Mẹ ơi xin đừng giết con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có nhiều tiếng nơi lao xao : thai nhi coi nặng đấy chứ, chắc phát trên một ký :=ừ, để trê quá, lẽ ra phải hóa kiếp cho nó sớm hơn:=Coi xem trái hay gái? :=là con gái... Y da! Nó chưa chết, xem kìa tìm nó còn đập... :=kệnos mấy ba ơi!Đừng nhìn, người nào nhìn sẽ bị nó bắt hồn đó. -A Di Đà Phật, tụi mình không thù oán, đừng bắt các chị nha bé? Nhiều tiếng cười rức rích, rồi tiếng một người khác gắt khẽ:=làm việc đi! Trể rồi.... Người ta thản nhiên cười đùa, như đã quá quen với những cảnh này. Nằm trong cái thau nhôm lạnh giá, tôi còn thoi thóp thêm một chút nữa mới ngưng thở, máu trong người tôi chảy ra hết qua cái cuốn rốn bị đứt lìa. Tôi thấy người nhẹ tênh và tôi dập dềnh bay lênh, người tôi nhu mọc cánh, một đôi cánh trong suốt, dần dần tôi cũng trở nên trong suốt. Khi chết, người ta trở nên vô hình nhưng vẫn nhìn thấy cõi hữu hình. Tôi thấy mẹ tôi nằm trên băng ca đang được người ta đẩy tới phòng hồi sinh. Tôi thấy thân xác tôi nhỏ xíu, tím bầm  nằm trong cái chậu nhầy nhụa máu cùng với lá nhau, vật thể nối liền tôi và mẹ tôi, vừa được người ta lấy ra từ cơ thể ba. Tôi cũng nhìn thấy các cô y tá đang làm vệ sinh, lau dọn, sửa soạn cho một ca mới, lại một em bế không may nữa.... Hàng ngày có bao nhiêu em bé lìa dơid một cách tức tưởi? Những thân xác bế bỏng đó sẽ bị thiêu hủy cùng với những đống thịt thối được cắt ra từ những cơ thể bện hoạn, hay gặp tai nạn nạn:nhũng cánh tây, cẳng chân, những lá gan bầm tím, những khúc ruột xình thối, những cái  bướu ung thư.... Cái đống thịt người đó bốc lênh một mùi khăn khẳn, ai đì ngang cũng phải bịt mui. Không muốn chứng kiến thêm, tôi buôn rầu bay đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro