhìn thấy cậu là người ở đây là được."

Khương Dụ ngơ ngác nhìn hắn, đây là mục tiêu ban đầu của cậu, không đáng giá để làm hình phạt. Hôm nay tính tình hắn tốt đến mức này sao

Tính tình Nhược Phong hôm nay xác thực rất ổn. So với đòi hỏi cậu làm điều gì hắn mong Khương Dụ còn trụ lại được hơn, bởi vì sau cùng dù cho tài năng có tuyệt vời nhường nào thì cậu nhóc này vẫn quá yếu thế đấu lại những kẻ khác, tuỳ tiện cũng dễ dàng mất mạng. Còn sống qua đợt khảo nghiệm chính là một kỳ tích rồi, những kẻ có tuổi đời làm công việc chục năm cũng chỉ nắm chắn nửa phần sống sót cùng 1/10 có cơ may vào được tổ chức, so với tên nhóc này...

"Đừng nhìn tôi như thế, tôi không phải bồ tát, chẳng qua hiện tại không hứng thú dày vò cậu thôi. Sống cho tốt, đợi tôi về, ta còn một kèo đấu nữa"

Hắn xoay người nâng họng súng về phía bia tập, miệng nhếch lên :

"Quên mất, cậu... bắn tốt phết đấy"

Hiếm khi nghe được câu khen từ Nhược Phong, tâm tình cậu vui vẻ lên không ít. Khương Dụ nâng súng.

"Cẩn thận đi, tôi sẽ sớm vượt qua cậu thôi."

Khen một chút mà cái đuôi muốn vểnh lên trời, hắn thầm nghĩ.

"ha...Chuyện sau này để sau này nói, còn hiện tại"

"Mơ đi"

Giọng điệu bố đời không thay đổi được, cậu không so đo dù sao thì hiện tại cậu thua hắn là sự thật.

Cậu siết tay súng, mục tiêu của cậu không nằm ở đây, cậu muốn vào khỏi tổ chức rồi ra khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro